Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 20

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 20

Cầm một chai nước thủy tinh trong suốt như vừa lấy từ nhà ăn, Soren sải bước về phía Kafka. Kafka vô cớ rụt người lại vì cảm thấy chột dạ, nhưng Soren chỉ hờ hững lướt qua Kafka rồi đặt chai nước lên chiếc bàn cạnh giường.

“Muốn uống một ly nước không?”

Trước câu hỏi của Soren, Kafka buột miệng kêu “À!” một tiếng ngu ngốc rồi lắc đầu. Thực ra cổ họng Kafka đang khô khốc vì hít khói milenka, nhưng khi nhận ra chủ phòng là Soren, anh lại không dám mở miệng xin nước.

“Đó là mẹ của tôi.”

“Hả?”

Soren đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Kafka hỏi lại như không hiểu gì, cậu ta hiếm hoi lắm mới có vẻ mặt vô cảm, hất cằm về phía bức chân dung trên bàn.

“Bây giờ bà ấy đã mất rồi.”

Kafka nên trả lời thế nào đây? Anh ngơ ngác nhìn Soren một lúc.

Giống như mọi sinh vật trên đời, Soren cũng có một người mẹ. Tất nhiên sự hiện diện của bà ta không quá mạnh mẽ. Trong truyện tranh, bà ta chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi trong các cảnh hồi ức, lại còn bị che mặt bằng bóng tối hoặc chỉ lộ lưng, là một nhân vật phụ trong số các nhân vật phụ.

Ánh mắt Kafka lại hướng về bức chân dung trên bàn. Người phụ nữ u sầu ấy không hiểu sao lại gợi nhớ đến chính Kafka. Đôi mắt to trĩu xuống và khóe môi khép chặt hoàn toàn khác so với những gì Kafka từng tưởng tượng. Bởi lẽ, mẹ của Soren được miêu tả trong tác phẩm không phải là một người tốt.

‘Bà ta đã sinh Soren để nhắm đến vị trí Công tước phu nhân, nhưng khi kế hoạch thất bại, bà ta đã ép gán anh ta cho gia tộc Ibelnoia?’

Chính vì vậy, Soren đã phải trải qua một tuổi thơ khó khăn trong sự bỏ rơi của Công tước và sự ngược đãi của Công tước phu nhân vì là con ngoài giá thú. Cho đến khi tài năng thiên bẩm của cậu ta bộc lộ, Công tước mới thừa nhận cậu ta và cho cậu ta kế thừa danh hiệu Ibelnoia.

Vì đây là một tác phẩm được cải biên rất nhiều, Kafka không biết nguyên tác tiểu thuyết như thế nào. Quá khứ của Soren chỉ được tiết lộ ở giữa tác phẩm, và vào khoảng thời gian đó, số lượng bình luận giải thích sự khác biệt so với tiểu thuyết cũng giảm đi nhiều…

‘Lúc đó mình cũng không đọc theo thời gian thực mà đọc một lèo nên ít khi xem bình luận.’

Dù sao đây cũng là thế giới truyện tranh nên nội dung tiểu thuyết có ra sao cũng không quan trọng.

“Bà ấy không phải là người tốt đẹp gì.”

Khi Kafka đang nhìn bức chân dung và nhớ lại kiếp trước, Soren đột nhiên lên tiếng. Cậu ta đã rót một ly nước từ chai nước đặt trên bàn phụ từ lúc nào không hay. Kafka hơi ngỡ ngàng vì không ngờ cậu ta lại kể thêm về mẹ mình.

“Hả?”

Thế là Kafka phản ứng hơi ngốc nghếch. Soren không nói gì, đưa ly nước cho Kafka. Thật ra Kafka đang khát nên anh tu hết ly nước ngay lập tức.

“Cảm ơn.”

“Nếu cậu nghĩ đó là điều đáng tiếc thì không cần phải như vậy đâu.”

Cuộc đối thoại lạc đề. Thế nhưng Kafka vẫn biết rằng đây là phần tiếp nối câu chuyện về người mẹ, vậy nên anh lặng lẽ gật đầu. Chỉ là anh nhìn bức chân dung và nhớ lại những thiết lập trong Kỵ sĩ Bắc Phong, nhưng ánh mắt kéo dài của anh có vẻ đã được Soren hiểu theo một cách khác.

“Bà ấy mất lâu rồi sao?”

“Khá lâu rồi.”

“À, ra vậy.”

Soren đưa tay ra. Đó là cử chỉ muốn lấy chiếc ly đã uống hết. Kafka trả lại chiếc ly đang cầm cho Soren, và trong lúc cậu ta dọn dẹp, anh ngồi trên giường, ngập ngừng nhìn ngắm cảnh vật trong phòng. Dù cố tình tránh né ánh mắt, Kafka vẫn lén nhìn về phía bức chân dung.

Rõ ràng, chỉ xét riêng khuôn mặt thì hoàn toàn không giống. Nhưng mái tóc đen, đôi mắt màu nước nhạt, vẻ u sầu, bất lực và vẻ tiều tụy trên khuôn mặt lại quá giống với Kafka.

‘Có phải vì thế mà cậu ta luôn ghét bỏ mình vô cớ không?’

Thấy mình thì lại nhớ đến mẹ sao?

Nếu vậy, thái độ thù địch và căm ghét mà Soren thể hiện từ trước đến nay cũng dễ hiểu. Bởi vì đó là người mẹ đã sinh ra cậu ta để trở thành Công tước phu nhân, và bà đã bỏ rơi cậu ta khi mọi chuyện không như ý.

Ánh mắt Kafka hướng về bóng lưng của Soren. Anh muốn hỏi liệu lý do cậu ta ghét mình có phải vì mẹ cậu ta không, nhưng đương nhiên là anh không thể thốt ra lời. Đây đâu phải là một chủ đề bình thường, lại còn rất nhạy cảm. Hơn nữa, nếu vô cớ quan tâm đến quá khứ mà lại can thiệp vào nguyên tác thì sẽ rất phiền phức.

‘Ngay cả bây giờ…’

Kafka nhìn lư hương đang tỏa khói milenka. Có những người thỉnh thoảng dùng cỏ milenka làm hương liệu nên việc Soren có nó cũng không quá lạ.

Nhưng ở cầu thang thoát hiểm trước đó, khi Kafka đang hút thuốc milenka, cậu ta đã nói rằng không thích mùi này cơ mà.

‘Vậy tại sao cậu ta lại có nó?’

Trước đó nữa, làm sao cậu ta biết Milenka là thuốc giảm đau cho hội chứng Eleanor mà lại đốt hương?

Hàng núi câu hỏi chất chồng trong lòng nhưng Kafka không thể nào mở miệng. Nỗi sợ hãi nguyên tác có thể đã bị thay đổi không thể vãn hồi khiến tim anh đập thình thịch. Kafka vô cớ sợ hãi, cụp mắt xuống và cựa quậy. Soren đã lau xong cốc, đến gần và hỏi.

“Muốn tôi đốt đậm hơn một chút không?”

“Hả? Gì, cái gì cơ?”

“Cái đó.”

Cậu ta đương nhiên chỉ vào lư hương. Kafka nhanh chóng lắc đầu. Trước khi sợ hãi, cơn đau đã đủ thuyên giảm. Thêm nữa cũng chỉ là vô ích.

“Vậy thì tôi tắt nhé.”

“Ừm. Cảm ơn.”

Soren im lặng mở nắp lư hương và dập tắt lửa bên trong. Nồng độ khói không ngừng tuôn ra dần dần nhạt đi rồi cuối cùng dừng hẳn. Kafka lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó rồi lén nhìn Soren. Cậu ta đang cúi đầu, lộ rõ vẻ cố gắng không nhìn Kafka.

Có lẽ cậu ta đã tự thỏa thuận với bản thân rằng nhìn mình sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể đối xử tệ với bệnh nhân nên tốt nhất là loại bỏ mình khỏi tầm mắt. Kafka cựa quậy những ngón chân trần trong dép. Cảm giác thật kỳ lạ.

‘Có lẽ Soren không phải là một kẻ quá tệ như Aisha nói.’

À mà, từ đầu thì đó đã là sự thật rồi. Cậu ta là nhân vật chính chính nghĩa mà.

“Mà này… tại sao cậu lại đốt loại cỏ này thế?”

Sự im lặng trở nên gượng gạo, và đây cũng không phải là một câu hỏi quá bất thường nên Kafka lén lút mở lời. Nếu bây giờ anh không hỏi rõ, e rằng anh sẽ mất ngủ vì lo lắng nguyên tác có bị phá vỡ không mất.

Ánh mắt Soren thoáng chạm vào Kafka. Kafka cố gắng hết sức nở nụ cười để trông khác với bức chân dung. Chẳng biết có tác dụng không mà Soren khẽ nhíu mày rồi lại cụp mắt xuống. Dù sao thì, chắc cậu ta cũng đánh giá cao nỗ lực của anh nên không buông lời khó nghe nào nữa.

“Có một người quen của tôi thường đốt milenka khi không khỏe.”

“À à…”

“Sau khi ngửi mùi này, họ trở nên dịu đi. Nên tôi thử đốt xem sao, chỉ là để xem thử thôi.”

“Thì ra là vậy. Quả nhiên có hiệu quả tốt nhỉ.”

“Tôi cũng biết. Lúc nãy tôi còn tưởng phải dọn xác chết trong phòng mình cơ đấy.”

“Nhưng giờ thì trông như người sống rồi.” 

Soren nói. Kafka nhăn mũi cười. Sao cậu ta không nói đơn giản là “Lúc nãy cậu trông không khỏe lắm, may mà thuốc có tác dụng”. Vậy có phải tốt hơn không.

Chuyển những lời tốt đẹp thành những lời khó nghe là đặc điểm của Soren. Trong nguyên tác, cậu ta cũng là một nhân vật có tính cách độc miệng. Chắc vì biết điều đó, hoặc vì thiết lập rằng dù sao cũng không thể ghét bỏ cậu ta… Hoặc vì được anh ta cứu mạng. Lúc này, những lời đó không làm Kafka cảm thấy khó chịu đến vậy.

“Mà này, tôi không ngờ nó lại có tác dụng với hội chứng Eleanor đấy.”

“Hả?”

“Cậu đấy. Cậu bị hội chứng Eleanor mà.”

Kafka chớp mắt. Tất nhiên, việc anh mắc hội chứng Eleanor là sự thật hiển nhiên, không phải bí mật. Nhưng anh không nghĩ Soren lại biết điều đó.

‘Bởi vì cậu ta ghét mình mà.’

Và cậu ta không tin vào những lời đồn thổi. Thế nên Kafka nghĩ rằng cậu ta chỉ biết anh bị bệnh thôi chứ không biết chi tiết cụ thể.

“Cậu biết à.”

“Làm sao mà không biết được. Em gái sinh đôi của cậu là bạn tôi mà.”

“Sasha kể cho cậu nghe à?”

“Lại khóc lóc chạy đến đây chứ sao.”

“Vì cậu đấy.” 

Soren vẫn cụp mắt, chỉ dùng ngón trỏ trên tay khoanh lại chỉ vào Kafka. Có vẻ như sau cuộc cãi vã hai ngày trước, Aisha đã chạy ngay đến chỗ Soren để than thở.

Kafka chợt nghĩ đến Aisha. Con người thật khôn ranh, khi cơ thể khỏe lại, nỗi hối hận lớn mới ập đến muộn màng. Làm sao để xin lỗi đây?

“Dù sao thì người tôi quen cũng từng hít khói milenka khi bị bệnh, và cậu cũng thích hút thuốc milenka đến mức tự cuốn thuốc lá.”

“……”

“Thế nên tôi nghĩ có lẽ nó có tác dụng gì đó. Tuy nhiên.”

“Tuy nhiên?”

“Tôi không ngờ nó lại có hiệu quả tốt đến mức này với hội chứng Eleanor.”

Ưm. Vẻ mặt Kafka hơi khó chịu. Nhưng giờ mà giả vờ như không có tác dụng, ôm tim ngã xuống thì không được, càng không thể quỳ gối xin Soren hãy giữ bí mật này.

Bất đắc dĩ, Kafka im lặng. Anh đang tự mình cúi đầu, suy nghĩ xem mọi chuyện sẽ ra sao tiếp theo thì Soren chủ động tiếp tục câu chuyện.

“Dù sao thì tôi đã có một phát hiện hay, định nói chuyện với giáo sư dược học khoa trị liệu.”

“Hả?!”

“Có rất nhiều người đang chịu đựng hội chứng Eleanor. Nếu một loại cỏ dễ kiếm như milenka có thể giúp ích thì đó là điều tốt cho tất cả mọi người, đúng không?”

Không thể phản bác. Kafka nuốt nước mắt đau khổ vào trong. Sự kiện trong nguyên tác lại bị đẩy nhanh thế này thêm một lần nữa.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo