Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 54
Đã năm ngày trôi qua kể từ hôm đó, vậy mà Kafka vẫn không thôi cảm giác rét buốt đến thấu xương. Cái lạnh của núi Rigel phủ đầy bão tuyết như đã ngấm vào tận cốt tủy và cắm rễ ở đó.
“Nếu em còn nghe thấy anh mò ra ngoài hái thảo dược nữa là biết tay đấy. Có thuốc thì cứ mua mà dùng đi, nghe chưa?”
Aisha vừa nói vừa thay miếng dán hạ sốt trên trán cậu. Kafka chỉ lặng lẽ gật đầu. Cổ họng sưng tấy làm cậu chẳng thể thốt nên lời, chỉ có thể rên khẽ đầy mệt nhọc.
Dù đã nhóm lửa trong lò sưởi, khoác chiếc áo choàng ngủ dày và kéo chăn lên kín cổ, thân thể cậu vẫn không ngừng run lên vì lạnh. Dĩ nhiên là do sốt cao nên cảm giác lạnh lẽo mới trở nên rõ rệt đến vậy, chứ không phải thực sự có luồng khí băng giá nào len lỏi vào tận xương.
“Còn Soren… cậu ấy sao rồi…?”
Kafka cố gắng hỏi trong giọng khàn đặc và khô khốc. Aisha không trả lời, chỉ hỏi lại cậu có muốn uống nước không. Kafka lắc đầu. Cậu không đủ sức nâng người dậy để uống.
“Vậy Soren thì…”
“Bình thường chán! Cậu ta khoẻ như voi ấy. Đến cảm cúm cũng chẳng mắc nữa là.”
Aisha thở dài, lẩm bẩm kiểu như “ai lo cho ai đây không biết”. Rồi con bé nhúng khăn vào nước sạch, bảo nếu không uống được thì để con bé lau môi cho đỡ khô.
Chiếc khăn mát lạnh chạm lên đôi môi nứt nẻ của Kafka, làm cho cơn khát vơi đi đôi chút. Dù đầu óc choáng váng vì sốt cao, Kafka vẫn nghe rất rõ tiếng thở dài của Aisha. Cậu từ từ quay sang nhìn con bé.
“…Anh xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ. Chắc anh sốt quá nên nói năng linh tinh rồi.”
“……”
“Nếu anh chết cóng luôn ngoài đó thì may ra còn đáng xin lỗi thật.”
Rồi con bé nói thêm, nhưng dù sao cũng đã sống sót trở về, vậy là tốt rồi. Vừa dứt lời, Aisha liền lấy khăn lau quanh miệng Kafka. Vết thuốc chống bỏng lạnh đã khô và bết lại trên da, nhờ vậy mà cái chạm khẽ của con bé mang lại cảm giác dễ chịu không ngờ.
“Trời ơi, trông anh bây giờ thảm quá. Nếu đã định ra ngoài thì chí ít cũng phải xem thời tiết trước chứ.”
…Mấy lời cằn nhằn không dứt và tiếng thở dài cứ vang lên liên hồi. Thật khiến người ta nhức đầu.
Nhưng Kafka chẳng buông lời phản bác, vì dù sao cậu cũng có lỗi. Aisha ngồi bên cạnh rất lâu, mãi đến giờ giới nghiêm trong ký túc xá mới chịu rời khỏi khu bệnh xá.
Kafka khẽ mở mắt, quay đầu sang trái. Trên bàn đầu giường đặt một bình hoa, đó là món quà Maria mang đến khi đến thăm cậu vào sáng nay.
Nghe nói sau khi quay về trường hôm đó, Soren không tìm đến giáo sư khoa Pháp thuật mà lại đến nhờ Maria giúp đỡ. Lý do rất đơn giản: vì Maria biết dùng phép dịch chuyển thành thạo, nhưng lại không phải kiểu người thích tra hỏi chuyện đời tư như các giáo sư khác.
‘Ban đầu tôi cũng thắc mắc sao cậu ấy lại tìm đến mình, ai ngờ mọi chuyện lại thế này. Dù sao thì cũng may là tôi giúp được.’
Qua lời kể của Maria, Kafka dần hiểu được mọi chuyện. Một phần trong cậu không khỏi thấy kỳ lạ. Phải chăng đây là "sức mạnh của cốt truyện gốc"?
Cậu ta lại giúp mình kết nối với Maria theo cách này nữa.
Maria dường như rất quan tâm đến Soren, nhưng trái lại, Soren gần như chẳng mảy may để tâm đến cô. Thế mà trong hoàn cảnh đó, cậu ta lại nhớ đến Maria. Hay là dù tỏ ra dửng dưng, thực ra Soren vẫn luôn chú ý đến những chuyện trong trường?
Dù sao thì… may là cậu ta vẫn ổn.
Cậu từng lo lắng rằng hành động bốc đồng của mình sẽ làm hỏng cuộc đời của nhân vật chính.
Kafka khẽ thở dài như đánh dấu một đoạn trong dòng suy nghĩ. Cái nóng từ hơi thở làm cậu cảm thấy lồng ngực mình đang cháy lên. Kafka lại nhắm mắt, nhưng chẳng thể nào chợp mắt được. Không chỉ vì cơn đau đầu nhức buốt như có ai đó đang bổ đôi hộp sọ, mà còn bởi tiếng ù tai không ngừng vang lên.
“……”
Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, mở mắt ra. Trần phòng bệnh sơn trắng toát đập vào mắt. Không có việc gì để làm, cũng chẳng đủ sức làm gì, cậu chỉ đờ đẫn đếm từng vệt ố trên trần nhà. Bỗng có âm thanh xẹt qua từ phía bên trái. Đó là âm thanh đặc trưng khi ai đó dùng phép dịch chuyển.
“Hôm nay còn thức à.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Bàn tay to và ấm áp lướt qua trán rồi chạm nhẹ vào má cậu.
“Sốt vẫn còn cao lắm.”
“…Soren…”
“Cậu thấy sao rồi?”
Soren nhẹ giọng hỏi. Có vẻ cậu ta đã trốn khỏi ký túc lúc giới nghiêm để đến đây. Kafka chỉ gật đầu khẽ như muốn nói “cũng tạm ổn”, dù thực tế thì hoàn toàn không ổn chút nào. Viêm phổi khiến việc hít thở trở nên khó khăn, đầu óc mơ màng vì cơn sốt cao.
Nhưng với người mắc hội chứng Eleanor như Kafka, viêm phổi chưa bao giờ là điều gì đáng sợ. So với những cơn đau do phát tác thì nỗi khó chịu do viêm phổi chỉ như một cơn cảm mạnh hơn bình thường mà thôi. Vì vậy, cậu chẳng bao giờ xem bệnh này là nghiêm trọng.
“……”
Tuy nhiên, với một người có thể trạng khoẻ mạnh như Soren, suy nghĩ lại không giống thế. Cậu ta cau mày nhìn Kafka, ánh mắt thoáng vẻ cau có. Nhưng Kafka có thể đoán được cảm xúc thực sự ẩn sau đó, là cảm giác tội lỗi.
“Nếu lúc đó tôi không hành xử ngốc nghếch như vậy thì…”
“……”
“Xin lỗi.”
“Không, thật ra nếu cậu không đến, chắc tôi đã chết cóng ngoài đó rồi…”
Đó không phải lời nói cho có, mà là sự thật. Kafka đã thất bại khi cố dùng phép dịch chuyển và rơi xuống núi Rigel, rơi vào tình trạng hạ thân nhiệt nghiêm trọng. Nếu Soren không dùng phép truy tìm để đến kịp lúc, cậu chắc chắn đã bỏ mạng nơi đó.
Thực tế, chính Soren mới là người phải chịu khổ chỉ vì liều mạng đi cứu cậu. Hình ảnh bất ổn mà cậu ta lộ ra trong căn kho cũ ngày hôm đó lại một lần nữa lướt qua tâm trí Kafka như đoạn phim quay chậm. Cậu khẽ đưa mắt nhìn Soren, hỏi không thành lời: Cậu thật sự ổn chứ?
Ngày hôm đó… rốt cuộc là chuyện gì? Câu hỏi nghẹn lại ngay cổ họng nhưng chẳng thể bật ra thành tiếng. Thay vào đó, Kafka chỉ khẽ ho khan, tìm cách đánh lạc hướng cảm xúc. Soren liền hỏi có muốn uống chút nước không, nhưng Kafka lại lắc đầu. Cậu không đủ sức để nhấc người dậy, càng không đủ sức để nuốt.
“Cậu không khát à?”
“Môi khô, thấy khó chịu lắm.”
Kafka trả lời thật lòng. Soren liếc nhìn khay y tế được đặt trên bàn đầu giường. Giống như Aisha trước đó, cậu ta cũng lấy một miếng gạc nhỏ, nhúng vào nước sạch.
“Mở miệng ra nào.”
Soren khẽ nói rồi đưa gạc chạm lên môi cậu. Kafka ngoan ngoãn hé môi, để Soren nhẹ nhàng đặt miếng gạc vào, ấn lên phần lưỡi khô khốc và lớp niêm mạc rát bỏng. Dù cảm giác bị nhét gì đó vào miệng không hẳn dễ chịu, nhưng cơn khô rát dịu lại giúp cậu thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Có hơi khó chịu cũng ráng chịu nhé.”
Soren để cậu ngậm miếng gạc một lúc. Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng khi cảm giác khát tan đi đáng kể, Kafka mới nghiêng đầu, thả lỏng hàm để miếng gạc rơi ra.
“Đỡ hơn chưa?”
“Ừ, khá hơn nhiều rồi.”
“Nghe nói lúc nãy còn không uống nổi nước nữa.”
Soren vừa dọn dẹp gạc vừa thở ra một tiếng dài. Nhưng sau một lúc lặng thinh, cậu ta đột nhiên ném miếng gạc ướt vào thùng rác với lực mạnh như đang trút cơn giận dồn nén.
“Nếu hôm đó tôi không hành xử điên rồ như vậy…”
“Soren.”
“Tại sao lại là lúc đó chứ…”
Kafka khẽ đưa tay ra, nắm lấy vạt áo Soren và kéo nhẹ. Dường như lúc ấy cậu ta mới sực tỉnh, ngửa đầu nhìn trần nhà, cố nuốt cơn giận vào trong. Kafka ra hiệu bảo cậu ta ngồi xuống rồi gượng cười nhạt.
“Đã bị ngất vì hạ thân nhiệt thì đến nước này là chắc chắn rồi.”
“……”
“Nói ra thì hơi ngại, nhưng tôi vốn yếu lắm…”
Vậy nên đừng tự trách nữa. Kafka vừa nói vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay Soren. Soren gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng môi lại cắn chặt không buông.
“Còn cậu… cậu thì sao?”
“Cậu đang thấy rồi đấy, tôi còn sống nguyên vẹn mà.”
“Ừm…”
Nhưng thứ Kafka muốn hỏi không phải là cơ thể, mà là về những dấu hiệu bất ổn hôm đó. Cậu định hỏi thẳng, nhưng rồi lại thôi. Như đã nói, chiếc hộp Pandora ấy đã bị rút hết hy vọng ngay từ đầu. Biết rồi thì sao? Làm gì được? Đâu phải cứ hiểu thì bệnh sẽ khỏi. Vậy thì đào sâu vào bóng tối của người khác để làm gì?
‘Rồi sẽ có lúc mọi chuyện sáng tỏ thôi.’
Kafka nghĩ thế rồi ngước nhìn trần nhà. Không ai lên tiếng. Soren ngồi trên ghế, mắt dán xuống sàn, còn Kafka thì mệt mỏi nhắm lại đôi mắt vẫn còn nóng hừng hực vì sốt.
“…Tôi đã nói cảm ơn chưa nhỉ?”
“Cảm ơn vì cái gì?”
“Vì đã cứu tôi ấy. Tôi không nhớ mình có cảm ơn chưa…”
Kafka thì thầm khi mắt vẫn nhắm. Nghe vậy, Soren hơi hít vào như sắp đáp lại điều gì, nhưng rồi lại cúi đầu im lặng. Có lẽ lời định nói ra chẳng phải điều gì dễ chịu.
“…Tôi mới là người phải cảm ơn.”
Giọng cậu ta nhỏ và hơi khàn, dường như đang xấu hổ. Những ngón tay cũng khẽ cử động như không biết phải đặt vào đâu cho đúng.
“Hôm đó… cảm ơn cậu vì đã giúp tôi lấy lại bình tĩnh.”
“Tôi có làm gì đâu.”
“Cậu có mà.”
“……”
“Cậu đã vỗ về tôi.”
Soren nói, trong hoàn cảnh đó, nếu cậu ta bị quát tháo hay bị đánh cũng không có gì lạ. Kafka gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy chẳng mấy thuyết phục. Cậu nghĩ với người bình thường, khi thấy ai đó sợ đến run lẩy bẩy thì phản ứng tự nhiên nhất là ôm lấy và an ủi. Chẳng ai vô tình đến mức mắng mỏ trong hoàn cảnh ấy cả—ít nhất là không phải Kafka.
Dù vậy, Soren lại lắc đầu như muốn phủ nhận suy nghĩ đó. Cậu ta ngẩng lên và chạm ánh mắt với Kafka, giờ đã mở mắt và đang nhìn thẳng vào mình.
“Người đầu tiên ôm tôi, vỗ về tôi… là cậu đấy.”
“……”
“Ít nhất, cho đến giờ vẫn vậy.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.