Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 37

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 37

“Lý do là gì?”

“Trước hết, lần trước đã nói rồi đúng không? Cứ có sức mạnh là làm được tất cả.”

“Ít nhất là trong trường hợp của tôi thì đúng là như vậy.” 

Soren lặng lẽ bổ sung. Kafka xem đây là một tín hiệu đèn xanh. Hiện tại Soren có suy nghĩ như vậy, nhưng đây chẳng phải là biểu hiện của ý chí có thể thay đổi suy nghĩ theo sự thuyết phục sao?

Không biết Soren đã nghĩ như vậy từ bao giờ, nhưng việc thay đổi tư tưởng của một người không hề dễ dàng, đặc biệt là trong một mối quan hệ không mấy thân thiết. Do đó, Kafka không tự tin rằng mình có thể xoay chuyển suy nghĩ của Soren chỉ bằng một lần thuyết phục.

Tuy nhiên, anh tin rằng việc gieo một hạt giống thay đổi là hoàn toàn có thể. Dù cho người cuối cùng làm nó nảy mầm có thể là một người khác đi chăng nữa.

“Aisha ghét cái niềm tin đó hơn ai hết.”

“…”

“Về cơ bản, con bé nghĩ rằng kẻ mạnh phải tự biết quan tâm và tôn trọng kẻ yếu.”

“Tôi không hiểu lắm.” 

Soren trả lời ngay lập tức. Kafka không thất vọng vì biết rằng chỉ với chừng đó câu chuyện thì không thể thuyết phục được, nên anh tiếp tục.

“Ibelnoia, cậu nghĩ rằng người yếu phải rèn luyện sức mạnh để trở nên mạnh mẽ sao?”

“Đúng vậy. Tôi đã sống như thế mà.”

Một khoảng lặng trôi qua. Kafka im lặng một lúc, hy vọng có thể moi được manh mối về quá khứ của Soren. Nhưng Soren không dễ dàng kể câu chuyện của mình như vậy.

‘Lần trước, cậu ta nói về việc bị giam cầm, có lẽ là do nghĩ mình có thần nhãn nên mới kể ra chăng…’

Thà lúc đó mình lén lút hỏi chi tiết hơn thì hay rồi. Hối hận ùa về, nhưng mọi chuyện đã qua. Bây giờ thì nói vậy thôi, nhưng thực ra lúc đó, những câu chuyện đen tối bất ngờ thốt ra làm Kafka cảm thấy thật nặng nề. Cứ như đang đối mặt với một bí mật không nên biết vậy.

“Tư tưởng của tôi sai sao?”

Vì Kafka im lặng suy nghĩ một lúc, Soren đã chủ động mở lời trước. Kafka suy nghĩ một lát. Sau một hồi cân nhắc, kết luận của anh rất đơn giản.

“Tôi không nghĩ đó là điều hoàn toàn sai.”

“Vậy tại sao Sasha lại không thể chấp nhận suy nghĩ của tôi?”

“Có lẽ là do tôi.”

Aisha cực kỳ ghét logic của sức mạnh. Đồng thời, con bé cũng căm ghét logic cho rằng nếu không muốn bị kẻ mạnh áp bức thì cứ rèn luyện sức mạnh để trở nên mạnh mẽ. Nguyên nhân con bé có tư tưởng này hoàn toàn là do Kafka.

“Hồi nhỏ, tôi thường xuyên bị bọn trẻ ở chi thứ bắt nạt.”

“Tôi cũng có nghe nói vậy.”

“Một đứa trẻ không dùng được phép thuật lại là dòng chính, chắc chắn chúng không cam tâm.”

Ngay cả người lớn cũng công khai coi thường thì trẻ con cũng không khác là bao. Tuy nhiên, người lớn còn biết giữ phép lịch sự hình thức, còn trẻ con thì chưa phát triển về mặt tinh thần nên lại càng lộ liễu hơn.

Vì vậy, mỗi khi có một bữa tiệc nào đó được tổ chức, Kafka lại cảm thấy vô cùng khổ sở. Anh yếu ớt đến mức không thể chiến đấu tay đôi, trong khi đối thủ lại dùng cả phép thuật để bắt nạt.

“Rồi đôi khi tôi cũng bị thương… Mỗi lần như vậy, mẹ tôi đều bỏ qua, chẳng coi đó là vấn đề gì. Khi Aisha phản đối, bà ấy thường nói thế này.”

“Nếu ấm ức thì cứ mạnh lên là được à?”

“Đúng vậy. Nên ban đầu tôi cũng đã cố gắng hết sức.”

Dù không thể chiến đấu và giành chiến thắng, nhưng anh cũng đã cố gắng học các kỹ thuật chiến đấu để có thể thoát thân khi tình hình trở nên tồi tệ.

“…Một đứa trẻ ở chi thứ tức giận vì tôi né tránh, đã dùng phép thuật ném tôi ra ngoài cửa sổ, gây ra một tai nạn.”

Nhưng sự phản kháng yếu ớt cuối cùng lại khiến kẻ bắt nạt càng thêm tức giận.

“Tôi rơi từ tầng 4 xuống, bị thương nặng ở đầu và mất ý thức vài ngày. Vì chuyện đó mà tôi còn bị hói một mảng nữa đấy.”

“…”

“Có lẽ vì di chứng đó mà sức khỏe tôi càng tệ hơn, sau đó tôi cũng ngừng học thể thuật.”

Những nỗ lực để chống lại đã phản tác dụng, dẫn đến kết quả là Kafka trở nên yếu hơn. Từ đó, anh em nhà Sonder đã rút ra một bài học cực kỳ thực tế: trên đời này có những việc dù có cố gắng đến mấy cũng không thể làm được.

“Chuyện đó có vẻ là một cú sốc khá lớn đối với Sasha.”

Vào thời điểm đó, tâm trạng của Aisha dường như rất phức tạp. Con bé đã tự hành hạ bản thân bằng cách vung kiếm gỗ đến mức bàn tay non nớt của mình bị chai sạn.

Nhắc lại vẫn là một ký ức cay đắng. Kafka khẽ thở dài. Kể từ đó, Aisha đã bác bỏ logic của sức mạnh và tin rằng kẻ mạnh nhất định phải quan tâm đến kẻ yếu.

“Lời cậu nói cũng không sai. Việc trở nên mạnh mẽ hơn để vượt qua thì tốt hơn nhiều so với việc cứ mãi chịu đựng.”

Nhưng… Kafka mở lời rồi ngừng lại một lúc để lựa chọn từ ngữ. Anh không biết phải giải thích sự khác biệt này cho một người sinh ra đã là kẻ mạnh nhất thế giới như thế nào.

“Trên đời này có những lúc việc đối đầu là rất khó khăn.”

Lời nói được thốt ra sau một hồi suy nghĩ thật lâu lại vô cùng đơn giản. Nếu có người có thể nỗ lực hết mình để trở nên mạnh mẽ, vượt qua và trả thù thì cũng có những người không thể làm được điều đó. Giới hạn bẩm sinh chắc chắn tồn tại, và không phải ai cũng có thể vượt qua nó.

“Đó là lý do tại sao Aisha nghĩ rằng kẻ mạnh phải tôn trọng kẻ yếu.”

“…”

“Có thể đó là câu chuyện mà cậu không cảm nhận được. Dù sao thì cậu cũng đã vượt qua được mà?”

Như đã nói, mỗi người đều có những giới hạn bẩm sinh của riêng mình, và việc người khác hiểu được giới hạn đó không bao giờ là điều dễ dàng. Bởi vì con người thường dựa vào kinh nghiệm của bản thân để đánh giá tình huống.

Do đó, nếu Soren đánh giá Kafka là lười biếng và nói rằng ‘tôi cũng không dễ dàng gì nhưng đã cố gắng hết sức và cuối cùng đã vượt qua’ thì Kafka không có gì để nói. Vì vậy, điều Kafka mong muốn không phải là Soren hiểu được hoàn cảnh của mình và thay đổi tư tưởng.

“Dù sao thì, Aisha là người nghĩ rằng chắc chắn có những vấn đề không thể vượt qua dù có cố gắng đến mấy, và vì vậy cần phải có sự quan tâm.”

“…”

“Vậy nên, nếu cậu muốn tiếp tục là bạn của Aisha, tốt nhất là nên hiểu điểm này.”

Chỉ cần Soren hiểu rằng Aisha có một quá khứ như vậy, và vì thế, logic của sức mạnh không thể áp dụng được với con bé. Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ.

Vốn dĩ là một người kém cỏi trong giao tiếp xã hội, nên Kafka không chắc liệu việc giúp Soren hiểu ra điều này có mang lại kết quả tốt hay không… Nhưng nếu cậu ta không quá ngốc thì ít nhiều cũng sẽ có tác dụng.

Kafka khẽ ngước nhìn lên. Đương nhiên, anh không thể thấy Soren vì bị bức tường chắn ngang. Vì vậy, lần này Kafka lại tưởng tượng ra vẻ mặt của cậu ta. Không hiểu sao, lần này anh nghĩ Soren đang mang vẻ mặt hơi hờn dỗi.

“Tóm lại là, đừng áp đặt logic của sức mạnh trước mặt Sasha đúng không?”

“Ừm, cậu cứ nghĩ như vậy là được rồi.”

“Thành thật mà nói, tôi e là bây giờ tôi chưa thể hiểu ngay tư tưởng của Sasha.”

“…”

“Nhưng tôi hiểu rằng khi cô ấy đứng về phía cậu, tôi phải gật đầu đồng ý.”

“À, tiện thể nói luôn.”

Kafka nghĩ bụng nên chuyển sang vấn đề tiếp theo ngay lập tức. Khẽ gãi má, anh cảm thấy hơi ngại khi phải nói ra điều này trước mặt người khác.

“Nhưng chuyện này chỉ là phụ thôi, còn cái phần mà Sasha không thể tha thứ được lại là một chuyện khác cơ.”

“Gì chứ? Vậy nãy giờ cậu nói là cái gì?”

“Dù sao thì, để tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với Sasha thì đây là phần cậu cần biết nên tôi mới nói ra.”

“Vậy, cái phần mà cô ấy thật sự không thể tha thứ là gì?”

Thật sự phải nói ra điều này bằng miệng mình sao? Kafka chìm vào im lặng một lúc. Anh cảm nhận được bầu không khí khó hiểu từ phía Soren. Chắc chắn đối với cậu ta, hẳn là đang nghĩ ‘Rốt cuộc là vì lý do gì mà lại phải ngập ngừng đến vậy’.

“…là vì điều này.”

“Gì cơ? Tôi không nghe rõ.”

“Ibelnoia cậu! Không thể tha thứ việc cậu ghé… tôi.”

“…”

Trong tích tắc, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Kafka cảm thấy tất cả những chuyện này không giống như nỗ lực vì một tương lai tươi sáng, hạnh phúc và một lý tưởng lớn lao, mà giống như một cuộc chiến cảm xúc trẻ con. Anh dùng mu bàn tay xoa xoa gò má đang nóng bừng.

Kafka phe phẩy tay chờ đợi câu trả lời của Soren, nhưng cậu ta mãi không mở miệng. Phải chăng giống như Aisha có những điều không thể tha thứ, Soren cũng có những điều không thể chấp nhận? Với ý nghĩ rằng có lẽ đó là sự hiện diện của chính mình, Kafka nuốt nước bọt. Niêm mạc trong cổ họng khô khốc vì căng thẳng.

“…Quan hệ anh em họ thường không phải đặc biệt đến vậy sao?”

Mãi một lúc sau, Soren mới khó khăn thốt ra một câu. Nghe không giống lời châm biếm, mà giống như một cảm nhận thật lòng hơn. Dù là anh em song sinh, nhưng ở tuổi mười tám mà quan hệ anh em lại đặc biệt như vậy thì không phải dễ. Kafka cười gượng gạo, đưa ra một lời biện minh không giống lời biện minh.

“Chỉ là hồi nhỏ tôi hay bị ốm đau nên Sasha lo lắng nhiều lắm.”

“Có vẻ là vậy.”

“Trong mắt Sasha, cậu ghét tôi mà không có lý do. Nếu có lý do thì còn nói được, chứ cứ ghét vô cớ như vậy thì với tư cách là người nhà, con bé không thể làm ngơ được.”

Kafka tóm tắt và giải thích đơn giản. Anh vốn nghĩ Soren sẽ không hiểu, nhưng bất ngờ thay, cậu ta lại khẽ ừm một tiếng như đã hiểu ra.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 37
Xấu hổ thay Kà luôn:)))
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo