Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 52

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 52

“……”

Một cơn lạnh bất chợt lướt qua khiến toàn thân Kafka khẽ run lên. Cậu ho nhẹ, từ từ chống tay ngồi dậy.

Rõ ràng lúc nãy Kafka vẫn còn đang ngồi cạnh Soren, vậy mà khi mở mắt ra, xung quanh chỉ còn lại một mình cậu. Kafka hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh. Trời đã tối từ lúc nào, bóng đêm bao phủ khắp nơi. Trước khi thiếp đi, cậu vẫn còn thấy ma thuật chiếu sáng mà Soren dùng mà. Thật lạ lùng.

Vừa ngồi dậy, chiếc áo choàng của Soren đang khoác trên vai cậu cũng trượt khỏi người. Gió lạnh luồn qua những khe nứt trên bức tường mục nát làm từng đợt rét buốt thấm vào da thịt. Có vẻ phép thuật giữ ấm đã bị giải. Kafka cúi xuống nhặt chiếc áo, khẽ phủi rồi khoác lại lên người, mắt không ngừng dò xét xung quanh. Có lẽ mắt đã quen với bóng tối, cậu bắt đầu lờ mờ nhận ra những vật thể xung quanh.

“Cạn kiệt ma lực chăng?”

Đã dùng ma thuật sưởi ấm cho cả hai người, lại thêm phép chiếu sáng, nếu là một pháp sư bình thường thì đúng là có thể đã kiệt sức. Nhưng Soren thì khác. Tài năng ma pháp của cậu ta gần như ngang hàng đại pháp sư, nguồn ma lực thiên bẩm lại dồi dào đến đáng kinh ngạc. Không thể nào chỉ vì vài phép đơn giản mà đã cạn kiệt ma lực được.

Nếu vậy, chỉ còn một khả năng: Đã có chuyện xảy ra với Soren.

“Nhưng là chuyện gì mới được?”

Không thể nào ra ngoài giữa lúc bão tuyết đang hoành hành. Mà nơi này lại thuộc khu vực kiểm soát của học viện, tuyệt đối không thể có cướp hay thổ phỉ. Cho dù có thú dữ như gấu hay sói xuất hiện thì Soren cũng dư sức đối phó.

Trước tình huống vô lý này, cơ thể Kafka căng lên vì cảnh giác. Cậu lần đầu hiểu thế nào là cảm giác “lạnh sống lưng”.

“Soren?”

Kafka dè dặt gọi, giọng gần như thì thầm, nhưng chẳng có tiếng đáp lại. Sau một thoáng do dự, cậu lấy trong túi áo choàng ra một bao diêm và quẹt một que. Ngọn lửa nhỏ nhảy múa trong bóng tối, le lói chiếu sáng không gian tăm tối của căn lều gỗ. Kafka vội đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng Soren đâu.

“Chẳng lẽ mình nằm mơ?”

Không, không thể. Kafka lập tức lắc đầu để xua đi ý nghĩ ấy. Nếu là mơ thì chiếc áo choàng trên vai cậu là gì? Không thể nhầm được, Soren đã ở đây. Dù không biết cậu ta rời đi lúc nào, nhưng sự hiện diện của cậu ta là điều chắc chắn.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì đầu que diêm cháy hết, hơi nóng làm bỏng đầu ngón tay. Kafka giật mình làm rơi nó. Ngọn lửa tắt ngấm, bóng tối lại nuốt chửng mọi thứ. Cậu vội lấy một que khác, tay hơi run. Là vì lạnh hay vì sợ hãi, cậu cũng chẳng rõ nữa.

“Không gian này nhỏ hơn mình tưởng…”

Dường như còn chật hơn cả phòng thay đồ trong ký túc xá, hai người trưởng thành nằm duỗi chân là hết mức. Không còn gì để quan sát thêm, Kafka thổi tắt que diêm rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Ngoài kia, bão tuyết vẫn chưa dứt. Gió còn mạnh hơn trước, rít qua khe tường như tiếng sáo sắc lạnh. Có lẽ Soren đã rời khỏi căn lều và ra ngoài. Khi rời khỏi phạm vi, phép giữ ấm mới bị vô hiệu.

Vậy vấn đề là: nên đi tìm cậu ta hay cứ ngồi yên tại chỗ chờ?

Chắc chắn Soren không thể bỏ mặc Kafka mà rời đi một cách vô cớ như vậy được. Rất có thể, Soren đang tìm kiếm sự trợ giúp, hoặc đang cố gắng tìm một nơi trú ẩn tốt hơn.

Nếu vậy thì chờ cậu ta quay lại là phương án an toàn nhất. Lỡ như cả hai hành động riêng lẻ giữa bão tuyết mà bỏ lỡ nhau, hậu quả sẽ vô cùng rắc rối.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Soren thật sự đã gặp chuyện... Kafka bước đi trong căn lều chật chội, lòng đầy do dự. Cuối cùng, cậu khoác thêm chiếc áo choàng của Soren rồi kéo chặt mũ trùm đầu.

Tối thiểu, cũng nên kiểm tra khu vực xung quanh.

Vừa mở cánh cửa gỗ mục, từng hạt tuyết sắc như kim đã bắn vào mặt. Kafka cau mày vì gió lạnh thổi rát. Tuyết rơi dày và gió lốc dữ dội đến mức không thể mở mắt ra được.

Một cơn gió mạnh đến nỗi suýt đẩy ngã Kafka. Bước chân cậu loạng choạng, theo bản năng cúi xuống và chợt nhận ra điều gì đó. Dù đã bị tuyết phủ mờ, nhưng dưới chân vẫn có thể thấy dấu vết của ai đó. Xét theo kích cỡ, chắc chắn là dấu chân của Soren.

“Lạ thật…”

Dấu chân không đi theo đường thẳng, mà rối tung như vừa chạy trốn khỏi điều gì đó. Kafka ngẩng lên nhìn về hướng những bước chân ấy dẫn đến. Trong màn trắng xóa phía xa thấp thoáng một bóng người. Nếu Soren quỳ xuống, chiều cao hẳn sẽ đúng như vậy.

“Soren?!”

Cậu gọi to bằng giọng gấp gáp, dù chẳng chắc người kia có nghe được giữa tiếng gió và tuyết. Có thể tiếng cậu đã bị nuốt chửng trong hỗn loạn. Kafka lấy mu bàn tay lau đi lớp tuyết bám trên mặt, bước theo những dấu chân kia.

Khoảng cách dần được rút ngắn, hình dáng mờ ảo kia cũng dần rõ hơn. Tuyết phủ đầy trên vai và tóc làm việc nhận dạng trở nên khó khăn, nhưng đúng là một người đang quỳ giữa trời bão. Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, vai trái còn có một vết loang màu xanh mờ…

“Soren!”

Nhận ra người ấy là ai, Kafka lập tức lao về phía trước, xé bão tuyết mà chạy đến bên Soren. Cậu ta đang quỳ dưới đất, đầu cúi gục, trông hệt như mất hết sức lực. Tim Kafka đập thình thịch, nỗi sợ chạy dọc sống lưng. Lẽ nào cậu ta đã… đông cứng?

“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại ở đây giữa trời như thế này…?”

Kafka nắm lấy vai Soren rồi nhẹ nhàng lay, lớp tuyết phủ trên người cậu ta rơi lả tả. May mắn thay, dường như cậu ta vẫn còn ý thức, bởi khi Kafka gọi, Soren khẽ ngẩng đầu nhìn cậu. Gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, có lẽ triệu chứng hạ thân nhiệt đã bắt đầu. Kafka vội vàng phủi tuyết khỏi người cậu ta rồi cởi cả hai lớp áo choàng đang mặc ra.

“Cậu ổn chứ? Có sao không?”

“……”

“Soren!”

Cậu đắp áo choàng lên người Soren rồi lại lay gọi, cố gắng đánh thức Soren. Nhưng đôi mắt đờ đẫn của Soren chỉ dán chặt vào mặt đất, dường như chẳng còn ý thức nào bám víu lấy hiện thực. Môi cậu ta mấp máy, dường như đang nói điều gì đó, Kafka liền cúi người, ghé sát tai để lắng nghe.

“…Đừng… giết…”

“…?”

“Đừng giết tôi…”

Kafka khựng lại.

Cậu ngơ ngác, lời đó là gì vậy? Tại sao Soren lại nói như đang bị ai truy đuổi? Một ý nghĩ rùng mình thoáng qua trong đầu Kafka, chẳng lẽ cậu ta bị một linh hồn dữ nhập vào? Cậu vội nâng cằm Soren lên, quan sát kỹ ánh mắt trống rỗng ấy. Nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta đang bị chiếm đoạt bởi thế lực nào cả. Mà lý do ấy vốn cũng không hợp lý. Nếu đến cả Kafka còn không bị gì thì không đời nào một người như Soren lại bị vong linh đùa giỡn. Bọn chúng luôn nhắm vào những kẻ yếu cơ mà.

Việc cấp thiết bây giờ là đưa Soren trở lại căn lều.

Kafka vòng tay ra sau lưng Soren, siết chặt rồi dùng hết sức kéo cậu ta đứng dậy. Sau một hồi chật vật, cậu cũng đỡ được cậu ta ngồi dậy được một nửa. Nhưng đó là tất cả những gì cậu có thể làm. Soren không thể tự đứng, còn Kafka thì chẳng đủ sức để vác cả một người trưởng thành.

Không còn cách nào khác, cậu đành vừa dìu vừa kéo. May mà Soren không chống cự, nhưng thân thể cậu ta mềm oặt, hoàn toàn bất động, mỗi bước chân đều nặng như đeo đá. Trong cái lạnh cắt da, Kafka đã cởi cả áo choàng, vậy mà lưng áo vẫn ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng hầm hập bốc lên từng lớp.

Một nửa quãng đường là lết từng bước, nửa còn lại là cố gắng cõng Soren rồi gần như bò lê trên tuyết mà đi. Khi gần đến cửa lều, Soren bất ngờ giật mạnh người từ phía sau, vùng vẫy điên cuồng. Kafka mất thăng bằng, cả hai ngã nhào vào đống tuyết. Hơi ấm tích cóp trong mồ hôi phút chốc tan biến, cái lạnh của tuyết thấm nhanh vào từng thớ vải.

“Không! Tôi không muốn vào đó!”

“Cậu nói gì vậy? Nếu không vào, cả hai chúng ta đều—”

“Không muốn chết…! Xin đừng giết tôi…”

Soren ngồi bệt trên nền tuyết, bất ngờ co người lại, hai tay ôm đầu như để bảo vệ mình khỏi một thứ gì đó vô hình. Cậu ta hoàn toàn không tỉnh táo. Kafka cố kéo Soren vào trong lều, nhưng cậu ta vùng vẫy dữ dội, miệng chỉ lặp đi lặp lại những câu nói vô nghĩa, rằng không muốn chết, rằng đừng giết cậu ta.

Kafka im lặng.

Cậu nên làm gì đây?

Sự tuyệt vọng như một màn sương dày đặc phủ lấy tâm trí. Ma lực đã cạn, thể lực cũng chẳng còn bao nhiêu, quần áo thì ướt sũng, cái lạnh thấm vào tận xương. Liệu cả hai sẽ cùng nằm chết cóng ở đây sao?

Ngửa mặt nhìn lên bầu trời mờ trắng, Kafka nhắm chặt mắt lại.

Thành thật mà nói, Kafka không ngại nếu mình chết. Có lẽ đó cũng là điều xứng đáng, một kết cục cho những gì cậu từng gây ra. Cái chết của cậu sẽ chẳng làm thay đổi điều gì trong thế giới này cả.

"Nhưng còn Soren thì không…"

Soren là nhân vật chính, là người phải dẫn dắt thế giới này đến một kết thúc có hậu.

Một con người không thể thiếu, lại đang vì một kẻ chẳng có giá trị gì như Kafka mà đứng bên bờ vực tử vong. Cậu không thể để chuyện này xảy ra, không thể để người duy nhất cần sống sót lại chết vì mình.

Phải đưa Soren trở lại lều. Phải làm cậu ấy tỉnh lại.

Kafka hít một hơi thật sâu, gạt đi sự hỗn loạn trong đầu rồi bước về phía Soren. Cậu nhặt lại chiếc áo choàng rơi dưới tuyết, lặng lẽ phủ lên người Soren. Soren vẫn đang co mình lại, run lên như chiếc lá trong gió. Kafka chậm rãi ôm lấy cậu ta, để đầu cậu ta tựa vào lồng ngực mình. Cậu vỗ nhẹ vào lưng, xoa dịu đôi vai đang run rẩy.

Rất chậm, nhưng Kafka có thể cảm nhận được. Những cơn run bắt đầu dịu đi.

“Không sao rồi.”

“……”

“Tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 52
Này là cái "sự kiện đặc biệt" khiến Soren mở lòng à
Trả lời·28/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo