Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 53
Tôi sẽ không giết cậu.
Kafka thì thầm như đang tự nhắc chính mình, vừa khẽ nói vừa dịu dàng xoa lưng và vỗ về Soren. Cái lạnh dần len lỏi vào da thịt làm cằm run lên lập cập, răng va vào nhau, nhưng Kafka vẫn cố gắng chịu đựng.
“Soren.”
“……”
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi. Không phải để giết cậu.”
Soren không đáp. Nhưng cơn run rẩy đã dịu đi đôi chút so với lúc trước, cho thấy cậu ta đang lắng nghe tiếng Kafka. Kafka nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu. Giới hạn của cậu gần như đã chạm ngưỡng. Nếu không tìm được chỗ tránh gió như một căn lều rách nát nào đó, thì có lẽ cả người sẽ vỡ tan mất.
“Vào trong đi.”
“……”
“Không nguy hiểm đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Mà cho dù có xảy ra thì…”
“……”
“Tôi sẽ giúp cậu.”
Nói thật thì chỉ là lời sáo rỗng. Học pháp thuật suốt tám năm trời mà đến bùa ấm người cũng không dùng được, bị đẩy đến mức suýt đóng băng đến nơi, vậy mà còn mơ tưởng giúp ai chứ? Nhưng Kafka cũng chẳng còn cách nào khác để bày tỏ. Những lời an ủi ấy là điều duy nhất Kafka Sonder có thể làm lúc này.
Cậu siết chặt vòng tay ôm lấy Soren. Thời gian như trôi qua trong im lặng đến vô tận. Có lẽ chỉ là một phút, nhưng răng Kafka đã bắt đầu va vào nhau, hơi thở loạn nhịp vì lạnh. Rồi trên làn da dường như sắp mất cảm giác, cậu cảm thấy một điều gì đó chạm vào. Là bàn tay của Soren, đang nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Kafka.
“Kafka…”
“Soren, cậu tỉnh rồi à? Cậu ổn chứ?”
“……”
Thân thể Soren lại co rúm lại. Cậu ta nắm chặt cổ tay Kafka đến mức đau điếng. Trông Soren như đang chìm trong tuyệt vọng, nhưng Kafka lại thầm nghĩ, ít nhất cậu ta vẫn còn đủ sức để phản ứng, vậy là tốt rồi.
Kafka siết chặt cậu ta hơn theo bản năng. Đầu ngón tay Soren bấu lấy cổ tay Kafka đến trắng bệch, rồi cậu ta thở gấp, dồn dập như vừa từ dưới nước bị kéo lên. Một luồng ma lực chuyển động, từ nơi da thịt tiếp xúc, hơi ấm bắt đầu lan ra khắp cơ thể và bao trùm lấy hai người. Cứ như chỉ riêng nơi này vừa bước vào mùa xuân vậy.
Phép làm ấm…
Vậy là cậu ta đã tỉnh thật rồi. Kafka thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu từ từ nới vòng tay đang ôm lấy Soren, định buông ra. Nhưng bất ngờ, Soren lại kéo giữ cổ tay cậu không chịu rời.
“Soren?”
“……”
“Sao vậy?”
“Xin lỗi.”
Vì đã khiến cậu gặp nguy hiểm. Soren buông tay Kafka và khẽ thì thầm. Cậu ta cúi đầu lau khuôn mặt đã ướt đẫm, không rõ là vì mồ hôi lạnh, nước mắt hay những bông tuyết tan ra.
Kafka lặng lẽ nhìn Soren rồi lại kéo cậu ta vào lòng. Bởi vì cậu cảm thấy… mình cần làm vậy.
“Không đâu. Tôi mới là người phải xin lỗi.”
“……”
“Vì đã chẳng giúp được gì cả…”
Giá mà mình biết dùng dịch chuyển, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Một cảm giác trĩu nặng đè lên tim như có tảng đá buộc vào. Soren khẽ lắc đầu trong vòng tay Kafka rồi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay cậu như để trấn an.
“A, xin lỗi… tôi không định ôm lâu thế đâu.”
Kafka giật mình nhận ra mình đã giữ cậu ta quá lâu. Cậu vội vàng buông tay, gượng cười. Soren nhìn cậu bằng ánh mắt còn vương nét ngơ ngác. Trông cậu ta có vẻ đã tỉnh táo lại, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
“Dù sao thì… ở đây cũng không phải chỗ thích hợp. Vào trong nghỉ chút đi.”
“…Không.”
“Hử? Vậy cậu muốn sao?”
“Tôi định chờ đến khi cậu ngủ rồi mới gọi dậy… Nhưng nghĩ lại, tốt nhất là mình cứ đi bộ về trường.”
Dù có thể thử dùng phép dịch chuyển, nhưng khi tinh thần đang kiệt quệ thế này thì sử dụng phép lạ lại là lựa chọn cực kỳ tệ. Soren vuốt tóc, chỉnh lại mái đầu rối bù rồi niệm thêm một ma pháp chống thấm ngoài ma pháp giữ ấm. Ngay lập tức, tóc và quần áo ướt sũng khô ráo trở lại như chưa từng bị ướt.
“Với tình trạng hiện tại của cậu, đi bộ trong thời tiết này là quá sức. Tôi định chờ đến khi trời quang mới lên đường…”
“……”
“Nhưng có vẻ sẽ phải đợi lâu đấy. Dù mệt, chúng ta vẫn nên đi.”
“Nếu không thì… chỉ mình cậu dùng phép dịch chuyển đi. Tôi sẽ ở lại đây.”
“…Cái gì cơ?”
“Cậu có thể tìm ai đó biết dùng dịch chuyển rồi quay lại đưa tôi đi. Cách đó nhanh và đỡ mệt hơn nhiều.”
“Nhưng như thế thì ma pháp sẽ mất hiệu lực.”
“Chắc cũng không lâu đâu. Tôi có thể đợi.”
Dù sao thì… giờ người tôi cũng đã khô ráo rồi. Kafka khẽ nhìn về phía căn lều nhỏ. Nếu nhóm ít cỏ khô trong giỏ thuốc để làm tạm một đống lửa thì chắc vẫn cầm cự được.
“…Vậy thì, cậu mặc cái này đi.”
Soren cởi áo choàng của mình đưa cho Kafka. Dù thật lòng mà nói, lớp áo ấy cũng chẳng giữ ấm được là bao, mặc thêm vào cũng không cải thiện nhiều. Nhưng dù sao có còn hơn không, Kafka liền ngoan ngoãn đón lấy.
“Làm vậy thì xác định tọa độ sẽ chính xác hơn.”
Thì ra là vì ma pháp truy dấu. Hiểu ra ý Soren muốn nói, Kafka khẽ cúi đầu, hơi ngượng ngùng.
Ma pháp truy dấu thường cho hiệu quả tốt hơn khi dùng với đồ vật thay vì sinh thể sống, và nếu vật đó thuộc về người thi triển phép thì độ chính xác lại càng cao. Có vẻ Soren định để Kafka giữ áo choàng của mình rồi thiết lập tọa độ truy dấu theo đó.
Cả hai đứng dậy, bước trở lại căn lều tạm. Soren không muốn bước vào bên trong nên chỉ đứng ngay ngưỡng cửa, lặng lẽ dõi theo những gì Kafka làm. Trong lúc ấy, Kafka gom những mảnh gỗ vụn và đống thảo dược trong giỏ lại, chất thành một đống nhỏ gọn.
“...Cậu chắc là mình chịu được đấy chứ?”
Soren nhíu mày, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng. Kafka khẽ gật đầu rồi lục trong túi áo tìm hộp diêm.
“Hay tôi cõng cậu đi bộ về trường luôn nhé?”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy… Nếu có sức đứng đó luyên thuyên thì mau đi đi.”
“Khoan đã, lại đây một chút.”
Chỉ cần bước vào thì mọi chuyện đã đơn giản, nhưng có lẽ cậu ta có lý do riêng. Kafka bước đến cạnh Soren, đứng đối diện với cậu ta. Soren nheo mắt, nhẹ nhàng chạm vào từng chỗ trên người Kafka. Không rõ là do thể chất hay vì sốt, nhưng mỗi nơi tay Soren chạm vào đều ấm như đang bốc nhiệt.
“Vẫn còn âm ấm đấy. Nên tôi nghĩ cứ để thêm chút nữa rồi hãy đi.”
“Không phải tôi âm ấm, mà là cậu đang phát sốt đấy… Đi nhanh đi.”
“Để tôi chắc chắn là lửa cháy đã rồi hẵng đi.”
Soren vừa dứt lời thì liền cúi xuống, châm lửa cho đống thảo dược mà Kafka đã chuẩn bị. Thảo dược khô bén lửa và cháy từ từ, tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Kafka ngồi xuống ngay trước đống lửa, kéo chặt áo choàng mới nhận vào người. Ngẩng lên nhìn Soren bằng ánh mắt như muốn hỏi giờ thì ổn rồi chứ, cậu chỉ nhận được một tiếng tặc lưỡi nho nhỏ.
“Ngồi yên ở đây, đừng nhúc nhích. Tôi đi nhanh rồi về ngay.”
“Biết rồi, cậu mau đi đi…”
“Cậu thử đặt mình vào vị trí tôi xem! Nhỡ đâu cậu ngất xỉu rồi không tỉnh lại thì sao!”
Soren cằn nhằn như phát bực, nhưng đã nghĩ ra được cách nhanh chóng và hiệu quả rồi thì cũng chẳng cần vòng vo thêm làm gì. Kafka ra hiệu dứt khoát, Soren miễn cưỡng đóng sầm cửa lều lại. Ngay khoảnh khắc đó, ma pháp giữ ấm bị giải trừ, hơi lạnh tràn ngập quanh thân.
‘Chắc cậu ấy sẽ quay lại sớm thôi.’
Kafka ôm gối, lặng lẽ nhìn đống lửa. Trong làn khói mờ của thảo dược phảng phất hương thơm đặc trưng của milenka. Cảm giác đau nhói nơi lồng ngực mà cậu vừa tạm quên lại trỗi dậy rõ rệt. Kafka cúi gập người, siết tay quanh ngực để xoa dịu cơn đau cứa thắt.
Lặng lẽ một mình giữa căn lều tối om, cảm giác bất an dần len vào. Kafka lôi một điếu milenka từ túi ra, châm lửa rồi ngậm vào miệng. Không gian chật hẹp khiến khói thuốc nhanh chóng làm mờ mọi thứ. Có lẽ vì lo lắng, cậu cảm thấy điếu thuốc cháy nhanh hơn mọi lần.
Rốt cuộc là gì chứ…
Hình ảnh Soren lúc nãy cứ quanh quẩn trong đầu. Cái dáng ngồi gục xuống, phủ đầy tuyết trắng. Đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt. Lời van xin đừng giết tôi. Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
Không giống một người bị ma ám. Cũng không giống bất kỳ hình ảnh nào cậu từng thấy trong truyện tranh.
Soren luôn là nhân vật chính của thế giới này — mạnh mẽ, kiêu hãnh, lúc nào cũng sừng sững như ánh mặt trời. Những từ như gục ngã hay tuyệt vọng chưa bao giờ dành cho cậu ta. Cho dù có bóng tối ghé qua, thì chỉ một thoáng sau, bình minh sẽ lại bừng sáng nơi bước chân Soren đi tới.
Cuộc đời của cậu ta giống như ngày hạ chí. Ánh sáng dài miên man và bóng tối chỉ là đoạn nghỉ ngắn ngủi.
Vậy mà… hình ảnh Kafka vừa chứng kiến là gì đây? Cứ như lần đầu tiên nhìn thấy tận cùng của vực sâu. Nếu khi ấy không phải vì sự sống còn, có lẽ Kafka đã vì quá sợ hãi mà bỏ chạy mất rồi.
Kafka ngước nhìn làn khói lững lờ tan ra trong không trung. Không biết nên để ký ức đó ngủ yên hay lật tung nó lên để tìm hiểu đến tận cùng. Thành thật mà nói, cậu không có can đảm. Khi hy vọng đã rời bỏ chiếc hộp Pandora, liệu còn điều gì để cứu vớt không?
‘Thứ còn lại chỉ là tuyệt vọng thôi mà.’
Dù có đào xới lên, liệu mình có đủ sức để cứu cậu ấy không? Những lời Kafka đã nói khi an ủi Soren, giờ đây nghe sao mà trống rỗng đến thế. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu — nhưng người như Kafka chẳng qua chỉ là một sợi dây thừng mục nát, làm sao giữ được nhân vật chính của thế giới đây?
‘Thôi thì… đừng hỏi nữa.’
Kafka tự nhủ, dụi tắt điếu milenka dưới gót giày như mọi lần. Cậu khẽ run lên vì cái lạnh len lỏi khắp cơ thể rồi nghiêng đầu tựa lên đầu gối đang ôm chặt, khép mắt lại, bắt đầu đếm thầm trong lòng cho đến khi Soren quay lại.
Khoảng thời gian trống rỗng ấy không kéo dài lâu. Khi vừa đếm đến số 250, Kafka cảm nhận được dòng chảy của ma lực. Cánh cửa lều bật mở. Soren và Maria cùng lúc hiện ra trước mắt.
Phần còn lại… ký ức đã trở nên mờ nhòe. Bởi vì ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào Soren, mọi ý thức lập tức chìm vào bóng tối.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.