Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 17

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 17

“Nghe nói mai Aisha sẽ quay lại. Nếu vậy thì nhờ cô ấy giúp—”

“Cậu chỉ cần bảo Ibelnoia rằng đó chỉ là tin đồn nhảm là được rồi đúng không?”

“Xin lỗi…”

Maria cúi đầu ngập ngừng nói, vẻ mặt cũng lộ rõ sự áy náy. Kafka khẽ lắc đầu. Nhưng anh không thể thốt ra câu “Ngay cả Ibelnoia cũng tưởng rằng cậu và tôi đang hẹn hò”.

Dù sao thì cũng là hiểu lầm phải sớm giải thích cho rõ...

Một tiếng thở dài lại buông ra. Dù gì thì Aisha cũng sẽ hỏi cho rõ thật hư, nên chuyện đến tai Ibelnoia là điều không thể tránh khỏi. Chỉ là phản ứng của Soren thế nào thì không ai dám chắc. Thành thật mà nói, Kafka chỉ mong cậu ta đừng đáp lại kiểu “liên quan gì đến tôi?” là tốt rồi.

Maria nói nếu cứ đứng đó thì sẽ càng gây chú ý nên vội vã sử dụng phép dịch chuyển rời đi. Nhìn làn khói mỏng còn sót lại sau khi cô biến mất, Kafka chợt nghĩ: Đúng là pháp sư có khác. Nếu là anh, chắc hẳn đã phải tự mình chạy đi trong bộ dạng thê thảm rồi.

Giờ thì đến lượt dọn dẹp.

Dù có mệt đến đâu, dọn vẫn phải dọn. Kafka chống tay vào tường, khẽ khom người bước vào nhà vệ sinh. Thấy sắc mặt anh tái nhợt, yêu tinh dọn dẹp hiện ra với vẻ hốt hoảng, lập tức triệu hồi bàn chải và dung dịch tẩy rửa, nói sẽ dốc toàn lực làm sạch mọi nhà vệ sinh trong ký túc xá trong vòng mười phút rồi bảo anh cứ yên tâm về nghỉ.

Nhờ sự giúp đỡ tận tình ấy, Kafka hoàn thành hình phạt nhanh hơn dự kiến và trở về phòng. Hôm nay lại đúng hôm các giáo sư có cuộc họp, may mắn là Daconaire không phát hiện ra anh đã nhờ đến tinh linh dọn dẹp. Nếu biết chuyện, chắc ông ta đã xông thẳng vào phòng và đọc một tràng đạo lý kiểu “Sao cậu lại làm thế được?” rồi.

Mà nếu có bị phát hiện thì cũng đành chịu thôi.

Nếu Daconaire đến làm ầm lên thật, Kafka định bụng sẽ cứ thế ngã lăn ra. Khi đó chính ông ta sẽ bị trách mắng vì bắt học sinh đang bệnh nặng phải chịu hình phạt. Nói một cách văn hoá thì đó gọi là đồng quy vu tận. Kafka siết chặt tấm chăn, nghiến răng thầm nghĩ:

Nếu có chết, nhất định cũng phải kéo Daconaire theo.

Hay là viết sẵn một bản di thư kiêm nhật ký nhỉ? Đại loại như “Dù đang ốm, giáo sư vẫn bắt tôi dọn dẹp, và rồi bệnh tình trở nên trầm trọng hơn…”?

Kafka bắt đầu nghĩ linh tinhbchỉ để phần nào quên đi cơn đau. Cứ để dòng suy nghĩ trôi tuột như vậy, nỗi đau cũng dịu đi đôi chút,  ít nhất về cảm giác.

Mải miết nghĩ ngợi đủ thứ, đến mức… anh bắt đầu lẩm nhẩm bảng cửu chương. Vừa đọc tới 13 lần mấy thì, cốc cốc, có tiếng gõ cửa vang lên. Cả người anh như căng cứng, thần kinh lập tức căng như dây đàn. Không lẽ là Daconaire?!

“Anh ở trong đó à?”

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa. Thật bất ngờ, đó là Aisha. Con bé định ngày mai mới trở lại trường, không ngờ lại về sớm hơn dự kiến.

“…Sasha?”

“Vâng, là em đây. Em vào được chứ?”

“Cứ mở cửa vào đi… Anh không ra nổi đâu…”

Aisha biết dùng phép mở khóa. Con bé im lặng vài giây rồi lạch cạch—ổ khóa xoay nhẹ, cánh cửa mở ra.

“Trời ơi, mặt anh sao thế? Anh không khỏe à?”

Aisha vẫn mặc thường phục, chắc vừa mới trở về trường. Có lẽ vì lâu nay chỉ quen nhìn con bé trong bộ đồng phục luyện tập, nên khi thấy con bé đứng ở ngưỡng cửa trong chiếc đầm giản dị, Kafka lại thấy con bé thật xa xăm.

Sasha, phải rồi.

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện với Soren. Cậu ta luôn gọi Aisha là Sasha. Gọi đến mức gần như chẳng còn biết đến cái tên nào khác. Trong lúc cơn đau khiến thần trí gần như mờ đi, một cảm xúc khó gọi tên lại dâng lên. Nhờ thế mà cơn đau như lùi xa thêm chút nữa.

“Sao vậy? Không lẽ anh bị phát tác?”

“Không hẳn là phát tác… Chỉ là… đau…”

“Vài năm nay vẫn ổn mà. Sao tự dưng lại như thế?”

“Anh không biết nữa…”

Kafka rõ ràng hiểu lý do, nhưng vẫn giả vờ không hay, khẽ lắc đầu. Aisha tiến đến bên giường, đặt tay lên trán anh và liên tục hỏi xem đã đi khám chưa, y tá Isobel nói gì. Dù đau đến mức thở không ra hơi, Kafka vẫn gắng trả lời từng câu.

“Vậy thuốc giảm đau cũng không có tác dụng à? Làm sao đây…”

“Chắc… lát nữa sẽ đỡ thôi…”

Như mọi lần trước. Kafka nhắm mắt lại và lẩm bẩm.

Trước khi nhớ lại kiếp trước và nhận ra sự tồn tại của cỏ milenka, ngày nào anh cũng sống như vậy. Cơn đau, những lần phát tác, kiệt sức rồi lại tạm yên, rồi đâu lại vào đấy. Có thể có ngày ít đau, nhưng không có ngày nào là không đau.

Khi ấy cũng vậy. Mỗi lần anh nằm bẹp vì cơn phát tác, Aisha đều đến thăm. Trước ánh mắt lo lắng của cô em gái hỏi khi nào mới ổn, Kafka chỉ biết trả lời bằng một câu quen thuộc: Chắc sắp khỏi thôi. Cũng sắp ổn rồi mà.

Sau khi hai anh em trò chuyện được một lúc, vú nuôi lại đến. Lần nào cũng vậy, bà sẽ đưa Aisha ra ngoài chỉ sau chưa đầy năm phút và bảo rằng “Cậu chủ đang mệt, đừng làm phiền cậu ấy quá.”

Cứ như thế, Kafka lại một mình trong căn phòng im lặng và đối mặt với cơn đau như một người bạn đồng hành lâu đời nhất. Có khi nó còn lâu hơn cả Aisha, người em sinh đôi đã ở cạnh anh từ trong bụng mẹ.

“Trời ơi… thì ra lúc này thứ đáng ngại không phải là lời đồn nhảm.”

Aisha thốt lên rồi dịu giọng hỏi anh có cần con bé mang cho anh ly nước không. Dù cổ họng khô rát, Kafka vẫn khẽ lắc đầu rồi quay người đi, quay lưng lại với con bé. Một cơn bực dọc dâng lên đột ngột, không rõ vì lý do gì.

“Kafka?”

Nhận ra điều gì đó khác lạ, Aisha khẽ gọi anh. Kafka khẽ hất vai, gạt tay con bé ra rồi trùm chăn kín đầu.

“Anh mệt lắm. Em đi đi.”

“Sao thế? Em lỡ nói gì sai à?”

“Đúng. Em sai rồi.”

Kafka bất ngờ hất tung chăn ra và bật dậy. Một cơn đau quặn thắt nơi thượng vị làm gương mặt anh nhăn lại, phát ra một tiếng rên khẽ. Aisha hốt hoảng đỡ lấy anh, nhưng thay vì thấy biết ơn, Kafka lại chỉ cảm thấy phiền toái. Trong bụng như có nước sôi sùng sục, hơi nóng trào lên đến tận cổ họng.

“Rốt cuộc em đến là vì chuyện đó à? Tin đồn vớ vẩn đó?”

“Em chỉ… nghe ở dạ tiệc, có người đồn như vậy nên…”

“Thế là tò mò quá nên chưa kịp thay đồ đã chạy ào đến hỏi cho rõ? Gặp nhau sau cả tháng trời mà em chỉ muốn nói chuyện đó thôi sao?”

Kafka không kìm được, bật ra những lời đầy gắt gỏng. Aisha lặng người đứng nghe, đôi mắt chớp chớp, biểu cảm khó tin.

“Kafka, sao anh lại nổi giận? Em đâu có ý gì đâu mà…”

“Vậy ý em là gì?”

“Thật lòng… em còn không biết anh bị ốm nữa.”

Aisha cố giữ giọng điềm tĩnh để xoa dịu anh. Người anh trai cả đời chịu bệnh tật mà chưa bao giờ cáu giận như hôm nay, con bé thật sự bối rối. Nhưng chính vẻ hoang mang tội nghiệp đó lại làm Kafka càng thêm tức giận. Anh cũng chẳng hiểu nổi vì sao bản thân lại trở nên như vậy.

“Phải rồi. Sao mà biết được. Em còn bận yêu đương cơ mà.”

“Em nói gì vậy?”

“Ibelnoia gọi em là Sasha đấy. Cậu ta đến tìm anh, hỏi vì sao em lại đối xử như thế.”

Tình cảm giữa họ thân thiết đến mức khiến người khác phải xen vào cả chuyện trong gia đình. Càng nói, lời Kafka càng tuôn ra như thác, nếu là niệm chú thì có lẽ anh đã thành Đại Pháp Sư từ lâu rồi. Nhưng tiếc thay, những lời ấy chỉ là ngòi nổ cho tranh cãi và mũi dao đâm thẳng vào trái tim đối phương.

Đến mức này, Aisha cũng chẳng thể kiềm nén thêm. Ban đầu con bé còn chỉ biết há miệng ngỡ ngàng, nhưng càng nghe Kafka nói, gương mặt con bé dần dần tối lại.

“Đã thân thiết đến thế thì sao không đến thăm người yêu của em đi? Tìm đến đây làm gì? Muốn lục tung mọi chuyện lên à? Việc anh với Termina có hẹn hò hay không quan trọng đến vậy sao?”

“Này!”

Tiếng quát của Aisha vang vọng khắp phòng. Lẽ ra đến mức này Kafka phải sực tỉnh, nhưng tâm trí anh từ lâu đã bị cơn giận và cơn đau trong bụng lấn át. Anh quay phắt đi, trưng ra vẻ mặt chẳng mấy thân thiện. Chính hành động đó lại càng làm Aisha nổi trận lôi đình.

“Em nghe đủ rồi nhé! Anh nói cái gì cơ?”

“…”

“Gặp lại sau một tháng trời mà thứ đầu tiên anh muốn nói là mấy lời đồn vớ vẩn ấy sao? Hay lắm đấy.”

Aisha bật cười mỉa mai. Biết rõ chẳng có gì đáng tự hào, nhưng giọng điệu ấy vẫn làm Kafka thêm phẫn uất.

“Cơ mà… vì sao chúng ta lại phải đợi đến tận một tháng mới gặp lại nhau? Ai là người bỗng nhiên tránh mặt không lý do, không thèm nhắn lấy một câu? Ai là người cứ ru rú trong trường chỉ vì không muốn gặp mặt người nhà? Nếu không phải tại ai đó, thì còn là tại ai?”

“Em muốn anh đến cái nhà đó để làm gì? Còn em thì được tôn sùng như người thức tỉnh được aura, là tài năng của khoa Kiếm thuật, được mọi người tung hô, chắc vui lắm chứ gì?”

“Anh gọi đó là ‘tự hào’ hả? Vậy ra anh vẫn luôn nghĩ như thế à?”

“Thì sao? Em định đánh anh như mấy đứa khác chắc?”

“Cái gì?! Anh điên rồi à?! Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?!”

Aisha lại hét lên lần nữa. Kafka chẳng thèm đáp, chỉ bịt tai lại như thể mọi lời con bé nói đều là rác rưởi. Aisha đứng đó, thở dốc rồi bắt đầu nghẹn ngào. Lời trách móc bật ra giữa những tiếng nấc. Đôi mắt xanh lam nhạt giống Kafka như đúc lúc này đã nhòe lệ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.








Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo