Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 51
“…”
Kafka thở dài, tay nắm chặt chiếc mũ trùm đầu đang bị gió thổi tung. Hai má đông cứng bắt đầu nóng ran. Đây là một điềm báo chẳng lành. Cứ thế thêm một chút nữa, toàn thân cậu sẽ nóng bừng lên và rơi vào tình trạng hạ thân nhiệt.
‘Chỉ cần có mái che thôi mà.’
Có cỏ để đốt và có cả diêm, chỉ cần cái mái che đó, Kafka đã có thể nhóm lửa trại để làm ấm cơ thể. Nhưng vì trận bão tuyết trắng xóa khiến một bước chân cũng khó thấy, cậu đã lạc đường từ lâu. Kafka thở hổn hển khi cố sức trèo lên con dốc. Có lẽ vì vận động mạnh, tim cậu đập thình thịch như muốn nổ tung.
Ý thức hơi mơ hồ, chân tay cậu như nhũn ra. Cứ thế, cậu ngã nhào, lăn tròn một cách thảm hại từ con dốc vừa leo lên. Cảm giác vô lực ập đến, Kafka nằm vùi trong tuyết, ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời. Bầu trời cũng đã trắng xóa từ lâu, trong tầm mắt cậu chỉ còn lại những bông tuyết rơi không ngừng.
‘Lẽ ra nên mua loại đã sấy khô sẵn thì hơn.’
Không, lẽ ra mình đừng nên tự cao tự đại nói là sẽ làm thuốc mỡ gì đó. Hối hận nối tiếp hối hận. Từ mặt đất lạnh lẽo mà cậu đang nằm, một luồng khí lạnh lẽo khó chịu thấm vào cơ thể. Nếu muốn sống thêm dù chỉ một phút, cậu phải đứng dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Kafka khẽ ho khan rồi nhắm mắt lại.
Cái kết của thế giới này có ra sao cũng mặc kệ, cái kết của mình đã cận kề rồi. Cậu chợt nghĩ như vậy khi thở hổn hển qua miệng. Can thiệp này nọ, chỉ làm ra vẻ bề ngoài, vậy mà lại chết một cách vô nghĩa như thế này.
Những ngày đã qua bỗng trở nên hơi xấu hổ. Thế giới này là thế giới thứ ba thì sao chứ. Dù sao thì mình cũng đâu phải nhân vật chính. Kẻ phụ như mình lẽ ra nên sống yên phận, lặng lẽ mà thôi…
Mở mắt ra, đột nhiên khuôn mặt Soren xuất hiện trước mặt. Cậu nghĩ đó là hồi quang, nhưng cảnh tượng mãi không trôi qua. Kafka chớp mắt, cố điều chỉnh tầm nhìn mờ ảo. Tai cậu như được thông tắc, thính giác dần dần trở lại. Cơ thể cậu run lên vì lạnh.
“...À?”
“…”
“Ka… Tỉnh…”
Âm thanh đứt đoạn. Khuôn mặt Soren vẫn không biến mất. Miệng cậu ta vẫn cử động như đang nói gì đó, nhưng Kafka không thể hiểu được. Thế giới quay cuồng, Kafka lại nhắm chặt mắt. Một thứ gì đó không rõ là giấc ngủ hay cái gì khác, nhanh chóng cướp đi ý thức của cậu.
Khoảng 30 giây sau, ý thức chợt trở nên rõ ràng. Mùi lá milenka thoang thoảng. Kafka lại từ từ mở mắt. Thay vì bầu trời đầy tuyết, cậu thấy một mái nhà lợp bằng ván gỗ.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“…Soren?”
“Ừ, tôi đây.”
Soren bật cười khúc khích. Cậu ta ngậm đầu điếu thuốc milenka đang cầm trên tay và rít một hơi dài. Làn khói pha lẫn mùi thảo mộc ngay lập tức phả vào mặt cậu. Kafka chỉ chớp mắt, không biết đây là mơ hay thực thì Soren dập tắt thuốc và lại nhìn xuống cậu.
“Hôm nay không gọi là Ibelnoia nữa à.”
“…”
“Mấy ngày nay cậu cứ nhầm suốt mà. Cứ Ibel… À không, Soren. Kiểu vậy đó.”
“Tôi đang mơ à?”
“Đáng tiếc là sự thật đấy.”
Kafka từ từ đứng dậy. Nằm trên nền đất lạnh và cứng khiến làm cốt cậu đau nhức như muốn rời ra. Soren ngồi tựa vào tường, chân trái duỗi thẳng, chân phải co gối. Nhìn vị trí thì có vẻ như Kafka đã gối đầu lên đùi Soren mà ngủ.
Cậu tiếp tục nhìn quanh. Đó là một nhà kho nhỏ xây bằng gạch. Có lẽ đã bị bỏ hoang, vài chỗ bị vỡ khiến gió lùa vào, nhưng đủ để tránh bão tuyết. Và hơn hết.
“…”
Cơ thể vừa nãy còn lạnh cóng giờ đã ấm áp trở lại. Chỉ một đống lửa trại thì không thể làm ấm đến mức này, có vẻ như Soren đã dùng phép thuật giữ ấm cho cậu.
“Tôi đã cố gắng dùng phép thuật dịch chuyển không gian.”
“…”
“Nhưng vì chưa từng học nên không được.”
Soren nói với vẻ mặt hơi hờn dỗi. Thất bại là điều hiển nhiên. Phép thuật dịch chuyển không gian là một khái niệm cao cấp hơn của dịch chuyển tức thời, thuộc loại phép thuật cao cấp. Dù có tài năng phép thuật đến mấy, việc thành công ngay lập tức một phép thuật cao cấp chưa từng học là điều không thể.
“Nhưng mà.”
“...Hả?”
“Cậu không ngạc nhiên sao? Tôi nói là tôi đã dùng phép thuật mà.”
“À.”
Phía Kafka thì đã biết vì đọc nguyên tác, nhưng việc Soren có thể dùng phép thuật vẫn là một bí mật. Bị nói trúng tim đen, Kafka há miệng, suy nghĩ rồi đưa ra một phản ứng muộn màng và rất gượng gạo.
“Ờ… Thế à? Cậu dùng phép thuật kiểu gì vậy?”
“…”
“Ối, giờ nhìn kỹ thì phép giữ ấm cũng đang được dùng à? Chẳng lẽ cậu làm thật?”
“Chắc không thể làm học trò được rồi.”
“Học thảo dược học chăm chỉ vào.”
Soren nói. Kafka cảm thấy mặt mình nóng ran vì xấu hổ. Cậu trừng mắt nhìn cậu ta với khuôn mặt đỏ bừng, Soren cười phá lên như thể Kafka là một củ cải đỏ. Không muốn đối phó với cậu ta, Kafka mở chiếc áo choàng của mình đang được gấp gọn bên cạnh Soren, mặc vào và lục lọi túi áo trong.
“Sao lại hút trộm milenka của tôi?”
“Trộm gì mà trộm. Là mượn mà.”
“…Sao lại mượn?”
“Kệch cỡm thật. Bế cậu đến đây mệt quá nên tôi hút một điếu.”
Soren nheo mắt nói. Kafka vô thức nhìn vai trái của cậu ta. Quả nhiên nó đang khẽ run lên, có vẻ như cậu ta đã hút milenka với hy vọng có tác dụng giảm đau.
Nhưng milenka chỉ có tác dụng an thần, tác dụng giảm đau rất ít. Kafka im lặng nhìn Soren một lát rồi thở dài và mở giỏ thảo dược. Cậu không thể làm thuốc mỡ ngay tại đây, nhưng sơ cứu đơn giản thì có lẽ được.
“Cậu làm gì thế?”
Soren hỏi nhưng Kafka không trả lời. Cậu trải áo choàng của mình xuống sàn, đặt chiếc khăn tay gấp đôi lên trên rồi lấy một nắm ngải cứu từ trong giỏ ra.
Tiếp đó, Kafka đặt những chiếc lá ngải cứu đã xé nhỏ lên khăn tay, sau đó gấp khăn lại một lần nữa để bọc lấy lá, rồi dùng đá giã nát. Nước cốt ngải cứu chảy ra, nhuộm màu xanh lá cây lên chiếc khăn tay của Kafka. Mùi cỏ đặc trưng vừa nồng vừa cay lan tỏa khắp nơi.
“Cởi áo sơ mi ra đi.”
“…Ở đây ư?”
“Chỉ cần để lộ vai trái thôi.”
Cậu tưởng Soren sẽ chống cự, nhưng bất ngờ thay, Soren ngoan ngoãn cởi vài nút áo sơ mi để lộ vai. Trên da vẫn còn vết bầm tím đen sì. Nhìn mà Kafka vô thức nhăn mặt vì đau lây.
“Không biết chỉ bằng cái này có hiệu quả không…”
Kafka cẩn thận đặt chiếc khăn tay thấm nước ngải cứu lên vai Soren. Cậu thoa nước cốt khắp vùng vai rồi đặt chiếc khăn tay lên chỗ bầm nặng nhất và ấn nhẹ. Lông mày Soren giật giật. Có vẻ như chạm vào vết thương nên cậu ta cảm thấy đau.
“Giá mà có gì đó để cố định thì tốt.”
“…”
“Cậu giữ khăn tay giúp tôi nhé. Không biết có được không nhưng…”
Đưa khăn tay cho Soren, Kafka tháo cà vạt của mình. Cậu lại đặt khăn tay lên vai bị bầm rồi dùng cà vạt quấn quanh và buộc lại, vụng về cố định. Dù hơi bất tiện một chút, nhưng việc này tốt hơn nhiều so với việc để vai trần trong cái lạnh.
“Mặc áo vào đi. Lạnh đấy.”
“Có phép làm ấm rồi mà…”
“Dù sao thì. Dù không bằng thuốc mỡ nhưng cũng sẽ có tác dụng mà.”
“Ăn vào cũng có tác dụng đấy, cậu có muốn ăn không?”
Kafka chìa phần ngải cứu còn lại ra. Soren nheo mắt nhìn những chiếc lá trong tay Kafka rồi cho hai ba cành vào miệng nhai.
“Đắng.”
“Thế thì nó có ngọt được không?”
Kafka dọn dẹp giỏ thảo dược và mặc lại áo choàng. Cậu suy nghĩ một lát rồi từ từ tiến lại gần Soren, ngồi sát bên cạnh cậu ta. Đây là hành động nửa bản năng hơn là có ý thức. Dù sao thì, trong tình huống như thế này, làm sao mà không dựa dẫm vào người bên cạnh được chứ?
“Tự dưng lại gặp khổ sở gì thế này không biết.”
Soren vừa nhai ngải cứu với vẻ mặt khó chịu, vừa tựa đầu vào vai Kafka. Kafka liếc xuống, Soren ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Từ trước đến nay, Soren tuy không khéo léo trong các mối quan hệ, nhưng lại là người giỏi giao tiếp bằng mắt với người khác. Hoàn toàn trái ngược với Kafka, cậu hơi khó khăn khi giao tiếp bằng mắt với người không thân thiết.
“…Mà sao cậu lại đến được đây? Cậu cũng bị lạc đường khi luyện tập à?”
“Làm gì có? Lúc nãy tôi thấy cậu đi vào rừng.”
Nhưng Sasha nói cậu không có trong phòng. Soren nói vậy rồi khẽ thở dài. Có vẻ như cậu ta định nghĩ rằng Kafka chỉ đến nhà ăn hay nhà kính, nhưng lại không làm được.
“Tôi chợt nhớ đến cảnh cậu một mình khóc lóc trong tuyết ngày trước.”
“Tôi khóc lóc hồi nào…”
“Gần như sắp khóc rồi mà. Dù sao thì, tôi dùng phép truy tìm, thấy tọa độ là trong núi. Thật là khó hiểu.”
Có vẻ như cậu đã thất bại trong việc dịch chuyển tức thời và bị rơi vào trong núi, thoát khỏi rừng Rigel. Soren lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Kafka. Cậu ta nhăn mặt và nói với giọng trách móc.
“Ngay từ đầu, thời tiết này mà sao lại lên núi làm gì?”
“Ban đầu tôi ở trong rừng… Nhưng bị dịch chuyển tức thời thất bại…”
Khi cậu đang lầm bầm biện minh, Soren bật cười không hiểu chuyện gì. “Làm sao mà ở khoa Pháp thuật 8 năm rồi mà lại không dùng được dịch chuyển tức thời, thật sự quá kém cỏi…” Soren cằn nhằn đủ thứ một lúc lâu rồi đột nhiên im bặt.
“Vậy thì, ý tôi là.”
“…”
“…Không. Không nói thì hơn.”
Soren lộ vẻ mặt khó chịu. Không phải cậu ta khó chịu với Kafka, mà có vẻ như đang tức giận với chính bản thân mình vì không giỏi ăn nói. Kafka đoán được đại khái cậu ta muốn nói gì nên chỉ khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn cậu.”
“…”
“Nhờ cậu mà tôi sống sót.”
Nói xong, Kafka khẽ đặt má lên tóc Soren, tựa vào cậu ta. Soren hơi rụt vai vì sự tiếp xúc bất ngờ. Một khoảng im lặng trôi qua. Chỉ có tiếng gió thổi, nhưng nhờ phép thuật làm ấm nên không thấy lạnh.
Mùi ngải cứu thoang thoảng từ Soren làm Kafka cảm thấy bình yên đến lạ lùng. Kafka nghĩ rằng không phải lúc này, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ và lại nhắm mắt lại.
Còn tiếp
-----------
Không biết mấy bồ cảm thấy thế nào, chứ tui thì thích mấy cảnh dựa vào nhau này lắm í. Nó nhẹ nhàng mà nó ngọt ngào aaa. Cảm giác là hai đứa bắt đầu có tiến triển ròi, tò mò các chương sau ghê á
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.