Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 55

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 55

Xem ra đây không phải là chuyện Soren chỉ trải qua một hai lần. Cậu ta đan hai tay vào nhau, ánh mắt lặng lẽ hướng lên khoảng không như đang hồi tưởng lại những chuyện xưa.

“Thường thì người ta hoặc đánh tôi, hoặc dội nước lạnh vào. Mấy chuyện kiểu vậy.”

“Hầu cận của công tước Ibelnoia cũng gan dạ thật...”

“Vì có người ngó lơ cho qua mà. Vốn dĩ ngay từ đầu, tôi đã là kiểu người như thế trong gia đình đó rồi.”

“Cậu dùng thì quá khứ nhỉ? Vậy là ổn rồi.”

Nghe vậy, Kafka cảm thấy an tâm phần nào vì có vẻ bây giờ đã khác. Nhưng Soren chỉ khẽ bật cười mũi, dường như chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.

“Chỉ là bây giờ công tước nhìn tôi bằng con mắt thiện cảm nên người ta mới dè chừng vậy thôi.”

“…”

“Một khi sự quan tâm đó phai nhạt, mọi thứ cũng sẽ trở lại như cũ.”

Thế nên tôi chẳng lấy làm vui, cũng chẳng trông mong gì nhiều. Soren nói vậy rồi đưa tay vuốt mái tóc rối. Cậu ta thở dài, ánh mắt lặng lẽ lướt qua người Kafka đang nằm trên giường.

“Sao vậy?”

“…”

“Có chuyện gì muốn nói à?”

“Không có gì cả.”

Dứt lời, Soren đứng dậy. Cậu ta bảo rằng chuyện chi tiết thì để sau hãy nói.

Thật ra, đúng như đã nói trước đó, Kafka vốn chẳng mấy bận tâm đến những u uẩn trong quá khứ của Soren. Thế nhưng chẳng hiểu sao, lời hẹn “sau này nói” ấy lại mang đến cho cậu một cảm giác kỳ lạ, như được trao cho chút đặc quyền vậy.

Soren không phải kiểu người dễ chia sẻ chuyện riêng tư. Thế mà giờ lại chủ động gợi ý sẽ kể, làm Kafka cảm thấy như mình được đối xử đặc biệt. Cổ họng cậu bỗng ngứa ngáy lạ lùng, nửa háo hức muốn biết Soren đã trải qua những gì, nửa lại sợ sẽ nghe được điều gì đó quá nặng nề.

“Nếu thật sự tò mò thì mau khỏe lại đi.”

“…”

“Vì nếu để lâu quá, biết đâu tôi lại đổi ý.”

Dứt lời, Soren đặt mu bàn tay lên má Kafka đang đỏ bừng vì sốt. Hôm ở vùng tuyết, bàn tay ấy từng nóng bỏng đến lạ, vậy mà giờ lại có chút lành lạnh. Cậu ta khẽ thở dài khi thấy làn da Kafka chi chít những vết loang do mạch máu vỡ dưới da. Những ngón tay dài và thon khẽ gỡ rối mái tóc rối bù như tổ quạ.

“Khi nào khá hơn một chút.”

“…”

“Hãy đến nhờ giáo sư môn dược thảo bào chế cho một loại thuốc mỡ.”

“Giáo sư Pomodona à?”

“Ừ. Trông cậu giờ thảm lắm đấy.”

Tệ đến vậy sao? Kafka khẽ nheo mắt, đưa tay sờ lên mái tóc của mình. Trước dáng vẻ ấy, Soren bất giác bật cười. Nhưng Kafka chẳng hiểu cậu ta cười vì điều gì.

“Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn vì đã đến.”

Ngay khi lời cảm ơn vừa dứt, một tiếng “vút” vang lên rồi Soren biến mất. Không biết cậu ta có nghe được không. Kafka quay đầu nhìn chỗ Soren vừa ngồi rồi từ từ nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.

Không rõ là cảm giác hay sự thật, mà không khí trong phòng dường như lại trở nên lạnh hơn. Cái lạnh từng quên bẵng giờ như thấm lại vào tận xương, Kafka co người kéo chăn lên đến tận cằm. Mãi đến khi hơi ấm phủ kín, cơn buồn ngủ mới dần ập đến.

***

Sau đó Kafka lại bệnh thêm đúng nửa tháng nữa, đến tận cuối tháng Ba mới được xuất viện. Và suốt tháng Tư sau đó, cậu gần như bị cuốn vào một guồng quay tất bật, bởi phải bù đắp cho những khoảng trống trong thời gian nằm viện.

Nào là học bù, nộp bài thay thế, học lại các buổi kèm dược thảo, rồi chuẩn bị đón xuân muộn màng, còn thêm vài việc khác...

“…”

Trong lòng bàn tay cậu là một hộp thuốc mỡ bé tí đến mức đáng ngờ. Với loại thuốc bôi cho vùng da diện tích lớn thì hộp này gần như chỉ dùng được một lần. Đôi mắt Kafka nheo lại, không khỏi nghĩ thầm: Hay là coi như chưa từng làm nhỉ?

Được một buổi rảnh rỗi hiếm hoi, cậu sực nhớ đến giỏ dược thảo để quên bấy lâu, liền mở ra kiểm tra. Hôm đó vì nhóm lửa nên đã dùng không ít thảo dược bên trong, nhưng may là dược ngải và tuyết hoa vẫn còn lại kha khá. Có lẽ nhờ phần lớn là dược thảo đã sấy khô nên bảo quản được lâu.

Thấy cũng đủ nguyên liệu để chế thuốc, Kafka bèn hi sinh cả sáng Chủ nhật cho việc điều chế. Kết quả là... hộp thuốc nhỏ đến mức thấy thảm. Cậu nhếch môi, lắc đầu rồi tiện tay nhét đại vào túi trong áo choàng.

‘Chẳng biết có bào chế đúng không nữa.’

Thôi thì giữ lại cho mình dùng vậy. Kafka thở dài một tiếng, sau khi dọn dẹp nồi nêu và dụng cụ thì rời khỏi phòng điều chế.

“Haa...”

Giờ thì cơ thể đã hồi phục, công việc cũng hoàn tất, chỉ còn lại sự tự do. Kafka thong thả bước qua dãy hành lang vắng vẻ của ngày cuối tuần và ngắm nhìn cảnh sắc nơi sân trong.

Gió xuân cuối mùa đông cũng đã qua, nhường chỗ cho tiết trời ấm áp. Những bông hoa dại lấm tấm nở giữa đám cỏ non, còn cây cối thì nở rộ những nụ hoa tròn trĩnh, chen nhau chiếm lấy từng nhánh cành.

“Ồ.”

Vừa mải ngắm cảnh xuân, Kafka vừa bước đi thì vô tình va phải ai đó. Cậu giật mình quay sang nhìn và bắt gặp một đôi mắt màu ô liu đang nhìn thẳng vào mình. Ngay sau đó, ánh mắt cậu trượt xuống chiếc huy hiệu cài trên ngực áo đối phương — một viên topaz, biểu tượng cho khoa Luyện kim.

“Xin lỗi, tôi mải ngắm hoa nở nên...”

“Không sao đâu. Tôi cũng mải nhìn nên mới thế.”

Cậu thiếu niên trả lời bằng một nụ cười nhẹ. Dù đường nét khuôn mặt sắc sảo, đuôi mắt hất cao trông có phần lạnh lùng, nhưng nụ cười ấy lại khiến người ta cảm thấy cậu ta thật dịu dàng. Với mái tóc xoăn màu đen và khuôn mặt trạc tuổi Kafka, cậu ta toát lên vẻ thân thiện khó ngờ.

‘Gương mặt này... quen quen thì phải?’

Cậu ta từng xuất hiện trong Kỵ sĩ Bắc Phong sao? Kafka cố moi lại những ký ức từ kiếp trước, nhưng sau cơn bạo bệnh, mọi thứ như phủ đầy sương mù. Là ai nhỉ... Tóc đen, mắt xanh lục, ánh nhìn khiến người ta liên tưởng đến cáo hoang. Luyện kim thuật...

“À.”

Một âm thanh bật ra khỏi miệng trước cả khi Kafka kịp nhận thức. Cậu thiếu niên kia mở to mắt nhìn cậu, còn Kafka thì kéo dài tiếng “à” đầy ngượng nghịu rồi lắp bắp.

“Ờm, hình như... Posenart, phải không?”

Medeio Posenart. Một trong bốn nhân vật chính của Kỵ sĩ Bắc Phong, là nhà luyện kim đồng hành cùng tổ đội của Soren.

“Đúng rồi. Cậu còn nhớ cơ à.”

“Tôi cứ nghĩ lúc trước chỉ mới chào nhau sơ sơ thôi nên chắc cậu không nhớ.” 

Medeio cười khẽ, đuôi mắt cong lên rạng rỡ. Kafka cũng gượng cười theo, cảm giác hơi lúng túng. Cậu không ngờ lại gặp lại Medeio, mà lại trong tình huống thế này.

‘Nghe nói trong lúc mình nằm viện, cậu ấy đã thức tỉnh và trở thành hiền giả cơ mà?’

Có lẽ vì thế nên trông cậu ta nổi bật hơn trước. Kafka không giấu nổi tò mò, len lén quan sát gương mặt Medeio. Đôi mắt sắc sảo, đường nét thanh tú, khóe môi luôn nhếch nhẹ như đang mỉm cười — quả thực danh xưng “soái ca khoa Luyện kim” không phải lời đồn thổi vô căn cứ.

“Nghe nói dạo trước cậu bệnh nặng lắm mà, giờ đỡ hơn chưa?”

“À... ừ, tôi khỏi viêm phổi rồi.”

“Vậy thì tốt. Aisha lo cho cậu lắm đấy.”

Kafka tròn mắt. Aisha? Hai người họ thân nhau sao? Sự nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt làm Medeio phải bật cười lần nữa.

“Tụi tôi đang học chung một lớp nên mới thân.”

“À... ra vậy.”

Kafka đáp lại bằng một nụ cười gượng. Sau đó, cả hai rơi vào khoảng lặng ngắn. Không thân thiết lắm nên cũng chẳng biết nói gì. Lẽ ra nên hỏi vì sao ngày nghỉ không ở lại ký túc xá mà lại ra ngoài thế này? Hay là nên chúc họ tiếp tục thân thiết với Aisha?

“Vậy, tôi đi trước nhé.”

Câu nói bật ra đầy  cứng nhắc và gượng gạo. Đúng là Kafka, một kẻ ngoài lề xã hội điển hình, nếu nói về kỹ năng giao tiếp thì chỉ xếp hạng bét cũng không oan. Chính cậu cũng thấy ngượng vì giọng điệu khô khốc của mình, má khẽ ửng lên. Kafka cúi đầu, định lặng lẽ bước qua Medeio.

“Khoan đã.”

Medeio bất ngờ giữ lấy cổ tay cậu. Kafka giật bắn mình vì bị ngăn lại, theo phản xạ liền giằng tay thật mạnh.

“X-xin lỗi! Tôi... tôi hoảng quá nên...”

Kafka ngay lập tức xin lỗi, và Medeio cũng vội xua tay, bảo không sao. Với dáng vẻ hơi bối rối, cậu khẽ cười gượng, dường như chính mình cũng bất ngờ vì hành động vừa rồi.

Có gì mà phải vội vã đến mức quên cả phép tắc với mình chứ? Kafka thoáng chau mày, nét mặt pha trộn giữa nghi ngờ và dè chừng. Medeio mở lời để xua tan không khí đó.

“Thật ra cũng không có gì lớn lao...”

“Chuyện gì vậy?”

“Ờm... Nói ở đây thì hơi dài. Cậu rảnh không?”

Thực ra hôm nay Kafka chẳng còn việc gì. Sau một chút cân nhắc, cậu gật đầu. Nếu muốn nghe, cậu có thể đồng ý ngay lúc này. Nhưng cảm giác có gì đó không ổn cứ làm cậu chần chừ mãi.

‘Dây vào nhân vật chính, chẳng bao giờ là điều tốt.’

Nghĩ vậy, Kafka nói dối rằng mình có hẹn sau đó. Medeio trông có vẻ tiếc nuối, ánh mắt hơi cụp xuống, lông mày lại một lần nữa vẽ thành hình số tám.

“Vậy... hôm khác cậu có thể dành chút thời gian cho tôi không?”

“Ừm, để xem đã. Có chuyện gì gấp lắm à?”

“Không gấp... nhưng với tôi thì quan trọng.”

Một câu trả lời thật thà đến mức Kafka phải khựng lại. Cậu khoanh tay, đăm chiêu suy nghĩ. Nếu từ chối thẳng thừng cũng chẳng sao, nhưng một phần trong cậu lại tự hỏi, biết đâu đây lại là một cơ hội.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
happibanana
happibananaChương 55
arghhh harem thẳng tiến ik mò!!
Trả lời·27/07/2025
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 55
Có 4 nhân vật chính thì dây vô cả 4, quá đã ha Kà =)))
Trả lời·27/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo