Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 22

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 22

Chuyện đó xảy ra khoảng mười ngày trước. Giờ đây Kafka đã có thể thoải mái hút milenka trong khuôn viên trường mà không cần phải nhìn trước ngó sau. Thế nhưng vì thói quen… hoặc có lẽ là vì tâm trạng, anh vẫn thường ra cầu thang thoát hiểm mỗi khi muốn rít một hơi. Dĩ nhiên, anh cũng chọn lúc Soren không có mặt. Dù sao giữa hai người vẫn còn không khí gượng gạo.

‘Mùi của milenka vốn cũng kén người mà.’

Tốt nhất là nên hút ở nơi vắng vẻ, tránh để ai bị ảnh hưởng.

Kafka vừa nhả khói vừa lặng lẽ dõi mắt qua lan can, nhìn về khu rừng Rigel phía xa. Thu đã vào độ chín, lá rừng đang dần nhuộm sắc đỏ, vàng và nâu sẫm. Cảnh sắc như một bức tranh loang màu rực rỡ. Kafka chợt nhớ đến buổi chiều đầu thu khi cùng Aisha mang theo đồ ăn đi dã ngoại. Chẳng ai nói ra, nhưng rõ ràng hôm đó là một nỗ lực để làm lành.

Sau lần ấy, mối quan hệ giữa hai người cũng đã dịu trở lại dù đâu đó vẫn phảng phất sự xa cách. Không còn như trước nữa, điều đó làm Kafka không khỏi chạnh lòng, nhưng anh cũng đã dần học cách chấp nhận.

Chiếc bình gốm khi đã vỡ, dù có gắn lại khéo đến đâu cũng chẳng thể trở về nguyên vẹn như xưa. Trừ khi có phép thuật.

‘Mà đáng tiếc thay, trong các mối quan hệ giữa người với người chẳng có phép thuật nào cả.’

Dù sao thì giữa họ bây giờ vẫn là một mối quan hệ tốt. Kafka ngậm điếu thuốc rồi hít một hơi dài. Nhờ gia tộc Ivelnoia chính thức đưa milenka ra thị trường như một loại thuốc, giờ anh không còn phải hút mấy điếu thuốc cuốn tay sơ sài như trước nữa. Những điếu thuốc giờ đây đã được làm chỉnh chu và đàng hoàng hơn hẳn.

Tàn thuốc đỏ rực kéo theo một vệt tro trắng mảnh dẻ. Kafka gõ nhẹ điếu thuốc vào gạt tàn di động rồi ngước lên, phả khói về phía bầu trời. Làn khói trắng mơ hồ như thở dài, chậm rãi tan vào không trung. Khuôn mặt Kafka lúc ấy phẳng lặng đến vô cảm như mọi khi.

Dù là vụ cãi nhau với Aisha, chuyện rắc rối xung quanh milenka hay cả những lời đồn nhảm nhí với Maria — mọi việc đều đã lắng xuống. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy rối ren. Không chỉ vì mạch thời gian đã lệch khỏi nguyên tác, mà còn bởi anh vẫn chưa thể xác định ranh giới thế nào là “vừa đủ”.

Không thể cắt đứt quan hệ với các nhân vật chính chỉ trong một sớm một chiều. Anh cần thời gian để từ từ tách khỏi họ. Nhưng vấn đề là... chẳng có lý do gì hợp lý để rời xa. Đặc biệt là với Aisha thì càng khó hơn.

‘Phải lấy cớ gì, và làm thế nào để chúng tôi có thể rời xa nhau một cách bình thản đây?’

‘Trời ạ… thật phiền phức.’

Mình vốn là một kẻ xa lạ với thế giới này, hà tất phải đau đầu vì mấy chuyện không liên quan?

Kafka hít một hơi cuối cùng từ điếu thuốc rồi dụi phần còn lại vào gót giày cho đến khi nó vụn nát hoàn toàn. Anh thở hắt ra, nhả nốt làn khói còn đọng trong lồng ngực rồi phủi lớp tro rơi trên áo choàng và rời khỏi cầu thang thoát hiểm.

Vì hôm nay tan học sớm nên anh định trở thẳng về phòng ký túc xá. Như thường lệ, Kafka luôn mang tiếng là không giống một pháp sư chút nào, không dùng dịch chuyển mà chọn cách đi bộ. Dù sao thì nếu không tính mấy lúc dạo quanh trường như thế này, hầu như anh chẳng vận động gì cả.

‘Xem như tập thể dục đi.’

Tự an ủi bản thân như thế, Kafka hòa vào dòng học sinh đang túm tụm rảo bước khắp sân trường. Vừa định rẽ sang hành lang tầng 3 để đến chiếc cầu nối với khu ký túc xá, anh bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó gọi gấp sau lưng:

“Trò Sonder!”

“...?”

Quay lại nhìn, Kafka thấy một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc muối tiêu được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, đang đứng ở cuối hành lang. Đó là giáo sư Pomodona từ khoa Dược trị liệu. Gặp ánh mắt anh, bà vẫy tay ra hiệu đừng đi vội rồi tất tả băng qua hành lang.

Kafka không đứng chờ. Thay vì nhìn một người lớn tuổi hì hục đuổi theo mình, anh quyết định quay ngược lại và đi về phía bà. Nhờ vậy, họ gặp nhau ở giữa hành lang thay vì gần cầu thang.

“Xin lỗi vì gọi trò đột ngột thế này. Ta vừa dạy xong thì trông thấy trò ngay.”

Giáo sư Pomodona thở ra một hơi, dùng mu bàn tay chấm mấy giọt mồ hôi đọng trên trán. Kafka cung kính chắp tay, khẽ cúi đầu chào bà.

“Ừ, chào trò. Giờ trò có bận gì không?”

“Dạ không ạ. Em vừa tan học, đang trên đường về ký túc xá.”

“Vậy thì tốt quá. Thật ra ta định bảo trò đến phòng nghiên cứu của ta trong vài ngày tới.”

Bà vừa nói, vừa cười hiền hậu.

Có vẻ bà đã định gặp anh từ trước rồi. Nhưng một giáo sư bên khoa Dược trị liệu lại chủ động gọi anh, một học viên bên khoa Pháp thuật... Kafka thoáng bối rối vì chưa đoán ra lý do.

‘Không lẽ là chuyện đó?’

Là milenka chăng? Từ sau khi Soren gửi báo cáo và ghi tên Kafka là đồng tác giả, tên anh cũng bắt đầu được nhiều người biết đến.

‘Chỉ là mình biết cốt truyện thôi mà, gọi là đồng phát hiện thì hơi quá…’

Dù vậy, vì vai chính là Soren nên ít nhất nguyên tác vẫn giữ được đúng trục. Kafka tự cho là mình đã chiến thắng một cách khôn ngoan. Gọi là "tự huyễn" cũng được, anh không mấy bận tâm.

Dù gì thì, chuyện giáo sư Pomodona muốn nói chắc chắn cũng sẽ xoay quanh milenka. Có lẽ bà cần dữ liệu chính xác hơn về tác dụng của loại thảo dược này với Hội chứng Eleanor.

“Vậy thì, Sonder. Ta mời trò đến phòng nghiên cứu của ta một lát, uống chén trà nhé?”

“Vâng, thưa giáo sư.”

“Trò thích loại trà nào? Ở phòng ta có rất nhiều loại thảo mộc, nhưng lá trà cũng không thiếu đâu đấy.”

Giáo sư Pomodona vừa cười vừa đi trước dẫn đường về phía phòng nghiên cứu. Kafka thong thả bước theo sau, tâm trạng nhẹ nhõm. Nếu có thể dùng ma pháp dịch chuyển không gian như Maria thì chỉ cần một giây là tới nơi, nhưng với năng lực chẳng ra gì hiện tại, anh chỉ còn cách dùng chân mà đi cho hết quãng đường.

Phải mất đến mười lăm phút họ mới đến được phòng nghiên cứu nằm trong khu nhà phía Tây. Khi lên đến tầng lầu có phòng làm việc, trán của giáo sư Pomodona đã lấm tấm mồ hôi.

“Chắc do tuổi tác, ta bắt đầu thấy ngôi trường này rộng quá mức rồi.”

“Em cũng vậy. Thỉnh thoảng thấy đi lại khá vất vả ạ.”

“Ôi chao, ai mà nghĩ ra cái ý tưởng xây trường to đùng thế này cơ chứ.”

Vừa lấy khăn tay chấm mồ hôi, giáo sư vừa bật cười. Kafka bỗng thấy lòng nhẹ hẳn. Không biết đã bao lâu rồi anh mới được trò chuyện thoải mái thế này, không bị ai nhắc kiểu “sao không dùng dịch chuyển đi cho nhanh?”

Khi cánh cửa phòng mở ra, mùi cỏ dại và thảo mộc lập tức xộc vào mũi. Không giống căn phòng luôn được giữ sạch đến ám ảnh của giáo sư Daconaire, nơi này mang một cảm giác sinh hoạt rất... đời thường.

Kafka tò mò đưa mắt nhìn quanh. Các giáo sư khoa Pháp thuật thường dùng phép lau chùi hoặc gọi tinh linh để dọn phòng mỗi ngày nên hầu hết đều giữ không gian làm việc cực kỳ ngăn nắp. Chính vì thế, khung cảnh có phần lộn xộn và hơi tối trong phòng Pomodona lại làm anh thấy thú vị lạ thường.

“Trò ngồi tạm lên ghế sofa đi. Phòng hơi bừa một chút, xin lỗi nhé.”

“Không sao ạ, em thấy phòng này rất tuyệt mà.”

Đó là lời thật lòng. Kafka luôn cảm thấy dễ chịu hơn ở những nơi không quá gọn gàng. Căn phòng ký túc của anh cũng giống thế, trông như vừa dọn xong lại vừa chưa hề động vào. Một thứ hỗn độn được sắp xếp có trật tự, có lẽ có thể gọi là... trật tự của hỗn độn.

Và thường thì những căn phòng như thế này luôn có một quy luật vô hình: chủ nhân của nó bao giờ cũng biết chính xác từng món đồ đang ở đâu. Quả thật, giáo sư Pomodona nhanh nhẹn bước tới một chiếc tủ trang trí tưởng chừng chỉ để trưng bày rồi lấy ra bộ ấm chén. Sau đó, bà lần lượt lôi lá trà từ chiếc tủ thấp dưới cửa sổ rồi lấy bình nước từ một góc bàn bị giấy tờ che lấp, đặt tất cả lên bàn trà nhỏ.

“Chúng ta đều đổ mồ hôi rồi nên uống trà lạnh cho mát nhé. Không phiền chứ?”

“Dạ, em thích lắm. Nhưng liệu trà có kịp ngấm không ạ?”

“Lá trà này là cánh hoa của cây Nejuracia, dù pha bằng nước lạnh vẫn cho ra màu ngay. Thật ra nó là một loại dược thảo, nhưng vị ngọt nhẹ rất dễ uống.”

Bà vừa nói vừa bỏ cánh hoa khô trong hộp thiếc vào ấm. Khi rót ra, nước trà đã chuyển sang một sắc tím nhạt mờ ảo.

“Chà, mới vậy mà đã thơm quá.”

“Thú vị lắm đúng không? Loại hoa này thường mọc gần nước, quanh suối Kakavisha có rất nhiều. Trò từng thấy chưa?”

“Giờ nghĩ lại thì... hình như em từng thấy rồi.”

Cánh hoa lơ lửng trong làn nước nhạt màu gợi cho Kafka một cảm giác mơ hồ quen thuộc. Giáo sư Pomodona rót phần trà còn lại vào ly của mình rồi đẩy ly của Kafka về phía anh.

Kafka khẽ cảm ơn rồi nhấp một ngụm. Vị ngọt thanh mát lan khắp miệng như kẹo chanh đang tan ra. Cảm giác mát lạnh như bạc hà theo đó cũng ùa lên.

Ngay khi nuốt xuống, hai gò má anh đang hâm hấp liền dịu đi thấy rõ. Kafka tròn mắt vì ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt đó, Pomodona bật cười khẽ rồi hỏi:

“Trà có ngon không?”

Kafka khẽ gật đầu, môi vẽ một nụ cười dịu nhẹ.

“Ngon lắm ạ.”

“Phải rồi, rất hữu dụng đấy. Không cần chế biến gì cầu kỳ, chỉ cần pha trà là có thể hạ nhiệt, trị cảm sốt rất hiệu quả.”

Kafka cúi xuống nhìn chén trà lạnh có màu tím lãng đãng trước mặt. Nejuracia, nên ghi nhớ kỹ cái tên này. Thể chất vốn yếu sẵn, lại thêm việc hút thuốc milenka đều đặn nên phổi anh chẳng bao giờ khỏe mạnh. Mỗi khi mùa đông đến, anh luôn là người đầu tiên bị cảm sốt và sốt cao.

“À mà... dạo gần đây sức khỏe trò thế nào?”

Sau một lúc cả hai chỉ yên lặng thưởng trà, Pomodona là người cất lời trước.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo