Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 48

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 48

Đông dần qua, thấm thoắt đã đầu tháng Ba. Học sinh rời trường nghỉ đông giờ đã trở lại, những tân sinh viên mới nhập học cũng mang lại một sức sống mới. Học viện tràn đầy không khí tươi vui.

Ngày đầu tiên của học kỳ 1 năm thứ 9. Kafka bắt đầu ngày mới bằng việc đến gặp quản trị viên để nhận huy hiệu mới. Khi gắn chiếc huy hiệu có hình dấu Học viện được khắc bằng bạch kim, đính đá quý xanh lục, cậu mới thực sự cảm thấy mình đã trở thành sinh viên khoa Trị Liệu.

Vì phần lớn số tín chỉ cần thiết để tốt nghiệp đã được hoàn thành ở khoa Pháp Thuật nên Kafka sắp xếp thời khóa biểu khá thoải mái, chủ yếu là các môn thảo dược học. Dĩ nhiên, chỉ với các môn thảo dược học thì không thể đủ số giờ tín chỉ tối thiểu. Vậy nên Kafka vẫn phải thêm vào một vài môn lý thuyết, nhưng cậu không có ý định quá chú trọng vào điểm số.

‘Với tình hình này, liệu mình có thể hỏi lại không nhỉ?’

Kafka dụi tàn thuốc vào gót giày, dập tắt lửa, rồi nghĩ rằng mình cần phải thỏa thuận lại với Soren về thời gian sử dụng cầu thang thoát hiểm. Có lẽ vì suốt mùa đông chỉ ru rú trong ký túc xá mà thể lực giảm sút, việc hút milenka hai lần vào tiết thứ ba và thứ năm không đủ để kiểm soát cơn đau.

“…”

Kafka tựa vào lan can như thường lệ, nhìn ra rừng Rigel. Tuyết tích tụ suốt mùa đông đã tan hết, những chồi non xanh biếc bắt đầu nhú ra từ xa. Chẳng bao lâu nữa, hương hoa sẽ lan tỏa khắp Học viện khi gió trở nên ấm áp hơn.

Kafka tiếp tục nhìn xuống bàn tay mình. Gần đây nghiêm túc học thảo dược học, tay cậu trở nên thô ráp vì thường xuyên tiếp xúc với đất. Nếu vẫn ở khoa Pháp Thuật, tay cậu sẽ giữ được sự mềm mại, nhưng cậu không thấy tiếc nuối gì. Chẳng có ai để nắm tay, vậy thì tay thô ráp hay mềm mại có gì quan trọng chứ?

‘Tiết học tiếp theo là gì nhỉ.’

Kafka lấy sổ tay ra, kiểm tra thời khóa biểu mà cậu vẫn chưa học thuộc. Tiết sáu là môn Trồng trọt Thảo dược, sau đó thì hết giờ học hôm nay. Nghĩ rằng có thể đến nhà kính trước, Kafka rời cầu thang thoát hiểm và đi về phía nhà ăn. Cậu định lấy một ít đồ ăn nhẹ, ăn trưa rồi dành thời gian chăm sóc cây thuốc trong nhà kính cho đến giờ học.

“Ối.”

“…”

Cho đến khi cậu tình cờ đụng mặt Soren. Cậu ta đang định đi vào cầu thang thoát hiểm.

Có lẽ vì đã mấy tháng không gặp, không khí giữa hai người trở nên hơi gượng gạo, cứ như quay về thuở ban đầu vậy. Kafka khẽ liếc nhìn Soren từ trên xuống dưới. Không biết có phải do cảm giác của cậu hay không, nhưng dường như trong kỳ nghỉ, khoảng cách chiều cao giữa hai người lại càng rõ rệt hơn.

Thế nhưng cũng chẳng tiện hỏi thẳng “Cậu cao lên à?”, Kafka giả vờ không biết, cụp mắt xuống. Người phá vỡ sự im lặng gượng gạo trước là Soren.

“Lâu rồi không gặp.”

“À, ừ. Lâu rồi không gặp nhỉ…”

Kafka suy nghĩ một lát. Sau đó, cậu khẽ nở một nụ cười gượng gạo và nói tiếp:

“…Ibelnoia?”

Soren nhăn mặt. Kafka nghĩ thế là đúng rồi, nhưng có vẻ không phải. Vì vậy, cậu ngoan ngoãn sửa lại:

“—Không phải, là Soren.”

“Được thôi, Kafka.”

Soren nhấn mạnh giọng ở chữ “Kafka”. Giọng điệu ấy nghe như đang trách móc rằng cậu đã quên mất việc gọi tên nhau khi gặp lại. Không phải vậy đâu mà. Kafka khẽ bĩu môi, cảm thấy oan ức vô cớ. Thấy phản ứng hờ hững đó, Soren đặt tay lên hông và nghiêng đầu.

“Hay là cậu không thích món quà đến mức đó?”

“Làm gì có. Tôi thích lắm chứ.”

“Thế sao cứ ấp a ấp úng vậy?”

“Cậu nói gì thế. Chúng ta từ bao giờ mà nhiệt tình đến vậy…”

Nội dung cuộc trò chuyện hơi lạ. Kafka ngừng nói, khẽ nghiêng đầu. Soren không chút suy nghĩ, bất ngờ đưa vật cầm trong tay còn lại về phía ngực Kafka. Đó là một chiếc giỏ dùng để đóng gói đồ ăn trong nhà ăn.

“Tôi nghĩ cậu sẽ ở đây.”

“…”

“Nếu không có tiết học thì cùng ăn trưa đi.”

“Ưm.”

“Cậu có tiết à?”

“Không phải.”

Khi cậu khẽ né tránh ánh mắt, Soren nhăn mặt như đang chơi đùa. Cậu ta cúi người về phía Kafka, ghé sát mặt lại. Kafka giật mình né tránh ánh mắt, nhưng đôi mắt đỏ vẫn kiên trì dõi theo. Kafka cố gắng kìm nén ý muốn đẩy Soren ra và bỏ chạy ngay lập tức.

“Thật sự là cậu thích món quà đó chứ?”

“Đồ đắt tiền nên hơi thấy gánh nặng thôi.”

“Chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần nói thích hay không thích thôi.”

“Nếu cứ phải nói ra thì là thích… Ai mà lại ghét khi nhận được đá quý chứ.”

“Thế thì được rồi.”

Soren khẽ “Ừm” một tiếng. Kafka cười gượng gạo. Không phải vì không thích món quà mà là vì lâu rồi mới gặp nên còn gượng gạo. Có nên nói cho cái tên vụng về đó biết không nhỉ?

Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Kafka đi đến kết luận là “Không”. Có lẽ không cần phải giải thích chi tiết đến thế. Hơn nữa, nói ra rằng mình đang cảm thấy gượng gạo với cậu ta cũng có chút ngượng ngùng.

“Cậu thích loại sandwich nào? Bò xông khói hay gà xông khói?”

“Gà.”

“Nước ép thì sao?”

“Có gì?”

“Táo với dâu.”

“Táo.”

Soren lấy chai nước ép táo và sandwich gà xông khói từ trong giỏ ra đưa cho Kafka. Nhận lấy đồ ăn, Kafka lập tức ngồi xuống bậc thang. Cậu tính toán rằng nếu mình ngồi xuống trước, Soren sẽ giữ khoảng cách, dù cậu ta đi lên hay đi xuống.

“Đêm qua ngồi xe ngựa cả đêm, mỏi nhừ cả người.”

“...?”

“Sao thế?”

Tuy nhiên khác với dự đoán, Soren lại ngồi ngay cạnh Kafka. Không gian chật hẹp đến đáng sợ cho hai người đàn ông cao lớn ngồi. Cậu dùng ánh mắt ra hiệu hỏi “Cậu không thấy khó chịu à?”, nhưng Soren vẫn thản nhiên bóc gói sandwich.

Không còn cách nào khác, cậu đành đứng dậy và ngồi lùi lên ba bậc. Trong lòng muốn cách xa nửa tầng, nhưng sợ bị truy hỏi tại sao lại tránh mặt, nên cậu đành thỏa hiệp với khoảng cách này.

“…”

Soren lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Kafka thấy tức cười khi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta.

“Cậu nói nhìn mặt tôi khó chịu mà?”

“Hơi hơi.”

“Thì tôi tránh mặt rồi đó, sao nữa?”

“Người ta vừa quyết tâm xong thì tự dưng lại giở trò.”

Soren nói xong rồi quay đầu đi. Kafka vẫn còn thấy ngớ ngẩn. Cứ như mình bị mắng mà không làm gì sai vậy.

Hai người im lặng ăn sandwich. Chỉ có tiếng giấy gói sandwich sột soạt, tiếng chai thủy tinh va vào cầu thang lanh canh vang lên ngắt quãng. Gió mang theo mùi cỏ và đất từ rừng Rigel thổi đến. Vẫn còn chút hơi lạnh, Kafka rụt vai và hơi run rẩy.

“Đây.”

Thấy cậu rụt rè, Soren cởi áo choàng của mình ra đưa cho Kafka. Cậu muốn nói “thôi cậu cứ mặc đi,” nhưng Kafka có xu hướng hơi trơ trẽn khi đối mặt với cái lạnh.

“Cảm ơn cậu.”

“Cậu có vẻ yếu hơn thì phải.”

Soren nhăn mặt. Kafka quàng áo choàng của Soren lên vai, khẽ hít mũi.

“Suốt mùa đông ru rú trong ký túc xá nên cơ thể càng tệ hơn.”

“Ít ra cũng nên đi dạo chứ.”

“Tôi bị cảm mấy lần nên lười biếng đủ thứ…”

“Cậu thật là đủ trò đấy.”

Soren khẽ tặc lưỡi. Đôi mắt Kafka nheo lại khi nhìn xuống cậu ta từ độ cao ba bậc.

“Cậu cũng có vẻ nói năng bậy bạ hơn trong kỳ nghỉ thì phải?”

“Tôi va chạm với mấy người nói năng như đồ ngu nên thành ra vậy đó.”

Soren thẳng thừng thừa nhận. Kafka thấy bàng hoàng vì sự trơ trẽn đó nhưng không nói gì. Môi trường đã khiến cậu ta trở nên như vậy, biết nói gì đây.

Soren vuốt ngược mái tóc ra sau, cắn một miếng lớn sandwich. Sandwich chỉ có hành tây đỏ và dưa chuột muối, toàn thịt là thịt. Chắc là ngon, nhưng nếu là Kafka thì nửa cái cũng đã ngán rồi.

“Cậu không thấy ngấy sao? Ăn ngon lành nhỉ.”

Kafka tò mò hỏi. Soren liếc nhìn chiếc sandwich trong tay Kafka rồi khẽ nhăn mặt.

“Cậu mới đúng là ăn cái thứ giống thức ăn dê gì đó ngon lành vậy.”

“Sao, xà lách ngon mà. Giòn giòn. Cà chua cũng tươi mát.”

“Tôi không thích lắm.”

“Cậu ghét rau à?”

“Có thì cứ ăn thôi. Nhưng không cố ý tìm ăn.”

Và lại một khoảng im lặng nữa. Trong khi Kafka ăn nửa chiếc sandwich, Soren đã ăn hết phần của mình, uống cạn chai nước ép, thậm chí còn ăn hết quả táo mang theo làm món tráng miệng. Nhìn chiếc giỏ trống rỗng như có phép thuật, Kafka thầm cảm thán.

“Ibel… Không, Soren.”

“Gì thế?”

“Cậu có cao hơn trong kỳ nghỉ không?”

“Có lẽ vậy. Đồng phục hơi ngắn nên tôi phải mua cái mới.”

“Đến mức đó à?”

“Không hiểu sao nó cứ nhúc nhích đến đầu gối tôi. Nhờ vậy mà cũng gặp một chuyện như chó nữa.”

Cậu ta không có vẻ gì là muốn giải thích cái “chuyện như chó” đó là gì. Kafka cũng không cố truy hỏi. Đó không phải là điều cần thiết phải biết, và cũng không cần phải làm cậu ta nhắc lại chuyện không vui.

“Hơn nữa, cậu thấy sao?”

“Thấy gì?”

“Khoa Trị liệu ấy.”

Soren dùng cằm chỉ vào chiếc huy hiệu trên áo choàng của Kafka. Kafka mân mê chiếc huy hiệu còn mới tinh, trả lời:

“Dù sao thì tôi cũng chỉ học các môn Thảo Dược Học thôi mà. Bình thường thôi. Các bạn cũng hiền lành nữa.”

“Không có đứa nào điên điên khùng khùng nữa à?”

“Đúng vậy. Đó là điều tuyệt nhất.”

“Tốt rồi.”

Soren khẽ gật đầu. Kafka nhìn chằm chằm vào cậu ta một lúc rồi hỏi điều mà cậu đã bận tâm từ nãy đến giờ.

“Mà, cậu có bị thương ở vai không?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo