Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Kafka chợt nghĩ, có lẽ mình sẽ bị ‘xử lý’ như thế này chăng. Dù sao thì một kẻ ngoại lai đáng lẽ không nên được sinh ra như anh đã sống quá lâu rồi. Đáng lẽ phải sống thật lặng lẽ và khiêm nhường mới phải, vậy mà lại còn gây sự nữa, xem ra quả báo từ thế giới đã đến rồi.
Cơ bắp cứng đờ như đá bỗng chùng xuống ngay lập tức, sức lực toàn thân tiêu tán. Kafka hoàn toàn kiệt sức, nằm dài trên sàn nhìn bóng tối mênh mông trải dài hành lang. Cơn đau ngực như nội tạng bị xé rách vẫn tiếp tục hành hạ. Mọi thứ dần lắng xuống, chỉ có trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung cùng hơi thở trở nên dồn dập.
Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng vọt. Việc thân nhiệt tăng đột ngột rồi lại giảm mạnh như thế này cũng là một trong những triệu chứng của hội chứng Eleanor. Triệu chứng này xảy ra do tim mana chưa phát triển hoàn chỉnh, không thể lưu thông pháp lực trong cơ thể như bình thường. Kafka chầm chậm chớp mắt. Anh chợt nghĩ đây không phải là bệnh tật, mà gần như là một lời nguyền.
‘Không.’
Tất cả các bệnh đều là lời nguyền.
Vào kiếp trước, điều mà Kafka đã không nghĩ đến trong một thời gian dài giờ lại hiện về. Phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng, giường bệnh cứng ngắc đến đau lưng, kim tiêm, mu bàn tay và mu bàn chân bầm tím vì vỡ mạch máu… Buồn nôn do tác dụng phụ của thuốc. Tóc rụng từng nắm. Bóng dáng tử thần ngày càng gần hơn mỗi khi nhìn vào gương.
Dường như trong tập hợp tất cả những điều tồi tệ nhất trên thế giới, chỉ có những ký ức buồn bã lởn vởn trong tâm trí anh. Nhưng nước mắt không rơi. Kafka cũng không cảm thấy thương hại bản thân. Chỉ là anh tò mò về tên gọi của thứ cảm xúc đang cựa quậy trong bụng ngay lúc này. Quái vật này tên là gì? Nó muốn làm gì với Kafka?
Tiếng ù tai vang lên, ý thức Kafka dần mờ đi. Giữa những âm thanh dần khép lại, Kafka lờ mờ nghe thấy tiếng kim loại ken két như có thứ gì đó đang va chạm. Rất có thể anh đã nghe nhầm. Hơn nữa, ai lại loanh quanh gần cầu thang thoát hiểm vào giờ này chứ?
Tò mò không biết liệu sáng mai có đến không, Kafka nhắm chặt mắt lại. Một màn đêm sâu thẳm như thể cơn buồn ngủ đang đè nặng lên cơ thể, báo hiệu kết thúc cơn co giật.
***
Kafka tỉnh giấc sau một giấc ngủ không mộng mị bởi một mùi hương quen thuộc. Mùi đặc trưng của cỏ milenka khi được đốt.
Dường như cơn co giật chưa từng xảy ra, cơn đau bao trùm toàn thân đã tan biến như tuyết gặp nắng. Cảm thấy nhẹ nhõm sau một thời gian dài, Kafka mở mắt. Trần nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ lọt vào tầm mắt. Nhìn màu sắc và hình dáng của gạch, chắc chắn đây là ký túc xá nam. Nhưng đó không phải là phòng của Kafka.
‘Đây là đâu?’
Có ai đó đã phát hiện ra mình và đưa mình về phòng họ chăng?
Kafka từ từ ngồi dậy và nhìn xung quanh. Ký túc xá Học viện Rigel có quy định là sinh viên phải tự mua sắm đồ đạc và trang thiết bị, vì vậy mà mặc dù cấu trúc giống nhau, nhưng đồ đạc và vật dụng bên trong khác hoàn toàn so với phòng của Kafka.
Những món đồ tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sang trọng. Có vẻ như chủ nhân của căn phòng này là một người rất tinh tế. Có một học sinh nào ở trường mình có gu thẩm mỹ như vậy sao? Vì Kafka ít giao du nên không có khuôn mặt nào hiện lên ngay lập tức.
‘Mà này…’
Ánh mắt Kafka hướng về lư hương đặt cạnh giường. Khói từ cỏ milenka đang tỏa ra nghi ngút từ chiếc lư hương được thiết kế tinh xảo. Có lẽ nó đã được đốt khá lâu, căn phòng mờ mịt như bị bao phủ bởi sương mù.
‘Thế này thì mùi milenka sẽ bám vào và lưu lại một thời gian dài.’
Kafka vừa cảm thấy biết ơn vừa cảm thấy có lỗi. Anh khẽ gãi nhẹ thái dương. Cơn co giật đã qua đi an toàn, các giác quan đã trở lại, cảm giác móng tay lướt trên da đầu sống động đến kinh khủng.
“……”
Không, đợi chút.
Mình đang vui mừng sao?
Niềm vui sướng được sống sót qua đi, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cỏ milenka là thuốc giảm đau duy nhất cho hội chứng Eleanor. Và để giảm đau, không phải là ăn cỏ mà phải đốt lên rồi hít khói. Hai sự thật này vẫn là ‘chuyện tương lai’ chưa được thế giới biết đến.
Vậy mà người này làm thế nào lại biết được công dụng của milenka?
Kafka rùng mình. Nỗi sợ hãi ập đến khi anh lo rằng mình đã nói lảm nhảm vô thức trong cơn co giật. Lần này liệu mình có thực sự đã phá hỏng nguyên tác không? Liệu thế giới có thực sự trừng phạt mình không?
Hàng vạn suy nghĩ hỗn loạn lướt qua tâm trí. Phải mất một lúc lâu Kafka mới có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Đầu tiên, trong cơn co giật, lưỡi và môi anh bị tê liệt nên không thể nào nói cho người khác biết cỏ milenka là thuốc giảm đau.
‘Ngay cả khi mình có nói, làm gì có học sinh nào sở hữu cỏ milenka.’
Cỏ milenka không có công dụng đáng chú ý nào khác ngoài việc giảm đau do hội chứng Eleanor. Nó có tác dụng an thần nhưng không đáng kể, bình thường đến nỗi ngay cả các giáo sư khoa trị liệu, những người sở hữu tất cả các loại thảo dược trên thế giới, cũng không đặc biệt chuẩn bị milenka.
“……”
Suy nghĩ càng rõ ràng, Kafka càng cảm thấy rùng mình hơn. Chủ nhân căn phòng vừa nãy còn là ân nhân, trong chớp mắt đã trở thành đối tượng của nỗi sợ hãi. Kẻ này là ai mà lại biết về cỏ milenka?
‘Việc mình là bệnh nhân hội chứng Eleanor thì đã được biết đến rộng rãi rồi.’
Kafka lại một lần nữa quét mắt khắp phòng. Ngoại trừ việc được trang trí rất đẹp thì anh cũng không thấy điểm đặc biệt nào.
‘Nên trốn không?’
Không gặp mặt chủ phòng có lẽ sẽ tốt hơn cho mình?
Một suy nghĩ vong ơn bội nghĩa chợt lóe lên. Thà trở thành một kẻ thối nát vô ơn còn hơn là từ một kẻ ngoại lai tầm thường biến thành một kẻ ngoại lai phá hoại thế giới. Thế là Kafka quyết định rời đi trước khi chủ phòng quay trở lại.
‘Xin lỗi nhé.’
Không biết là ai, nhưng Kafka hít một hơi thật sâu rồi rón rén bước xuống giường. Có thể chủ phòng vẫn còn ở đây. Nếu anh gây ra tiếng động, không chừng người đó sẽ lập tức đến xem tình hình.
May mắn thay, việc di chuyển nhẹ nhàng là sở trường của Kafka. Chẳng biết người đó đã cẩn thận đến mức nào mà còn mang cả dép đi trong nhà của người bị ngã đến đây, đôi dép được đặt ngay ngắn trên tấm thảm trải sàn cạnh giường. Kafka nhẹ nhàng xỏ chân vào dép rồi đứng dậy.
“……”
‘Dù sao thì thế này cũng hơi quá.’
Phía sau lưng, bộ ga trải giường lộn xộn làm Kafka bận tâm. Dù đã chọn trở thành một kẻ khốn nạn, nhưng bỏ đi như thế này thì không phải. Thế là Kafka quyết định dọn dẹp giường một chút. Anh không thể trải giường phẳng phiu không nếp nhăn như tinh linh dọn dẹp, nhưng dù sao cũng có thể làm cho nó trông khá gọn gàng.
‘Đằng nào cũng mất thời gian rồi, để lại một tờ giấy nhắn đi.’
Không có tiếng động nào từ phía phòng tắm, và cho đến bây giờ chủ phòng vẫn chưa quay lại, có vẻ như người đó đã đi xa. Có lẽ cậu ta đang đến bệnh xá để lấy thuốc từ cô Isobel chăng.
Liệu có bút và giấy để mượn không nhỉ? Kafka cẩn thận di chuyển đến bàn học gần cửa sổ. Một cuốn sổ bìa cứng dày được cho là nhật ký và vài quyển sách giáo khoa được xếp ngay ngắn. Nhìn tiêu đề trên gáy sách, đó là sách giáo trình kiếm thuật. Có vẻ như người học sinh bí ẩn đã cứu Kafka là một sinh viên khoa Kiếm thuật.
‘Không phải khoa kiếm thuật có vài sinh viên nước ngoài sao?’
Nếu vậy, có lẽ họ đã biết về cỏ milenka.
Kafka quên mất rằng trong nguyên tác Kỵ sĩ Bắc Phong, Soren là người ‘đầu tiên trên thế giới’ phát hiện ra cách sử dụng cỏ milenka và ôm lấy hy vọng theo ý mình. Với tâm trạng nhẹ nhõm hơn, anh tìm thấy một tờ giấy có thể dùng làm giấy ghi chú và một cây bút máy có mực trên bàn.
‘Cảm ơn đã cứu giúp’ chắc là đủ rồi.
Định mở nắp bút máy thì ánh mắt Kafka chợt dừng lại ở khung ảnh đặt ở một góc bàn. Khung ảnh lớn bằng hai bàn tay chụm lại, thiết kế rất cổ điển, không hợp với không khí căn phòng. Với vẻ ngoài khác biệt, Kafka theo bản năng nhìn chằm chằm vào khung ảnh.
“……”
Bức chân dung trong khung là một người phụ nữ với mái tóc đen và đôi mắt màu nước nhạt rất giống của Kafka.
Nói chính xác hơn, không chỉ màu mắt và màu tóc mà cả cảm giác tổng thể cũng tương đồng với Kafka. Nếu chỉ xét riêng từng đường nét thì không quá giống. Tuy nhiên, có điều gì đó mơ hồ, cảm giác bất lực và gương mặt tái nhợt giống hệt như đúc. Người không quen biết nhìn vào có lẽ sẽ nhầm họ là mẹ con.
‘Trong số họ hàng của mình, không có người nào như thế này…’
Một người phụ nữ bí ẩn khiến chính Kafka cũng liên tưởng đến bản thân. Nhưng trong gia đình Sonder hay họ Makaluah bên ngoại cũng không có người như vậy. Có thể nếu bà ấy kết hôn trước khi Kafka ra đời và thuộc về một gia đình khác thì anh sẽ không biết, nhưng—
“Không ngờ, có vẻ thật sự có tác dụng nhỉ?”
Đang nhìn bức chân dung với cảm giác kỳ lạ, Kafka chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau. Kafka giật mình kinh hãi, nhảy dựng lên như con cá vừa mới được bắt, quay phắt lại. Ánh mắt đỏ rực như đang nhìn thứ gì đó không thể tha thứ.
Không ai khác chính là Soren.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.