Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 44

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 44

Đến nơi, thị trấn Volleria cũng đang tưng bừng lễ hội mừng năm mới, nhưng khác với thị trấn Nadeo hay học viện Rigel, lễ hội ở đây mang một dáng vẻ thực tế hơn nhiều.

Đây không phải nơi dành cho những chuyến đi chơi đơn thuần nên chẳng thấy bóng dáng học sinh Rigel nào khác. Kafka thầm nghĩ thế cũng tốt rồi đưa mắt nhìn quanh. Cậu nhớ rõ có một dãy phố dành riêng cho các cửa hàng cổ vật, nhưng giờ lại không thể nhớ chính xác đó là phía nào.

"Chẳng phải đằng kia sao?"

Kafka đang đứng yên, xoay đầu như một bù nhìn ma thuật, bỗng Soren khẽ chạm vào vai. Cậu ta chỉ về phía một dãy cửa hàng với những biển hiệu độc đáo. Kafka đọc dòng chữ trên biển hiệu gần nhất:

"Xưởng cổ vật Pathfinder… Chắc là bên đó."

"Muốn đi hết chắc phải mất cả buổi."

"Mỗi cửa hàng bán một loại cổ vật khác nhau. Chỉ cần xem những loại liên quan đến quà lưu niệm hoặc đồ thủ công thôi."

"Thật sao?"

"Ừ. Tập trung vào một loại sẽ hiệu quả hơn khi chế tác cổ vật."

Nghĩ lại thì với Soren, việc chế tạo vật trang trí ước nguyện chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Nếu kiếm thuật đã đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh thì phép thuật của cậu ta chắc chắn cũng phải đạt đến trình độ tương đương. Ít nhất là trong webtoon là vậy.

Những thiết lập cơ bản này chắc sẽ không thay đổi nhiều đâu…

Đang suy nghĩ, Kafka vô thức đưa mắt nhìn Soren. Nhìn cậu ta đi bên cạnh, Kafka bỗng cảm thấy có gì đó lạ lẫm, một thay đổi nhỏ mà bấy lâu nay chưa hề nhận ra. Ngay khi nhận ra điều đó, cậu vô thức dừng bước.

"Sao thế?"

"Không, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi."

"Về chuyện gì?"

Soren cảnh giác nhìn quanh. Tất nhiên, Kafka ngạc nhiên vì cậu ta, nên ngoài những cửa hàng cổ vật thì chẳng có gì đặc biệt.

Soren nhíu mày đầy nghi vấn. Kafka hơi ngượng ngùng, khẽ cười gượng. Thật ra chuyện đó cũng không đáng ngạc nhiên đến vậy. Chỉ là cậu bất ngờ nhận ra nên phản ứng hơi thái quá.

"Ivelnoia, cậu cao lên nhiều quá."

"Đột nhiên nói gì vậy?"

"Lúc mới nhập học, chúng ta cao bằng nhau mà."

Vậy mà giờ Soren đã cao hơn một chút. Khi đứng cạnh nhau, Kafka phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

"Cũng cao lên một chút."

"Không phải một chút đâu. Tôi cũng cao thêm 2cm, nhưng cậu có vẻ cao hơn nhiều."

"Ừm. Nghe cậu nói, tôi cũng thấy mình có vẻ thấp đi."

Là cậu đấy. Soren nói vậy rồi cụp mắt xuống nhìn thẳng vào Kafka. Dù lần trước đo vẫn là 180cm, không phải quá thấp, nhưng…

Không biết chênh lệch mấy cm nhỉ?

Chắc khoảng 5-6cm? Cả đời chưa từng so chiều cao với ai nên Kafka chẳng có khái niệm gì. Đứng yên nhìn lên như vậy một lúc, Soren khẽ cau mày, nói rằng cậu ta thấy khó chịu. Chuyện chẳng có gì to tát mà sao lại làm quá lên thế.

"Hơn nữa, mau tìm cửa hàng cổ vật đi. Tôi đói rồi."

"Mới ăn sáng hai tiếng trước mà?"

"Hai tiếng là đủ để tiêu hóa rồi chứ. Mau mua đại cái gì đó rồi đi ăn thôi."

Nói xong, Soren lại sải bước đi trước. Kafka lẽo đẽo theo sau, nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Cậu nhớ rõ ràng đã thấy cậu ta nuốt chửng tám lát bánh mì nướng, mười hai cái xúc xích, sáu quả trứng ốp la và chín lát thịt xông khói vào bữa sáng, vậy mà hai tiếng sau đã đói bụng rồi sao?

Cậu ta còn muốn cao đến mức nào nữa đây?

Thế này thì cuối cùng cũng phải chênh nhau đến nửa cái đầu mất. Tất nhiên, Kafka chẳng hề nghĩ đến chuyện phải tranh đua, phải ăn nhiều hơn để cao bằng cậu ta. Dù sao chiều cao cũng là trời cho, mà cứ ăn như Soren thì Kafka đã chết vì bệnh dạ dày trước khi cao lên mất rồi.

Kafka chọn cửa hàng nằm ở cuối con phố, "Xưởng cổ vật của Bà Robellia", một xưởng lớn chuyên cung cấp cổ vật trang trí cho toàn bộ đế quốc. Nhìn logo quen thuộc có thể thấy ở khắp nơi trong đế quốc, Soren lộ vẻ mặt có cần thiết phải thế không.

"Đi tận Volleria mà chỉ mua ở 'Bà Robellia' thôi sao?"

"Sao chứ, đây là trụ sở chính mà."

"Có nhiều chỗ khác mà, sao không đi xem thêm?"

"Cần gì? Chỗ này rẻ nhất so với chất lượng mà."

Nếu muốn mua hàng cao cấp nhất, "Bà Robellia" rõ ràng không phải là lựa chọn tốt. Bởi vì các sản phẩm ở đây không phải do thợ thủ công tỉ mỉ chế tác từng món, mà được sản xuất hàng loạt thông qua quy trình bán tự động.

Nhưng phương pháp này lại có lợi thế riêng – đó là có thể bán cổ vật với giá phải chăng so với chất lượng. Nếu dùng từ ngữ của kiếp trước, có thể gọi đó là "sản phẩm đáng đồng tiền bát gạo."

"Cũng không phải ước nguyện gì to tát, mua đại cái gì đó mà dùng là được rồi."

"Hừm."

"Hay là cậu định mua đồ cao cấp? Nếu vậy thì mua cái của tôi ở đây rồi chúng ta đi cửa hàng khác nữa."

"Thôi. Đúng như cậu nói, cũng chẳng phải ước nguyện gì to tát."

"Cũng không có hứng thú."

Soren nói vậy rồi mở cửa tiệm. Cậu ta né sang một bên, khẽ gật cằm ý bảo Kafka vào trước. Kafka đưa mắt cảm ơn rồi bước vào xưởng.

Xưởng được trang trí lộng lẫy hơn bình thường để đón chào lễ mừng năm mới. Những món đồ thủ công bằng pha lê và thủy tinh phản chiếu ánh nắng từ cửa sổ, lấp lánh muôn màu. Ánh sáng đó còn đọng lại trên những bóng đổ dưới sàn, trông như sàn nhà được lát bằng kính màu. Đứng trước cảnh tượng tuyệt đẹp đó, Kafka cảm thấy lòng mình khẽ xôn xao.

"Cậu có thấy mùi dầu không?"

Soren khẽ thì thầm bên tai. Đúng như lời cậu ta, mùi gỗ đặc trưng của tòa nhà pha lẫn mùi dầu thoang thoảng. Đó là vì nửa phía trước tòa nhà dùng làm cửa hàng, còn nửa phía sau dùng làm xưởng chế tạo cổ vật.

"À, là vì có xưởng chế tác ngay phía sau tòa nhà."

"Vậy nên mới rẻ hơn hẳn so với các chi nhánh khác à."

Soren khẽ lật xem bảng giá treo trên một món đồ thủ công hình thiên nga. Đúng như đã nói, trụ sở chính của "Bà Robellia" là xưởng chế tác trực tiếp nên giá cả thuộc loại rẻ nhất so với các chi nhánh khác.

"…Trông tôi có quá keo kiệt không?" 

Kafka khẽ hỏi. Cậu nghĩ Soren sẽ cảm thấy chán nản, nhưng cậu ta lại nhún vai vẻ thờ ơ. Cậu ta khẽ nhìn Kafka bằng đôi mắt đỏ rực rồi thì thầm:

"Tôi đã nói rồi mà. Tôi là người Ankara."

Hắn thì thầm lướt qua tai Kafka, rồi sải bước vào sâu bên trong cửa hàng. Đó là góc trưng bày vật trang trí ước nguyện cho lễ mừng năm mới, với những mẫu sản phẩm được treo đẹp mắt trên một cây thông nhỏ. Kafka đi đến bên Soren, cùng cậu ta ngắm nhìn các vật trang trí. Hình dáng và chất liệu của chúng đa dạng đến nỗi số lượng mặt hàng rất đáng kể, tùy thuộc vào ước nguyện muốn cầu.

Hình thiên thần nhỏ…

Kafka nhớ đến vật trang trí mà cha cậu đã đưa cho cậu vài ngày trước, và Soren đã ném nó bay mất trong tuyết. Kafka lấy một vật trang trí trên kệ ra, xem xét tỉ mỉ. Tuy không phải là món cao cấp nhất làm từ pha lê, nhưng nó được làm từ đá cẩm thạch trắng mịn, hình dáng lại dễ thương, chất lượng nhìn chung khá tốt.

"Gì vậy. Cậu định mua cái đó à?"

"Hả?"

"Khó khăn lắm tôi mới vứt hộ rồi mà sao cậu lại mua y chang vậy? Mua cái khác đi."

"Cái này thì sao." 

Soren chọn một vật trang trí khác và đưa ra. Vật trang trí bằng thủy tinh này có hình dáng một cây lá rộng lớn, là loại thường dùng để cầu nguyện về sức khỏe.

"Xung quanh đâu có ai bị bệnh đâu."

"Cậu đấy, cậu ấy."

Soren nói vậy rồi lắc vật trang trí trước mắt Kafka. Tóm lại, cậu ta muốn cậu hãy cầu nguyện cho chính mình chứ không phải cho người khác.

Một khái niệm chưa từng nghĩ đến làm mắt Kafka hơi mở lớn. Mỗi năm vào dịp lễ mừng năm mới, cậu đều cầu nguyện bằng vật trang trí, nhưng ước nguyện đó luôn hướng về gia đình hoặc một người nào đó khác. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, lẽ ra cậu cũng nên cầu nguyện cho mình khỏe mạnh một lần, nhưng tại sao cậu luôn chỉ cầu nguyện cho hạnh phúc của người khác?

Kafka nhận lấy vật trang trí Soren đưa rồi xem xét một lát. Thủy tinh màu xanh lá cây trong suốt lấp lánh dưới ánh sáng khá đẹp. Tất nhiên là so với những món cao cấp làm từ ngọc lục bảo hay peridot thì nó trông khá thô. Tuy nhiên, lượng ma lực bên trong đủ, cộng với kỹ thuật chế tác khá tinh xảo nên cũng không đến nỗi xấu hổ khi mang ra.

Lấy cái này đi. Kafka suy nghĩ một lát rồi đặt vật trang trí trở lại vị trí cũ. Soren khẽ nhíu mày, ánh mắt hỏi tại sao? Mặc kệ, Kafka chọn một vật trang trí hình chim bồ câu ngậm cành ô liu từ kệ và lấy ra.

"Hòa bình?"

Kafka gật đầu trước câu hỏi của Soren. Soren khẽ tặc lưỡi vẻ chán nản. Mặc kệ, Kafka đã quyết định, chọn thêm một cây bút ma thuật để viết lên vật trang trí rồi đi đến quầy tính tiền. Dù sao, trên đời này không có ước nguyện nào an toàn hơn hòa bình.

Và theo một nghĩa nào đó, đây cũng là ước nguyện dành cho mình.

Cầu mong thế giới này sẽ bình yên vô sự. Trong lúc chờ đóng gói, Kafka nhìn Soren vẫn đang đứng trước kệ trưng bày. Cậu ta khoanh tay, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Kafka tò mò không biết Soren đã chọn vật trang trí nào và cầu nguyện điều gì, nhưng cậu cố tình quay mặt đi để giữ bí mật. Không hiểu sao Kafka cảm thấy mình nên làm như vậy.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
happibanana
happibananaChương 44
Ý là vừa vào đã thấy ra chap mới, đọc xong đang tiếc - muốn đọc tiếp, back ra thì thấy lại có chap mới nữa vừa up luôn =))) Đã quá chài
Trả lời·20/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo