Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 23
Kafka nhoẻn miệng cười, đáp lại bằng một câu “rất khỏe”, dù thật ra đó là lời nói có phần phóng đại. Nếu so với khoảng thời gian bị tịch thu milenka thì hiện giờ quả thực dễ chịu hơn nhiều… nhưng—
‘Cơn co giật khi ấy đã làm thể lực mình tụt dốc không phanh.’
Ở cái tuổi mười tám, Kafka không khỏi thấy phiền muộn vì sở hữu một cơ thể yếu ớt đến mức này. Anh thầm nghĩ, nếu cứ thế này mà sống đến khi thể lực bắt đầu suy giảm thật sự thì chẳng biết lúc đó cơ thể mình sẽ tệ hại đến đâu.
“Vậy thì tốt rồi. Thật may mắn khi trò Ivelnoia tìm ra phương pháp điều trị bằng milenka.”
“Vâng ạ, nhờ có cậu ấy mà em thấy đỡ đi nhiều lắm.”
“Không chỉ trò, mà biết bao bệnh nhân mắc hội chứng Eleanor cũng vậy thôi. Phát hiện ấy xứng đáng được ghi vào lịch sử.”
Kafka lặng lẽ gật đầu. Dù có hơi sớm hơn so với dòng thời gian gốc, nhưng vốn dĩ đây là điều mà sớm muộn gì Soren cũng sẽ làm được, thế nên anh không mấy lo lắng. Duy chỉ có chuyện Công tước Ivelnoia bắt đầu kinh doanh thuốc lá milenka là khiến anh hơi bận tâm.
‘Chuyện này hình như không hề xuất hiện trong nguyên tác thì phải…’
Hay có nhắc qua, chỉ là mình không để ý nhỉ?
Dù sao thì nhà Ivelnoia vừa nắm thêm một mạch tiền tài vững chắc. Với một người biết trước tương lai như Kafka, điều đó chẳng lấy gì làm vui vẻ. Bởi lẽ càng trở nên giàu mạnh thì việc Soren giành lại quyền lực từ chính gia tộc của mình càng thêm khó khăn.
‘Nhưng mà... đấy là chuyện của cậu ta, mình lo cũng chẳng để làm gì.’
Kafka khẽ nhấp một ngụm trà, đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi đối diện, nụ cười vẫn không rời khỏi môi bà. Trong khoảnh khắc, hình ảnh ấy khiến anh chợt nhớ đến người bà ở kiếp trước.
Khi bệnh tình kéo dài, ngay cả bố mẹ cũng dần trở nên mệt mỏi và thờ ơ, chỉ có bà là vẫn luôn đến thăm anh cho đến tận lúc gần rời xa cõi đời. Mỗi lần như thế, bà lại xoa dịu anh và bảo rằng “ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay”. Có lẽ chính nhờ sự kiên trì và ấm áp ấy, anh mới có thể giữ được chút niềm tin vào cuộc sống dù chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
‘Bà của hiện tại thì… nghĩ đến thôi cũng không dám.’
Phu nhân nhà Sonder là một người vô cùng nghiêm khắc và khó tính. Tất nhiên, bà ấy đối với ai trong gia đình cũng như vậy, nhưng riêng với cặp song sinh bị coi là “nỗi xấu hổ của dòng tộc” thì lại càng lạnh lùng hơn gấp bội.
“Thế còn chuyện học hành ở khoa Pháp thuật thì sao?” Pomodona chợt hỏi.
“Dạ, giáo sư nói sao ạ?”
“Dù không vui gì, nhưng trò mắc hội chứng Eleanor, lượng pháp lực gần như không còn. Việc theo kịp các tiết học hẳn không dễ dàng gì.”
“À, cái đó thì…”
Ánh mắt Kafka lặng lẽ hướng lên khoảng không. Về lý thuyết, điểm số của anh chưa bao giờ tệ, nên nếu chỉ trả lời lấp lửng rằng “vẫn ổn” thì cũng không hoàn toàn là nói dối.
“Có hơi khó một chút ạ.”
Nhưng lần này Kafka lại chọn cách thành thật. Với một người không mang ác ý hay định kiến gì như giáo sư Pomodona, anh không thấy cần phải che giấu hay cố ra vẻ ổn. Nếu là trước mặt giáo sư Daconaire, chắc hẳn anh đã cố cắn răng chịu đựng và mỉm cười như không rồi.
“Phần lý thuyết thì ổn, nhưng phần thực hành thì hơi khó khăn ạ.”
“Vậy sao…”
“Đến cả phép dịch chuyển, em còn chẳng dùng được trôi chảy.”
Đến mức có lúc vội vàng còn quên luôn cả cách dùng phép, chỉ biết cắm đầu mà chạy. Kafka cười khẽ khi nói đến đó. Pomodona chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt trìu mến dõi theo anh.
“Vậy mà trò vẫn lên lớp đều đặn, không hề trượt năm nào. Thật sự rất đáng khâm phục.”
“Cảm ơn giáo sư ạ.”
“Ta nghĩ trò là người rất kiên nhẫn và chăm chỉ đấy, Sonder.”
Nói đến đó, bà nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn. Dường như cuộc trò chuyện sắp bước vào phần chính. Cảm thấy không khí hơi nghiêm túc hơn, Kafka cũng ngồi thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần. Pomodona bật cười nhẹ nhàng, bảo anh đừng quá nghiêm trọng.
“Ta có một đề nghị muốn đưa ra.”
“Đề nghị… là gì ạ?”
“Thật ra đây là chuyện chưa từng có tiền lệ trong lịch sử Rigel nên cũng không chắc được chấp thuận hay không…”
Bà ngừng lại một lát, vẻ mặt thoáng do dự như đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng rồi bà nhìn thẳng vào Kafka. Nụ cười hiền hậu dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghiêm nghị màu xám, ánh lên vẻ nghiêm túc khác thường.
“Ta biết là đề nghị này có phần đường đột.”
“…”
“Nhưng mà, Sonder này…”
Giọng bà chợt chùng xuống. Kafka khẽ nuốt khan, đợi bà nói tiếp.
“Trò có từng nghĩ đến việc… chuyển sang khoa Trị liệu và theo học ngành Dược chưa?”
Trong khoảnh khắc, Kafka như hóa đá.
Pomodona vẫn giữ nét mặt vô cùng nghiêm túc. Giọng nói của bà không còn nhẹ nhàng như thường lệ mà chuyển sang thuyết phục, cứ như đang nói đến điều gì đó vô cùng hệ trọng.
“Ta hiểu mà, trò đang là học sinh năm 8, chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tốt nghiệp rồi.”
Quả đúng như thế. Ở Đế quốc, toàn bộ học sinh đều hoàn tất chương trình đào tạo vào tháng Chạp năm 9, làm lễ trưởng thành vào tháng Hai và chính thức tốt nghiệp vào tháng Ba. Rigel cũng không phải ngoại lệ, nghĩa là Kafka chỉ còn hơn một năm nữa là rời khỏi học viện.
Thế mà ngay lúc này lại đề xuất chuyển khoa?
‘Không biết hiệu trưởng có đồng ý chuyện đó không nữa…’
Ngay cả khi được phê duyệt, việc chuyển khoa giữa học kỳ là điều không thể nên sớm nhất cũng phải đợi đến học kỳ đầu năm chín mới có thể chính thức gia nhập khoa Trị liệu. Nghĩa là thời gian Kafka có thể học về dược học chỉ còn vỏn vẹn hai học kỳ. Nếu không tính kỳ nghỉ, tổng cộng cũng chỉ khoảng tám tháng.
Liệu điều đó có ý nghĩa gì không? Gương mặt Kafka dần hiện rõ vẻ phân vân khi nhìn sang giáo sư Pomodona. Hơn ai hết, chính bà hẳn cũng hiểu rõ đây là một đề xuất bất hợp lý đến nhường nào.
“Ta biết điều này nghe có vẻ thực tế và khô khan, nhưng trò hãy suy nghĩ thật nghiêm túc.”
Thế nhưng Pomodona không hề có ý định lùi bước.
“Ngay đến phép thuật căn bản nhất như dịch chuyển mà còn chẳng thể sử dụng thành thạo, vậy thì việc ở lại khoa Pháp thuật thêm một năm nữa… có thực sự giúp ích gì cho tương lai trò không?”
Đó là một đòn đánh trúng tâm khảm.
Quả thực năng lực ma pháp của Kafka gần như bằng không. Phép dịch chuyển vốn là nền tảng trong số các nền tảng, cũng không thể thi triển ổn định. Chỉ cần khoảng cách hơi xa là liền dịch chuyển sai vị trí, thậm chí nếu thể trạng không tốt thì phép còn chẳng thể phát động.
Với tình trạng như vậy, việc tiếp tục học các lớp ma pháp nâng cao của bậc cao niên chỉ là uổng phí thời gian. Trên thực tế, điểm lý thuyết của Kafka luôn cao chót vót, nhưng hầu hết các môn thực hành đều rơi vào tình trạng trượt hoặc đạt điểm thấp nhất.
Nói cách khác, dù có tốt nghiệp cũng chẳng thể tự tin nói rằng mình là cựu sinh viên khoa Pháp thuật của Học viện Rigel.
Khuôn mặt Kafka chùng xuống. Dù từ lâu vẫn biết mình chẳng thể nắm vững được bất kỳ loại phép thuật nào, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ việc ở lại khoa Pháp thuật có thực sự là lựa chọn đúng đắn hay không. Chỉ đến khi nghe lời nói thẳng thắn của giáo sư Pomodona, lần đầu tiên trong đời anh mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện đó.
Sau khi tốt nghiệp và trở thành người trưởng thành, Kafka sẽ phải rời khỏi học viện và rời khỏi gia tộc. Vậy mà anh lại mang theo bên mình chỉ toàn những kiến thức phép thuật không thể sử dụng, chẳng phải là quá vô nghĩa sao?
‘Dù sao thì mình vẫn học lý thuyết ổn, cả kiến thức pháp luật cũng có, nên chắc vẫn vượt qua được kỳ thi tuyển của Tháp Ma pháp.’
Dù chỉ đỗ vào vị trí hành chính cấp thấp, không có tiền tài hay danh vọng, cũng chẳng sao cả. Chỉ cần sống đủ qua ngày và nuôi nổi bản thân, thế là đủ rồi.
“Giáo sư Daconaire bảo rằng trò rất hay lui tới khu rừng thì phải.”
“…”
“Trò cũng cùng cậu Ivelnoia phát hiện ra phương pháp trị liệu milenka. Thế nên ta cứ nghĩ là trò có hứng thú với dược học.”
“Hứng thú thì cũng… chưa đến mức đó ạ…”
Thì ra là vậy. Kafka khẽ thở dài trong lòng. Có vẻ như trong lúc giáo sư Daconaire than phiền về anh, đã có phần phóng đại và làm người khác hiểu lầm.
Việc bị đồn là hay đi vào rừng chẳng qua vì mùi thuốc lá milenka ám vào người. Còn chuyện có tên trong báo cáo là do Soren tự ý thêm vào chứ Kafka chưa từng có ý định tham gia. Thực chất, anh chẳng hề quan tâm đến dược học.
Đáng ra anh nên nói thẳng điều đó và từ chối đề nghị. Nhưng không hiểu vì sao, lời từ chối lại chẳng thể thoát ra khỏi miệng. Cứ như có một lực kéo vô hình nào đó khiến môi và lưỡi của Kafka cứng đờ lại.
‘Dù chỉ một năm, biết thêm một chút cũng có thể hữu ích mà.’
Biết còn hơn là không biết. Nghĩ vậy, Kafka do dự không trả lời ngay. Dường như nhận ra sự lưỡng lự ấy, giáo sư Pomodona liền dịu dàng tiếp lời.
“Nếu trò thật sự có hứng thú, thì ngay từ ngày mai ta có thể dạy trò dược thảo học một kèm một. Dù chỉ học trong một năm, nhưng nếu chăm chỉ, trò chắc chắn sẽ tích lũy được một lượng kiến thức đáng kể đấy.”
Lời đề nghị riêng tư từ chính giáo sư, quá sức hấp dẫn. Nhưng bà vẫn chưa dừng lại. Pomodona cúi người lại gần và thì thầm như đang tiết lộ một bí mật lớn:
“Như trò biết đấy, ma pháp chữa trị sử dụng thần lực chứ không phải ma lực nên không phải ai cũng dùng được. Vì vậy, được chữa trị bởi một healer cũng khó như hái sao trên trời.”
“Vâng, đúng là thế ạ.”
“Vậy nên gần đây, có tin đồn rằng hoàng thất đang lên kế hoạch tuyển dụng một lượng lớn dược sĩ để phục vụ dân sinh. Dù sao thì chữa bệnh cũng đâu nhất thiết phải nhờ đến ma pháp.”
Quả đúng vậy. Kafka khẽ gật đầu đồng tình.
Chữa trị bằng ma pháp là phương pháp hiệu quả nhất nếu có điều kiện vì có thể hồi phục tức thì. Nhưng như giáo sư Pomodona nói, healer vốn rất hiếm nên ma pháp chữa trị cũng trở thành một nguồn tài nguyên khan hiếm.
Thế nên với những người dân bình thường, dù mắc bệnh nặng cũng không có cơ hội tiếp cận healer và thường qua đời mà chẳng bao giờ được chữa trị. Tuy nhiên, nếu gia tăng đội ngũ dược sĩ và phát triển ngành dược thì ít nhất cũng có thể cứu sống họ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.