Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 21
Kafka không thể hình dung nổi chuyện xảy ra hôm nay sẽ như hiệu ứng cánh bướm dẫn đến cơn bão nào trong tương lai. Đặt hai tay lên đùi, anh siết nhẹ những ngón tay và không ngừng cầu khẩn một vị thần mà chính bản thân cũng chẳng hề tin tưởng.
‘Dù sao thì người phát hiện vẫn là Soren mà…’
Làm ơn hãy bỏ qua lần này… chỉ lần này thôi.
“Cậu cũng được lợi đấy chứ,”
Nhưng Soren chẳng hề đoái hoài đến tâm trạng người khác, lại nói bằng giọng dửng dưng. Kafka ngẩng lên nhìn cậu thiếu niên đang đứng trước mặt mình với vẻ hơi khó chịu.
“Dù sao thì công trạng cũng thuộc về cậu mà.”
“Không phải chuyện đó. Nghe nói cậu bị giáo sư Daconaire bắt gặp rồi bị tịch thu toàn bộ số milenka đúng không?”
“À…”
Thì ra là chuyện đó. Một thoáng ngượng ngùng lướt qua mặt Kafka, cảm giác như bản thân đang trở thành một kẻ thực dụng. Thật ra nếu Soren báo cáo phát hiện này với giáo sư thảo dược học, và nếu milenka thật sự được công nhận là một phương thuốc giúp thuyên giảm Hội chứng Eleanor thì khả năng cao nó sẽ được cho phép sử dụng trong học viện.
“Cũng là tin vui với Sasha nhỉ.”
“…”
“Ít ra thì anh trai cô ấy sẽ không còn phát điên lên nữa.”
“Gì mà… phát điên chứ.”
“Thế thì gọi là gì?”
“…”
Lần này Kafka cũng chẳng biết đáp lại ra sao, chỉ khẽ thở dài. Anh không đủ tinh tế để gói ghém những lời thô lỗ kia bằng phép lịch sự, mà cũng chẳng muốn dây dưa sâu thêm với Soren chỉ vì vài câu cãi vã vặt vãnh.
Thật lòng mà nói, chỉ vì hôm nay cậu ta đã cứu anh nên Kafka mới ngồi yên ở đây. Nếu không, anh đã viện cớ chuồn đi từ sớm như lần trước rồi.
“Này, Ivelnoia.”
“Nói đi.”
“Chuyện cậu và Sasha là người yêu thì chia sẻ vài điều cũng không sao. Nhưng mà việc dính vào chuyện gia đình tôi thì có hơi—”
“Khoan đã.”
“Hử?”
“Người yêu á?”
Soren ngẩng lên, thẳng thừng nhìn Kafka. Khuôn mặt nhăn nhó như vừa nghe điều gì đó ghê tởm, cậu ta hơi rùng mình rồi hỏi ngược lại:
“Cậu nghe cái tin vớ vẩn đó từ đâu ra vậy?”
“...Hai người không phải đang hẹn hò sao?”
“Căn cứ vào đâu? Cậu thấy gì chứ?”
“Thì… cậu gọi cô ấy là Sasha mà.”
“Gọi là Sasha thì nhất định là đang hẹn hò à? Thế thì cậu cũng đang hẹn hò với Aisha à?”
“Không, bọn tôi là anh em nên mới gọi vậy. Còn hai người thì…”
“Này, chẳng phải cách nhìn nhận của cậu quá hạn hẹp rồi sao?”
Soren khoanh tay trước ngực, bật cười khẩy đầy khó chịu trước suy nghĩ sai lệch của Kafka rồi tiếp lời:
“Ngay cả bạn bè cũng có thể gọi nhau bằng biệt danh mà. Tôi và Sasha rõ ràng chỉ là bạn thân thôi.”
Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “rõ ràng”. Kafka khẽ cụp mắt xuống. Cũng chẳng sai. Gọi biệt danh là chuyện rất bình thường giữa những người thân thiết…
Nhưng như cậu ta từng nói, trong Kỵ sĩ Bắc Phong, Soren chưa từng gọi bất cứ ai bằng biệt danh cả. Chỉ có người yêu – Aisha – mới được cậu ta gọi là Sasha. Ấy vậy mà giờ đây, Soren lại thản nhiên tuyên bố rằng “bạn bè vẫn có thể gọi biệt danh cho nhau”, hoàn toàn trái với nguyên tác.
‘Là do mình gây ra ư?’
Nhưng mình đã làm gì đâu cơ chứ? Kafka ôm đầu, ngập trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Không biết biến cố bắt đầu từ khi nào và rối rắm tới đâu, nên anh cũng chẳng tìm ra cách để gỡ rối.
‘Mà biết rồi thì sao chứ…’
Mình là một kẻ cạn kiệt ma lực thì làm được gì đây?
“…Không ngờ cậu lại ngạc nhiên đến thế chỉ vì tôi và Sasha chẳng có gì.”
Soren nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Mà Kafka cũng đâu thể thừa nhận là anh đang lo vì cốt truyện bị lệch khỏi nguyên tác. Vậy nên anh chỉ đành buông tay khỏi đầu, nhìn Soren bằng ánh mắt có phần trách móc.
‘Trên đời này còn ai được như Aisha nữa chứ.’
Chỉ muốn bảo họ hãy đến với nhau đi. Tâm trí anh lại bắt đầu dao động. Mới hôm trước còn buồn vì phải buông tay Aisha, vậy mà khi biết hai người họ không phải là người yêu, lòng anh lại dậy lên những ý nghĩ kỳ quặc.
Dù vậy, anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm trong một khoảnh khắc. Cứ như con quỷ đang rục rịch trong bụng bỗng dưng lặng im vậy.
‘Tại sao mình lại thấy vui nhỉ?’
Kafka lặng lẽ đưa tay áp lên bụng dưới. Lòng bàn tay ươn ướt vì mồ hôi dính nhẹ vào lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ.
“Với lại, chẳng phải chính cậu mới là người đang mải mê chuyện yêu đương à?”
“Nếu cậu đang nói về Termina thì đó là lời đồn vô căn cứ.”
“Nhưng tôi đã thấy hai người vừa nói chuyện thân mật, vừa uống cà phê trong căng tin còn gì.”
“Nếu chỉ uống cà phê trong căng tin mà đã thành một cặp thì chắc học viện này phải có đến cả trăm đôi rồi ấy chứ.”
“Ừ thì… cũng đúng thật.”
Dù vậy, Soren vẫn thì thầm như thể Aisha đã tin là thật. Có lẽ sớm muộn gì anh cũng nên giải thích rõ ràng và xin lỗi vì chuyện đó.
“Sasha có vẻ buồn lắm đấy.”
“Vậy à?”
“Cô ấy bảo… cảm giác như từ lúc ấy, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn hơn.”
Lại thêm một sự nhẹ nhõm khác len lỏi vào lòng. Biết rằng Aisha cũng đang mang trong mình nỗi bất an giống anh, Kafka thấy con quỷ trong bụng càng thêm yên lặng. Anh thở dài thật sâu. Không biết chuyện xảy ra hôm nay rồi sẽ dẫn tới bất hạnh nào trong tương lai, nhưng… ít nhất khoảnh khắc hiện tại, anh thấy lòng mình thật thanh thản. Dường như mọi điều hỗn loạn mấy ngày qua chỉ là giấc mộng.
“Nghe đâu anh em càng lớn thì càng dễ xa cách. Cô ấy cũng nói vậy.”
“…”
“Nói ra điều này với người đã sống chung cả đời như cậu cũng hơi buồn cười nhỉ.”
Soren cúi nhẹ ánh nhìn, giọng nói dịu xuống:
“Đừng khiến Sasha cảm thấy cô đơn quá. Cô ấy yêu cậu hơn bất kỳ ai.”
“Ừ, tôi biết.”
Tôi biết mà… Cổ họng bỗng nghẹn lại. Cũng như Aisha yêu Kafka, anh cũng yêu Aisha bằng tất cả tấm lòng mình.
Sinh ra trong một gia tộc danh giá về pháp thuật, nhưng một người thì tài năng mờ nhạt, kẻ kia lại là phế nhân không thể dùng ma lực. Cha mẹ coi hai đứa con không đủ khả năng kế thừa là nỗi nhục nhã, còn những người thân bên nhánh phụ thì khinh rẻ dòng chính sắp bị loại khỏi vị thế.
Trong gia tộc nhà công tước Sonder, hai anh em như bị giam trên một hòn đảo cô lập. Chính vì thế mà họ buộc phải dựa vào nhau để sống. Và với Kafka, người duy nhất anh có thể gọi là gia đình một cách đường hoàng… chính là Aisha.
Vì thế, nếu có thể, anh không muốn rời xa con bé. Cái kết của thế giới này ra sao cũng được, nhưng nếu còn hy vọng, anh muốn ở bên cạnh em gái mình như một người anh, chứng kiến con bé cứu lấy thế giới và bước đến một kết thúc hạnh phúc cùng Soren.
Thế nhưng thế giới này sẽ không cho phép điều đó. Bởi “Kafka Sonder” là kẻ không nên tồn tại. Kể cả những điều nhỏ nhặt nhất mà anh trải qua trong cuộc sống thường ngày cũng có thể kéo lệch vận mệnh của cả thế giới theo cách không ai lường trước được.
Cuối cùng thì chia ly là điều tất yếu. Biết vậy nên Kafka mới mang sẵn trong mình số mệnh sẽ khiến Aisha cô đơn.
“Ivelnoia.”
“Gì nữa.”
“Cậu cũng đừng để Sasha thấy cô đơn.”
“Sao lại nói vậy?”
“Cậu bảo là bạn cô ấy mà.”
Rồi sẽ có ngày hai người trở thành người yêu thôi. Phần sau đó, Kafka không nói ra, chỉ lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang dần sáng. Có lẽ đã đến lúc anh quay về phòng mình.
“Dù sao thì cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu mà tôi vẫn còn sống.”
“…”
“Tôi đi đây. À mà, cậu định nộp báo cáo cho giáo sư dược học à?”
“Tất nhiên rồi. Cậu cũng được ghi tên chung nên đừng lo.”
“Thôi khỏi. Bỏ tên tôi đi. Tôi chỉ là người được hưởng lợi thôi.”
Kafka nói xong thì đứng dậy. Dù biết Soren không thoải mái với ánh nhìn ấy, anh vẫn đối mặt trực diện với cậu ta. Ánh sáng ban mai đổ qua khung cửa và phủ lên khuôn mặt Kafka một lớp vàng dịu nhẹ.
“Mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.”
“Chuyện tốt thì được gì chứ.”
“Nếu nhờ chuyện này mà cậu được chú ý, công tước chắc sẽ vui lắm.”
Kafka khẽ cười. Thời điểm này, mục tiêu của Soren là gạt bỏ người thừa kế hiện tại để trở thành chủ nhân tương lai của nhà Ivelnoia, nuốt trọn cái tên ấy bằng chính năng lực của mình.
Dù không phải thành tựu trong kiếm thuật hay pháp thuật, việc phát hiện ra phương pháp giúp làm dịu Hội chứng Eleanor cũng là một công lớn. Biết đâu hoàng đế còn ban thưởng nữa không chừng.
“Biết đâu đấy, có ngày cậu sẽ là chủ nhân thực sự của nhà Ivelnoia.”
Nói rồi Kafka mở cửa và bước ra, thay cho lời từ biệt là một lời chúc lành. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh vô thức dừng lại nơi bức chân dung u sầu của người phụ nữ đặt trên bàn. Nếu một ngày Soren thực sự trở thành chủ nhân nhà Ivelnoia… liệu bà ta có mỉm cười trong yên nghỉ không?
***
Thời gian lại trôi nhanh, học kỳ hai bắt đầu và mùa thu cũng lặng lẽ ghé đến.
Điều thay đổi lớn nhất trong quãng thời gian ấy là việc Soren đã hoàn toàn thức tỉnh thành một Kiếm Thánh, và cậu ta cũng đã nộp báo cáo lên giáo sư Pomodona về milenka. Nhờ vậy, milenka được công nhận là dược phẩm chứ không còn bị xem là chất tiêu khiển.
Nhờ đó, nội quy Học viện Rigel cũng được điều chỉnh: từ nay, những học sinh mắc Hội chứng Eleanor sẽ được phép hút milenka trong khuôn viên trường.
Dù việc tuyến thời gian gốc của cốt truyện đã bị thay đổi và làm Kafka không khỏi lấn cấn, nhưng sâu trong lòng, anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Ngay khi học viện thay đổi quy định, giáo sư Daconaire cũng buộc phải trả lại toàn bộ số milenka từng tịch thu. Kế hoạch gọi mẹ Kafka đến trường và bêu rếu bà ấy trước mặt mọi người, lấy cớ con trai vi phạm nội quy hút thuốc đã bị đổ bể. Khuôn mặt ông ta thể hiện rõ sự thất vọng cay cú.
“Vận khí tốt thật đấy, trò Sonder.”
Daconaire vừa nói vừa đưa trả lại túi lá milenka bằng giọng mỉa mai. Nhờ Soren ghi tên Kafka là đồng tác giả trong báo cáo, nhà Sonder cũng được thơm lây ít nhiều.
“Vi phạm kỷ luật lại biến thành công trạng… Không phải may mắn thì làm gì có chuyện đó.”
Có vẻ Daconaire vẫn cho rằng Kafka chỉ là kẻ rảnh rỗi nghịch dại, hoàn toàn không biết rõ công dụng thật sự của milenka. Kafka cũng thấy không nhất thiết phải tranh cãi, chỉ mỉm cười cho qua mọi chuyện.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.