Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 46
Và rồi một đêm trôi qua, ngày lễ sinh nhật Triphonis đã điểm.
Trong khuôn viên trường, một bữa tiệc cũng được tổ chức để kỷ niệm ngày trọng đại này, nhưng phần lớn học sinh đều đã xin phép ra ngoài để dự tiệc ở nơi khác, hoặc thậm chí là về nhà. Vì vậy, số lượng người tham dự rất ít ỏi. Có lẽ họ là những người đang chịu án phạt nên không thể ra ngoài hay về nhà, hoặc đơn giản là không thích sự ồn ào nhưng vẫn muốn tận hưởng không khí lễ hội.
Kafka cũng vậy, bữa trưa cậu tự mang đồ ăn từ nhà ăn về để tận hưởng một mình. Một đĩa đầy ắp thịt bò nướng được giữ nóng bằng phép thuật, rau củ nướng, bánh mì trắng phết bơ nóng hổi và phô mai. Bữa ăn xa hoa hơn ngày thường một chút, nhưng vẫn chưa đạt đến đẳng cấp của một bữa tiệc thịnh soạn.
‘Năm nay sao mà yên tĩnh lạ thường….’
Khi cảm thấy thức ăn đã tiêu hóa xong, Kafka gập sách lại và nằm xuống giường. Vùi mình trong bộ chăn đông ấm áp, cậu ngẩn ngơ nhìn trần nhà, chẳng mấy chốc mi mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến.
Không biết Kafka đã ngủ bao lâu. Khi cậu tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực. Kafka thắp nến để làm sáng căn phòng rồi kiểm tra giờ. Chín giờ rưỡi đêm. Cơn buồn ngủ tan đi, kéo theo một cơn đói cồn cào muộn màng. Kafka đắp chăn lại, nằm xuống và suy nghĩ đôi chút.
Nên xuống nhà ăn lấy nốt đồ ăn thừa của bữa tiệc không, hay cứ nhịn đói rồi ngủ tiếp?
Vì ngủ quá lâu nên đầu cậu hơi nhức. Có vẻ như việc ngủ lại là điều không thể. Nghĩ đến việc sẽ thức đến rạng sáng, cậu cần phải lấy chút gì đó trước khi nhà ăn đóng cửa hoàn toàn. Quyết định xong, Kafka lập tức chui ra khỏi chăn. Không khí se lạnh thấm qua bộ đồ ngủ mỏng manh.
‘Lửa trong lò vẫn cháy tốt mà.’
Chắc là do ra khỏi chăn nên mới thấy lạnh thế này. Cậu khoác chiếc áo choàng ngủ treo trên ghế và thắt dây lưng, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Kafka vuốt lại mái tóc bù xù rồi đi về phía nhà ăn nằm ở tầng 3 ký túc xá. Trong hành lang vắng lặng lạ thường, tiếng dép lê của cậu vang lên trống rỗng.
Do mấy ngày nay bận rộn quá mức chăng?
Khoảnh khắc một mình lang thang thế này có chút xa lạ. Nếu gặp được một khuôn mặt quen thuộc nào đó, Kafka sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật, nhưng ngay cả những người ít ỏi còn lại cũng đã ra ngoài, chẳng thấy một bóng người.
Nhà ăn cũng vắng vẻ không kém. Chắc mọi người đã ăn xong cả rồi, những món ăn được yêu thích đều đã hết sạch, chỉ còn trơ lại những chiếc đĩa trống trơn.
‘Dù sao thì cũng có thể bày biện ra được kha khá món.’
Kafka lấy một miếng bít tết cá thịt trắng nướng dầu thảo mộc, măng tây, món gratin nấm hương với thịt xông khói, hai chiếc bánh mì cuộn mềm mại và một bát súp ngao. Thêm một ly sâm panh giả không cồn nữa là thành một bữa ăn tươm tất.
Định bụng cho vào giỏ mang về phòng, nhưng rồi cậu lại quyết định ngồi xuống một chỗ trong nhà ăn. Đằng nào thì nơi này hay nơi kia cũng đều yên tĩnh như nhau, nếu đã một mình thì ở nhà ăn tiện hơn cho việc dọn dẹp. Kafka tiếc rằng mình đã không mang theo một cuốn sách nào đó và từ từ thưởng thức bữa ăn.
Cũng có thể dùng phép triệu hồi để mang sách đến, nhưng nếu thất bại thì chẳng những mất sách mà còn chẳng có gì đọc, nên cậu quyết định tập trung vào bữa ăn. Thịt cá mềm mại tan chảy trong miệng, nhai rất thích. Nghĩ đến việc không còn được ăn những món ngon của bà Julie nữa, cậu bỗng thấy tiếc nuối những ngày tháng học đường ít ỏi còn lại.
Dù sao thì từ học kỳ 1 năm thứ 9, cậu sẽ học khoa trị liệu, nên một năm còn lại hẳn sẽ là khoảng thời gian bình yên và vui vẻ. Chắc vậy.
‘Aisha chắc đang vui chơi với bạn bè rồi.’
Còn Soren thì sao nhỉ? Cậu chợt nghĩ. Chưa từng thấy cậu ta đến tìm, có lẽ Soren cũng đã ra ngoài hoặc về nhà. Hoặc cũng có thể giống như Kafka, cậu ta đang ru rú trong phòng và tận hưởng khoảng thời gian riêng tư rồi.
Soren cũng không mấy hòa đồng như Kafka, nên khả năng cao là vế sau. Dù sao thì cũng chẳng bằng mình, chỉ ngủ suốt cả ngày rồi ăn bữa tối muộn màng này…
“Cậu ở đây à.”
Khi cậu đang từ từ dùng bữa một mình thì một giọng nói quen thuộc vang vọng khắp nhà ăn. Kafka quay đầu nhìn về phía cửa. Giờ thì việc gặp mặt thế này không còn khiến cậu ngạc nhiên nữa.
“Xin Triphonis mở mắt chân lý và ban phước lành.”
“…”
“Chào buổi tối.”
Kafka thờ ơ chào, Soren nhún vai thay cho câu trả lời. Cậu ta rót một ly sâm panh giả vào chiếc ly tiệc dài rồi ngồi xuống đối diện Kafka. Lúc đó, Kafka đang đưa miếng bánh mì cuộn chấm súp ngao lên miệng.
“Không thấy cậu trong phòng, tôi tưởng cậu lại lang thang trên cánh đồng tuyết một mình.”
“Hả?”
“Cậu đấy. May mà cậu đang no bụng ấm thân.”
Vì miệng đầy thức ăn nên cậu không thể trả lời ngay được. Kafka nhai nuốt từ từ, chậm rãi đến mức có thể khiến người khác khó chịu, rồi dùng sâm panh súc miệng. Có lẽ pha với nước ép mơ, đồ uống này tỏa ra mùi hương đặc trưng, có vị chua ngọt.
“Cậu tìm tôi à?”
“Thế không tìm thì tôi nói câu này làm gì?”
“Sao thế?”
Vào giờ này, Soren không có lý do gì đặc biệt để tìm cậu. Aisha đã đến nhà bạn chơi từ hôm qua nên chắc không có chuyện cãi vã gì mới. Soren nhìn Kafka với ánh mắt hơi khó hiểu rồi ngượng nghịu cụp mắt xuống.
“Chỉ là, tôi tò mò không biết cậu đang làm gì.”
“…”
“Sinh nhật Triphonis mà không đi đâu cả, cũng không về nhà.”
“Tôi vẫn luôn vậy mà.”
Giờ thì điều đó chẳng có gì là lạ nữa. Cậu vẫn sống như bình thường nên chẳng ai bận tâm hay trách móc. Lần này, Kafka múc một ít gratin đặt lên bánh mì. Soren im lặng nhìn cậu rồi nói: “May mà không nhịn đói.”
“Hôm nay sao lại thấy đói lạ thường.”
“Nghe nói cô đơn thì hay đói bụng.”
“Đâu ra. Chắc tại từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì.”
“Thế à…”
Một khoảng im lặng trôi qua. Soren khẽ gật đầu, ra hiệu cho Kafka tiếp tục dùng bữa. Kafka gật đầu và tập trung ăn nốt phần còn lại. Vì là người ăn chậm nên phải mất thêm khoảng 20 phút nữa cậu mới ăn xong.
Vẫn còn khoảng một tiếng nữa nhà ăn mới đóng cửa, Kafka lấy một đĩa mới, bày bánh ngọt và kem rồi pha thêm một ly cà phê. Thấy vậy, Soren có vẻ hơi đói, cũng đứng dậy lấy một ít đồ ăn. Bánh quy giòn với thịt xông khói, cùng trái cây và sâm panh. Sự kết hợp quá đỗi kinh điển này không hiểu sao lại làm cậu bật cười.
“Cười gì thế?”
“Không, chỉ là. Vì sự kết hợp đó quá chuẩn mực thôi.”
“Trông tôi làm màu à?”
“Hơi hơi.”
“Đáng ghét thật.”
Tuy nói vậy, nhưng Soren khẽ mỉm cười. Cậu ta cho một miếng bánh quy vào miệng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc. Tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào không hay.
“Ibelnoia về nhà à?”
“Về. Hết kỳ nghỉ thì trở lại.”
“Ngạc nhiên thật đấy.”
“Tính tình như tôi thì đã chẳng về. Nhưng cha cứ thúc giục mãi.”
Con trai của một kiếm sư hẳn là muốn khoe khoang khắp nơi. Kafka mỉm cười tươi rói thay cho câu trả lời.
“Lại cười gì nữa?”
Vấn đề là cậu cười hơi quá đà, đến mức phát ra tiếng “phụt”. Không hiểu vì sao lại thế. Kafka đưa ra một lời biện hộ có phần vụng về.
“Không, chỉ là. Kem ngon quá nên tôi lỡ miệng.”
“Thật là… Nhìn kỹ thì cậu cũng hơi kỳ lạ đấy.”
Soren nói vậy rồi nghiêng người về phía Kafka, xin một miếng kem. Khi Kafka hỏi liệu dùng chung thìa có sao không, Soren nói không bận tâm và há miệng.
Nếu đã vậy. Kafka múc đầy một thìa kem sô cô la đưa đến gần môi Soren. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy. Soren hiếm hoi mở to mắt hơn một chút. Có vẻ cậu ta thích vì nó không ngọt như tưởng tượng.
“Vẫn còn nhiều lắm, cậu tự lấy thêm một viên nữa đi.”
“Thế à.”
Soren rời đi một lát để lấy kem. Kafka lặng lẽ nhìn chiếc thìa bạc dính một chút kem đã chảy ra rồi lại múc thêm một thìa nữa. Cảm giác hơi kỳ lạ.
‘Nên từ chối không?’
Cứ tưởng mình chẳng bận tâm mấy chuyện này, nhưng hình như không phải vậy…
Cứ thế, hai người lại chìm vào im lặng thưởng thức món tráng miệng. Khi uống hết cà phê, còn 10 phút nữa nhà ăn đóng cửa. Kàfka cứ tưởng Soren tìm cậu có việc gì, nhưng cậu ta chẳng nói thêm lời nào cho đến khi dọn dẹp bát đĩa và rời khỏi nhà ăn.
Có lẽ Aisha nhờ kiểm tra xem cậu còn sống không, Kafka nghĩ. Khi đang đi trong hành lang để trở về ký túc xá, tiếng bước chân trùng hợp bỗng dừng lại. Kafka đi thêm năm bước nữa mới nhận ra Soren đã dừng lại. Quay đầu lại, cậu thấy cậu ta đứng hơi nghiêng, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trống rỗng.
“Sao thế?”
Giọng Kafka vang vọng trong hành lang yên tĩnh. Soren thở dài thật sâu rồi vò đầu bứt tai. Khuôn mặt cậu ta hơi ửng hồng khi ra hiệu cho Kafka lại gần.
“Tôi á?”
“Thế ở đây ngoài cậu ra còn ai nữa?”
“Tại sao?”
“…Quà.”
Cùng lúc Kafka đến gần, Soren rút một chiếc hộp nhỏ từ trong áo choàng ra và đưa cho cậu. Cậu ta nhét chiếc hộp vào tay Kafka như đẩy đi rồi giấu hai tay vào túi. Áo choàng khẽ lay động, dường như cậu ta đang mân mê gì đó trong túi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.