Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 50

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 50

“‘Thuốc’ và ‘dược’ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Trước hết, người chế tạo đã khác rồi. Thuốc do người trị liệu hoặc dược sĩ làm ra, còn dược thì do nhà giả kim tạo nên. Hơn nữa, ‘thuốc’ là từ chỉ giới hạn những chất chữa trị hoặc làm thuyên giảm bệnh tật trong cơ thể, trong khi ‘dược’ bao gồm cả các loại thuốc tăng cường và linh dược khác nhau…”

Đây là buổi học Lý thuyết Dược học. Theo chương trình chính quy thì đây là môn học của năm thứ 4, nhưng vì là sinh viên chuyển ngành muộn, Kafka lại phải học nó ở năm thứ 9.

Học một mình giữa đám hậu bối kém mình đến năm khóa có chút ngượng nghịu, nhưng vì đây là môn học bắt buộc để có thể sử dụng thuốc, Kafka đành gạt bỏ sự ngượng ngùng sang một bên.

“Chẳng hạn như cây ngải cứu này. Khi dùng làm thuốc, nó có tác dụng giảm đau khớp và cơ, làm dịu viêm nhiễm, nhưng khi dùng làm nguyên liệu cho dược thì lại có công hiệu khác. Tuy nhiên, các cuốn từ điển thảo dược trên thị trường không giải thích rõ ràng sự khác biệt này. Phần lớn chúng đều gộp chung công hiệu của thảo dược khi dùng làm thuốc và khi dùng làm nguyên liệu cho dược.”

Vậy nên để bào chế thuốc đúng cách, cần phải hiểu rõ công hiệu của nguyên liệu khi dùng làm ‘thuốc’. Vị giáo sư già tóc bạc phơ chậm rãi tiếp tục giảng giải. Vì là buổi chiều uể oải, khắp nơi vang lên tiếng ngáp ngủ.

‘Cây ngải cứu kia…’

Kafka cũng không ngoại lệ. Ánh mắt cậu hướng về chậu ngải cứu mà vị giáo sư già mang đến làm ví dụ. vào mùa xuân, có rất nhiều loại cây trông giống như thế này mọc lên gần suối Kakavisha. Cậu cứ nghĩ đó chỉ là cỏ dại, nhưng hóa ra lại là ngải cứu.

Giảm đau khớp và cơ, làm dịu viêm nhiễm. Kafka suy ngẫm về công hiệu của ngải cứu mà giáo sư vừa dạy. Chẳng phải vì ai khác mà là vì Soren. Hình ảnh cậu ta có vẻ như đang chịu di chứng vì vết thương không được điều trị đúng cách. Ký ức tự nhiên nối tiếp nhau.

‘Nếu cậu lo lắng thật thì tự làm cho tôi một hộp thuốc mỡ đi.’

Thuốc uống thì chưa, nhưng thuốc bôi ngoài da thì tôi đã từng làm vài lần rồi. Vừa hay cậu có công thức thuốc mỡ do giáo sư Pomodona cho, nên nhân tiện ra đào ngải cứu để luyện tập và làm một hộp thuốc mỡ cũng không tệ. Nếu làm thành công thì tặng cho Soren một hộp cũng tốt.

‘Mình cũng cần trả ơn món quà sinh nhật cậu ấy tặng nữa…’

Trả ơn rồi tiện thể đưa luôn hộp thuốc mỡ. Một khi đã quyết tâm, hành động của Kafka diễn ra rất nhanh. Vừa kết thúc tiết học, cậu đặt sách giáo khoa trong phòng ký túc xá xuống và lấy chiếc giỏ thảo dược ra. Đây là vật phẩm được trường cấp cho học sinh khoa trị liệu, có phép thuật bảo quản giúp giữ cho thảo dược tươi lâu, rất hữu ích.

‘Không gian có đủ không nhỉ…’

Kafka đưa tay vào không gian phụ trong giỏ để kiểm tra phần không gian còn lại. Mấy ngày trước, cậu và giáo sư Pomodona đã hái được một bó hoa chỉ có thể thu hoạch vào đúng thời điểm này trong năm, nên không gian còn lại không còn rộng rãi lắm.

Dù vậy, cậu nghĩ rằng nếu sắp xếp khéo léo, vẫn có thể đựng được lượng thảo dược đủ để làm vài hộp thuốc mỡ. Kafka thay giày bằng ủng leo núi, tìm và đeo găng tay bảo hộ rồi rời ký túc xá. Vừa hay trời âm u, bớt nắng. Nói chung, đây là một ngày rất thích hợp để hái thảo dược.

‘Khu vực này vào cuối tháng 3 thường có đợt rét nàng Bân kèm theo tuyết rơi…’

Tiện đường đi, nếu thấy loại cây nào dễ bị lạnh, cậu nghĩ nên hái thêm một ít. Bước đi trên con đường rừng hơi lầy lội do trận mưa mấy ngày trước, Kafka suy nghĩ đủ điều. Cậu hoàn toàn không có ý tưởng gì hay về món quà đáp lễ đi kèm với hộp thuốc mỡ.

Soren là người dùng kiếm nên Kafka mơ hồ nghĩ rằng tặng một thứ gì đó liên quan đến kiếm sẽ tốt. Một món phụ kiện trang trí vỏ kiếm, hay chất đánh bóng để bảo dưỡng kiếm có lẽ sẽ là những lựa chọn an toàn.

‘Nhưng phụ kiện thì mình không biết sở thích của cậu ấy.’

Chất đánh bóng thì mỗi người lại có loại ưa thích riêng. Mắt Kafka nheo lại. Hay là hỏi thẳng cậu ta muốn gì rồi mua luôn? Nhưng làm thế thì quá mất đi sự lãng mạn và thú vị phải không?

Mải suy nghĩ, cậu đã đến trước suối Kakavisha. Kafka quỳ xuống, lục lọi trong bụi cây để tìm ngải cứu. Có lẽ vì trời vẫn còn lạnh nên số lượng không nhiều, nhưng ngải cứu vẫn mọc khá tốt ở những nơi có nắng.

‘Thà mua loại đã sấy khô còn hơn.’

Ngay cả khi hái hết số ngải cứu có ở đây, có vẻ như vẫn không đủ. Kafka di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, tập trung hái ngải cứu một lúc lâu. Cậu cứ thế đi khắp xung quanh suối, cuối cùng cũng thu thập đủ lượng để làm một hộp thuốc mỡ. Kafka cất số ngải cứu đã thu hoạch vào giỏ và nhìn quanh lần nữa.

‘Không biết có còn lại ít tuyết thảo không nhỉ?’

Tuyết thảo có tác dụng giảm nhiệt và sưng tấy, nếu trộn vào thuốc mỡ sẽ có hiệu quả như chườm lạnh. Với tính cách của Soren, chắc cậu ta sẽ không chăm chỉ chườm lạnh thường xuyên, nên tốt hơn hết là trộn sẵn tuyết thảo vào thuốc mỡ khi bào chế.

Kafka đi vào một góc khuất, cẩn thận lục lọi trong đống tuyết chưa tan. Lục tung vài chỗ, quả nhiên không phải là không có tuyết thảo.

Một hai cây thì không đủ, nên Kafka đi qua suối Kakavisha và tiến sâu hơn vào bên trong. Cứ mỗi khi nhìn thấy đống tuyết chưa tan, cậu lại đào bới, chẳng mấy chốc đã thu thập được một bó tuyết thảo.

Kafka cất tuyết thảo đã thu hoạch vào giỏ rồi nhìn lên bầu trời. Ánh nắng xuyên qua những đám mây dày. Chắc vẫn chưa tối đâu, tiện thể đến đây rồi, hái thêm một bó nữa cũng không sao.

‘Tuyết thảo sẽ không còn tìm thấy được khi tuyết tan hết.’

Hơn nữa, nó lại dễ hỏng nên khó mà kiếm được loại đã sấy khô. Với suy nghĩ muốn thu thập thêm dù chỉ một cây khi còn sót lại, Kafka lại bắt đầu bước đi. Cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi theo từng bước chân. Khi sực tỉnh, cây cối mọc cao vút đến mức khó mà nhìn thấy bầu trời.

Mình đã đi quá sâu rồi. Nghĩ vậy, Kafka đứng dậy và cầm giỏ. Đi khoảng mười bước, một vật lạnh buốt bất ngờ rơi xuống má. Ngẩng đầu lên, cậu thấy những bông tuyết nhỏ li ti đang rơi. Đây là một điềm báo không tốt.

Kafka lập tức trùm mũ áo choàng lên và đi nhanh. Bây giờ tuyết chỉ rơi lất phất, nhưng không biết khi nào thời tiết sẽ đột ngột thay đổi, đổ tuyết lớn. Đúng là đi ngày lành lại gặp chuyện chẳng lành.

‘Đầu tháng 3 hầu như không có tuyết rơi, tại sao vậy?’

Sau khi nhiệt độ lên trên 0 độ vào cuối tháng 2, thường thì sẽ không có tuyết rơi cho đến khi có đợt rét nàng Bân. Tất nhiên, thời tiết không có khái niệm tuyệt đối. Nhưng có một mức trung bình mà, phải không?

Tuyết ngày càng rơi dày hơn, và không khí xung quanh trở nên lạnh giá đến mức khó tả. Gió mạnh khiến những bông tuyết bay tán loạn, cản trở tầm nhìn. Kafka vội vã bước đi. Nhìn tình hình, rõ ràng là bão tuyết sắp ập đến. Cậu phải thoát khỏi khu rừng trước khi điều đó xảy ra.

‘Dịch chuyển tức thời.’

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, một ý nghĩ của một pháp sư chợt nảy ra. Kafka muốn đến ít nhất là cửa rừng, không, ít nhất là gần suối Kakavisha, nên cậu rút cây trượng từ trong áo choàng ra và tập trung tinh thần. Khi niệm chú, nghĩ về nơi muốn đến, cậu cảm thấy cơ thể mình lơ lửng. Thành công rồi.

“…”

Vấn đề là chỉ thành công ‘mà thôi’. Với trình độ phép thuật yếu kém, cậu đã chọn suối Kakavisha làm điểm đến, nhưng lại đến một nơi hoàn toàn xa lạ chưa từng thấy bao giờ. Không khí lạnh hơn và gió mạnh hơn so với lúc nãy, có vẻ như cậu đã đi sâu hơn vào bên trong hoặc đến gần núi.

‘Có lẽ là đã đi thẳng vào trong núi luôn rồi.’

Kafka dùng mu bàn tay lau đi những bông tuyết bám trên mặt, suy nghĩ một lát. Vì bão tuyết, tầm nhìn của cậu chỉ cách năm bước chân. Nếu vậy, thay vì cố gắng quay về trường, tốt hơn hết là tìm một nơi trú ẩn cho đến khi trời quang mây tạnh.

Liệu có cái hang nào không nhỉ? Kafka nhìn quanh một vòng. Tuyết đọng trên vai tan chảy, từ từ làm ướt áo choàng. Cậu cảm thấy lạnh buốt. Có diêm, có cỏ để đốt, chỉ cần có mái che là có thể đốt lửa trại rồi…

Đằng nào cũng đã lạc rồi, cứ tìm một nơi tránh tuyết đã.

Vì vậy, thay vì đứng yên, cậu cố gắng tiến lên từng chút một, xuyên qua bão tuyết. Lang thang trong rừng khoảng 10 phút, cậu tìm thấy một con đường không biết dẫn đến đâu. Trong cái rủi có cái may.

Đi theo con đường này chắc chắn sẽ dẫn đến trường, làng mạc hoặc một quán trọ cho những người buôn bán. Tuy nhiên, tốt hơn hết là đi về phía trường, nên Kafka ước lượng hướng gió. Khu vực này vào mùa xuân gió thường thổi từ nam lên bắc.

‘Gió đang thổi từ trái sang phải, vậy bên trái là hướng nam.’

Trường học nằm về phía nam của rừng Rigel. Nếu không bị rơi vào một khu vực hoàn toàn sai lệch, đi về phía bên trái sẽ tốt hơn. Kafka quay người đi theo con đường dẫn về phía nam. Do gió ngược quá mạnh, ngay cả việc bước một bước cũng không dễ dàng.

Quần áo ướt làm thân nhiệt cậu giảm nhanh chóng. Nếu không tìm được chỗ nào đó để đốt lửa trại nhanh chóng, cậu chắc chắn sẽ ngã quỵ vì hạ thân nhiệt trước khi tìm thấy trường. Kafka hối hận sâu sắc vì đã sử dụng dịch chuyển tức thời, một việc không giống mình. Nếu không lãng phí lượng ma lực ít ỏi của mình để dịch chuyển, cậu đã có thể bắn ánh sáng lên trời để phát tín hiệu cầu cứu.

‘Đúng vậy, thà như thế còn hơn.’

Sao lại tự dưng nghĩ đến dịch chuyển tức thời, cái thứ mình bình thường có dùng bao giờ đâu!

Mình là một người trồng thảo dược hơn là một pháp sư. Kafka hối hận vô cùng, nhưng đã quá muộn rồi. Cậu tiếp tục vượt qua tuyết, cầu nguyện một căn lều bỏ hoang nào đó sẽ xuất hiện.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo