Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
“Anh đột nhiên phớt lờ em, tránh mặt em chẳng vì lý do gì. Thế mà em vẫn không nói tiếng nào với anh. Buồn tủi, thất vọng và đau lòng lắm, nhưng em cứ nghĩ chắc anh có chuyện hay ốm đau gì đó nên chẳng dám bắt chuyện.”
“……”
“Thế rồi đến buổi vũ hội, em lại nghe tin đồn động trời là anh và Maria Termina đang hẹn hò. Anh có biết lúc nghe tin đó em cảm thấy thế nào không? Em đã vắt óc suy nghĩ không biết tại sao anh hẹn hò với Termina mà lại không nói với em.”
“……”
“Có phải anh đã say đắm Termina nên không còn để ý đến em nữa không? Có phải em đã trở thành gánh nặng của anh rồi không? Nghĩ thế, nhưng em vẫn tin rằng anh sẽ không như vậy, chắc chắn là có lý do khó nói nào đó.”
“Vậy nên em mới muốn gặp mặt anh, uống trà hàn huyên tâm sự! Vì thế em mới không thèm thay cái váy rách rưới này mà vội vàng chạy đến đây!”
Aisha vừa khóc vừa hét. Con bé dùng tay áo lau qua loa nước mắt rồi lại tiếp tục gào lên.
“Nhưng tại sao anh lại làm thế này! Nếu anh chỉ đơn giản là mệt mỏi vì ốm, anh có thể nói rằng chúng ta sẽ nói chuyện sau mà! Tại sao anh lại đối xử tệ bạc như vậy?”
“……”
“Nói gì đi chứ! Thà là em đã làm sai điều gì đó, để em có thể quỳ gối xin lỗi rồi kết thúc mọi chuyện!”
Một sự im lặng bao trùm. Kafka nắm chặt chăn, mặt đanh lại, không nói một lời. Aisha cố gắng kìm nén tiếng nức nở rồi nhìn thẳng vào Kafka. Khóe môi xinh xắn của con bé nhăn lại vì cố gắng không để bờ môi run rẩy. Chỉ cần liếc nhìn vẻ mặt đó thôi, Kafka đã cảm thấy nghẹt thở. Ngay cả khi có ai bóp cổ, Kafka cũng không thấy bức bối đến vậy.
“……Đi ra.”
Cuối cùng, điều thốt ra từ miệng Kafka là một lời xua đuổi. Đôi mắt Aisha ánh lên vẻ thất vọng sâu sắc. Con bé không nói gì, chỉ nhìn Kafka một lúc rồi lau nước mắt và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng như thường lệ, chỉ còn lại Kafka và bệnh tật. Nhưng Kafka hơi bối rối. Liệu thứ đang ngự trị trong cơ thể mình là quỷ dữ, hay chính mình là quỷ dữ? Thứ gì đang cựa quậy trong trái tim mình?
Cơn đau nhói như xé toạc lồng ngực làm đôi. Kafka nghiến chặt môi, khó khăn lắm mới vươn tay châm lửa vào số cỏ milenka còn sót lại trong lư hương. Lá đã cháy gần hết, chỉ còn vài cọng thân cây nên chỉ có một làn khói rất nhạt thoát ra.
Thế nhưng, ngửi mùi Milenka, Kafka cảm thấy cơ thể mình ổn định hơn một chút. Kafka từ từ ngả lưng xuống, ngơ ngác nhìn trần nhà. Giọng nói của Aisha dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
‘Em đã làm gì sai sao?’
Nếu cứ mãi truy cứu đúng sai trong tình cảnh này thì tội lỗi nằm ở thế giới. Vì đã sinh ra một sự tồn tại không nên được sinh ra trên thế giới này và gây ra bao rắc rối. Nhưng nếu truy cứu, trách nhiệm lại mơ hồ. Rốt cuộc thì thế giới này là hư cấu, tất cả đều là giả tạo, được tạo ra chỉ để giải trí. Một thế giới được tạo ra thì có sức mạnh gì mà có thể trút giận lên đó chứ?
Kafka cảm thấy ý thức dần tan biến và suy nghĩ. Soren, Aisha, Maria, Daconaire và cả những học sinh đi ngang qua nữa. Tất cả đều chỉ là những tồn tại được sinh ra như vậy.
‘Dù vậy.’
Kafka nghĩ một ngày nào đó, nếu có cơ hội nói ra sự thật mình biết, anh muốn kể cho Aisha.
Rằng em không có tội, chỉ là em được ban cho một vận mệnh tuyệt vời: cứu thế giới, yêu nam chính rồi sống hạnh phúc mãi mãi. Và anh trai sinh đôi của em quá kém cỏi nên không thể hoàn toàn chấp nhận điều đó…
***
Sau giấc ngủ ngắn, đầu óc Kafka tỉnh táo đến lạ. Cỏ milenka trong lò sưởi đã cháy hết, đến cả mùi hương đặc trưng của nó cũng không còn vương vấn trong không khí.
‘Thà vậy còn hơn.’
Nếu muốn không can thiệp thêm vào các nhân vật chính, Kafka phải chấm dứt mối quan hệ với Aisha, và một sự rạn nứt vào lúc này là hoàn hảo.
Kafka hơi lo lắng khi Soren và Aisha đã trở thành người yêu và Aisha đã được gọi là ‘Sasha’… nhưng dù sao, đây vẫn chưa phải là sự thay đổi lớn đến mức có thể gọi là phá vỡ nguyên tác. Nghĩ vậy, tâm trạng phức tạp của Kafka bỗng nhẹ nhõm hơn một chút.
“……”
Kafka từ từ ngồi dậy. Cơn đau vẫn còn đó. Trong lúc đó, cơn đau đã lan xuống tứ chi và gây nên sự tê dại khắp toàn thân, cảm giác như cơ thể mình không còn là của mình nữa. Để kiếm thêm milenka bị tịch thu, Kafka phải ra ngoài đến thị trấn gần đó… Vấn đề là mỗi học kỳ chỉ được phép ra ngoài hai lần.
‘Còn bao nhiêu ngày nữa thì khai giảng nhỉ.’
Chỉ cần chịu đựng cho đến khi khai giảng ba tuần thì sẽ được phép ra ngoài. Nếu có thể chịu đựng được.
Nếu Kafka cứ tiếp tục phát bệnh như thế này, chỉ có một kết cục. Đó là xin nghỉ học và quay về Công tước gia Sonder để tĩnh dưỡng. Khi ấy Kafka có thể dễ dàng kiếm được milenka. Vậy nên theo một nghĩa nào đó, về nhà còn tốt hơn.
Dù biết vậy, Kafka vẫn không muốn trở về Công tước gia Sonder. Sống chung với những người không thân thiết thì ở Rigel hay Công tước gia cũng chẳng khác là bao. Vậy thì ít nhất là Học viện, nơi Kafka cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
‘Cứ chịu đựng cho đến ngày được ra ngoài đã.’
Kafka không muốn làm bất cứ điều gì nổi bật. Anh hít thở thật chậm để cố gắng giảm bớt cơn đau. Một cơn đau nặng nề như có ai đó đang đè ép lồng ngực, nghiền nát xương sườn. Kafka không kìm được tiếng rên rỉ, những tiếng rên khe khẽ thoát ra qua kẽ răng.
Bất đắc dĩ, anh đành từ bỏ ý định ngủ thêm và ngồi dậy. Nhưng nếu cứ ngồi không trong phòng, đêm sẽ dài lắm. Kafka nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác chiếc áo choàng ngủ dày dặn lên bộ đồ ngủ và đi đôi dép đi trong nhà.
‘Đằng nào cũng đau, chi bằng ra ngoài hít thở không khí đi.’
Căn phòng chật chội, lại thường xuyên đốt milenka nên môi trường không được tốt lắm. Ra ngoài hít thở không khí đêm trong lành có lẽ sẽ giúp ích một chút cho việc hồi phục sức khỏe.
Kafka định cầm theo cây nến nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì hành lang cũng đã sáng đèn, và nếu lỡ tay làm rơi nến vì mất sức thì có thể gây hỏa hoạn.
Kafka lén lút rời phòng, tránh để quản lý ký túc xá phát hiện rồi đi về phía cầu thang thoát hiểm. Không có con đường nào hoàn hảo hơn để lẻn ra ngoài vào ban đêm.
‘Sao mà xa thế này…’
Đi bộ trên hành lang mà Kafka cảm thấy hụt hơi. Anh rất muốn dịch chuyển tức thời, nhưng lượng pháp lực vốn đã ít ỏi lại càng cạn kiệt hơn vì bệnh tình. Kafka vịn vào tường như một cây gậy, dò dẫm bước về phía trước. Đi được bao lâu không biết, khi rẽ qua góc hành lang, anh thấy cánh cửa dẫn đến cầu thang thoát hiểm ở đằng xa.
Tại sao lúc đó mình lại tức giận đến thế nhỉ?
Đi một mình trên con đường chìm trong bóng tối, Kafka chợt nhớ lại chuyện cãi vã với Aisha. Nghe qua thì đó chỉ là những lời nói vô hại và bâng quơ. Chắc ý của Aisha là, anh ốm như thế này mà còn bận tâm đến tin đồn vớ vẩn làm gì.
Thế nhưng lúc đó, những lời nói ấy lại làm Kafka tức giận đến vậy. Không hiểu sao Kafka có cảm giác như Aisha tìm đến mình không phải vì muốn gặp mình, mà chỉ vì bị cuốn hút bởi tin đồn vô căn cứ về Maria.
‘Chắc là mình hẹp hòi và nhỏ nhen thôi.’
Aisha đã có người gọi là ‘Sasha’, nên có lẽ con bé chẳng còn bận tâm đến một người anh trai phế nhân vô dụng như mình nữa.
“……”
Mâu thuẫn thật. Vừa nghĩ sẽ không can thiệp vào họ, vừa nghĩ họ chỉ là hư cấu, vậy mà lại cảm thấy tủi thân vì mối quan hệ.
Sự tồn tại của ‘Kafka Sonder’, kẻ đã phá hỏng hoàn toàn tiểu thuyết gốc Kỵ sĩ Bắc Phong. Một người mà Kafka chưa từng gặp, anh ta là một tồn tại như thế nào? Liệu anh ta cũng là một nhân vật nhỏ nhen và mâu thuẫn như mình bây giờ không?
Đang miên man suy nghĩ, Kafka đã đến trước cánh cửa sắt dẫn ra cầu thang thoát hiểm. Kafka vươn tay định mở cửa nhưng rồi khựng lại, thu tay về. Anh có cảm giác như có người ở phía bên kia cánh cửa sắt.
Tất nhiên, khả năng cao đó chỉ là một sự lo lắng thái quá. Kafka vốn dĩ không phải là người quá nhạy bén, và bây giờ toàn bộ tâm trí anh đang tập trung vào cơn đau nên các giác quan khác bị suy yếu nghiêm trọng. Do đó, cậu không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của ai đó phía sau cánh cửa sắt dày.
‘Cứ mở ra rồi đi thôi.’
Kafka tự nhủ, nhưng cơ thể anh như cứng đờ, không thể cử động. Đầu ngón tay đột nhiên lạnh buốt. Một sự căng thẳng không rõ nguyên nhân khiến cho toàn bộ cơ bắp trở nên co cứng, và một cơn đau dữ dội bất chợt ập đến.
“Hộc.”
Kafka nghẹt thở, một tiếng khóc nghẹn ngào bật ra. Đó là dấu hiệu của một cơn co giật. Cơ bắp toàn thân co cứng, một trạng thái nguy hiểm đến mức không thể thở được. Kafka phải hét lên dù là tiếng kêu hay bất cứ âm thanh nào, khi anh vẫn còn có thể phát ra tiếng. Nếu cứ thế này mà không được phát hiện, cái chết thực sự đã cận kề.
Cứu tôi với.
Khuôn mặt Aisha hiện lên. Aisha luôn ở bên cạnh anh khi còn nhỏ, nên mỗi khi lên cơn co giật, Kafka đều nhận được sự giúp đỡ của con bé. Nhưng ở đây chỉ có bóng tối, bản thân Kafka và bệnh tật. Không có ai có thể cứu anh khỏi nguy hiểm cận kề cái chết.
Cơ bắp chân co cứng, cơ thể Kafka ngã sang một bên. Tiếng cơ thể anh đổ rầm xuống sàn vang vọng khắp hành lang, nhưng không một ai nhận ra. Kafka nằm vật ra sàn, cào cấu trong đau đớn. Thứ duy nhất anh có thể cử động tự do là đầu ngón tay.
“A, ư… Aaa…”
Lưỡi và môi tê liệt, mất hết cảm giác. Trong những giác quan dần trở nên mờ mịt, chỉ có nỗi đau như trái tim bị vắt kiệt là hiện rõ. Nước mắt trào ra theo phản xạ, làm mờ đi tầm nhìn. Cứu tôi với. Kafka thét lên hàng chục lần trong đầu, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra, giọng nói không thể thành lời.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.