Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 56

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 56

Không phải nói quá, chứ dù lễ tốt nghiệp đã cận kề, các mối quan hệ của Soren vẫn giậm chân tại chỗ. Trong webtoon, vào thời điểm này cậu ta đã thân thiết với những thành viên khác trong nhóm, còn ở thế giới hiện tại, chẳng hiểu đầu óc nghĩ gì mà Soren chỉ quanh quẩn theo sát hai anh em Sonder.

‘Nếu mình chủ động làm quen với Medeio trước, rồi sẽ tạo được cơ hội để Soren tiếp xúc với cậu ấy…’

Biết đâu mọi chuyện lại tiến triển suôn sẻ như lần với Aisha? Gần đây, cả lời nói lẫn hành vi của Soren đều mềm mỏng hơn trước rất nhiều, chắc sẽ không có va chạm gì lớn như lần trước. Suy nghĩ lạc quan nhanh chóng lấp đầy đầu óc Kafka. Nhất là khi Medeio vốn nổi tiếng với tính cách hoà nhã và khéo léo trong giao tiếp, quen biết rộng và ứng xử tốt. Nói một cách đơn giản thì cậu ta là người hoàn hảo để giúp Soren mở rộng vị thế trong trường.

So với một nhân vật phụ mờ nhạt như Kafka thì học hỏi từ một nhân vật chính như Medeio hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn nhiều.

Kafka liếc nhìn Medeio lần nữa. Không biết cậu ta định nói gì, nhưng ánh mắt kia lại mang theo một nỗi tha thiết kỳ lạ. Đôi mắt nai con ấy làm Kafka mềm lòng, bất chấp nghi ngờ rằng Medeio đang ôm ấp mưu đồ gì đó.

“Giờ thì tôi chỉ nghe mấy chuyện đơn giản được thôi. Có hẹn trước rồi.”

“Vậy dời sang hôm khác nhé? Tôi cũng đoán là sẽ nói hơi lâu...”

Sau một hồi bàn bạc, cả hai thống nhất sẽ gặp nhau vào giờ ăn trưa thứ Tư tuần sau tại căng tin. Đó là ngày hiếm hoi không ai trong hai người có tiết học hay cuộc hẹn nào khác, có thể thoải mái trò chuyện mà không cần để tâm đến thời gian.

“Xin lỗi nhé, tôi là người nhờ vả mà còn bắt cậu phải điều chỉnh lịch.”

Trái ngược với Kafka, Medeio có mạng lưới quan hệ rộng nên lịch trình gần như kín mít. Cảm thấy áy náy vì để Kafka phải theo mình, Medeio liên tục xin lỗi. Phản ứng có phần thái quá ấy khiến Kafka thấy hơi ngại, liền xua tay với nụ cười gượng gạo.

“Không sao đâu. Thời gian trống thì rảnh ai cũng phải lấp vào mà. Thế nhé, gặp lại cậu vào thứ Tư.”

“Cảm ơn cậu. Và... xin lỗi lần nữa.”

À, chắc giờ chào nhau chia tay luôn nhỉ?—Kafka vừa nghĩ vậy thì Medeio lại bất ngờ lên tiếng. Cậu ta lục trong chiếc áo choàng, lấy ra một túi không gian rồi dành cả phút sau đó để lục lọi. Có vẻ thứ bên trong quá nhiều nên tìm một món cũng mất kha khá thời gian.

“Ở đâu rồi nhỉ... À, đây rồi.”

Thứ mà Medeio lấy ra là một lọ thuốc. Chất lỏng ánh vàng bên trong lấp lánh như được trộn thêm bột cánh tiên. Người không rành cũng dễ nhận ra đây là loại dược phẩm thượng hạng được chế tạo rất khéo léo.

“Quà, kiêm... hối lộ. Là thuốc hồi phục năng lượng đấy. Uống vào thấy khoẻ ngay.”

“Chính tay tôi điều chế nên chỉ tốn chi phí nguyên liệu thôi. Đừng thấy áp lực gì cả.” 

Medeio vừa nói vừa nhét lọ thuốc vào tay Kafka, gần như là ép buộc.

Kafka giật bắn lên. Để nhận thứ này chỉ vì nghe vài câu chuyện thì quá sức gượng gạo.

“C-cái này bán ngoài chợ chắc cũng phải mười vàng chứ? Cậu không cần phải làm đến mức này đâu...”

“Vậy thì coi như quà chúc mừng cậu xuất viện đi.”

“Không, nhưng mà...”

“Không muốn uống thì vứt hoặc đem tặng cũng được. Dù sao thì—thứ Tư nhé? Tôi đi trước đây!”

Chưa kịp giữ lại, Medeio đã bắn ra một tràng lời rồi quay đầu bỏ đi. Kafka còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng cậu ta đang dần biến mất ở hành lang trống vắng.

“….”

Kafka cúi xuống nhìn lọ thuốc trong tay. Nó được đựng trong một chiếc lọ đơn giản dùng trong lớp học giả kim nên có lẽ đúng là Medeio tự điều chế. Nhưng vỏ ngoài có giản dị đến đâu thì chất bên trong vẫn quý giá như thường.

Gần đây, Medeio đã thức tỉnh và nhận được danh hiệu “Hiền giả”. Mà đã là thuốc do Hiền giả chế ra thì chỉ hoàng tộc hoặc đại quý tộc mới có cơ hội sử dụng. Nói cách khác, đây là báu vật hiếm có.

Nhìn chất lỏng óng ánh trong lọ, Kafka bỗng thấy lạnh sống lưng. Tặng quà giá trị đến vậy, rốt cuộc cậu ta định nói chuyện gì đây...?

‘Nói là hối lộ thì chắc chắn là định nhờ mình giúp việc gì rồi.’

Ánh mắt Kafka hơi nheo lại khi nhìn chằm chằm vào lọ thuốc. Đây là thuốc hồi phục năng lượng thượng hạng do chính tay một Hiền giả chế tạo. Cứ nghĩ đến thôi là nước miếng như muốn trào ra. Đằng nào cũng đang cần thứ gì đó bồi bổ mà… Hay là cứ uống đại đi...?

‘Không được.’

Uống rồi thì khó mà từ chối yêu cầu của Medeio. Tốt nhất là đợi nghe xem chuyện hệ trọng kia là gì đã rồi tính sau. Kafka nhét lọ thuốc vào túi không gian, sau đó nhìn đồng hồ. Ba giờ hai mươi sáu phút. Vẫn còn khoảng ba mươi phút nữa mới đến giờ hẹn.

Medeio có vẻ không tin, nhưng chuyện Kafka đã có hẹn là thật. Tối nay, cậu sẽ ăn tối bên ngoài cùng Aisha.

Ngày 11 tháng 4 tới là sinh nhật của hai anh em Sonder. Mỗi năm, Aisha đều xin phép nghỉ học để về nhà đón sinh nhật cùng gia đình. Trong khi đó, Kafka chẳng mấy quan tâm đến chuyện sinh nhật, vẫn ở lại trường như thường. Thế nên họ có thói quen dành thời gian riêng cho nhau vào ngày này như một nghi thức không tên.

Lẽ ra hôm nay họ đã ở cạnh nhau từ sáng, nhưng vì Kafka vẫn còn yếu sau đợt ốm vừa rồi nên cả hai quyết định chỉ dùng bữa tối nhẹ nhàng bên ngoài. Vừa đi về phía ký túc xá, Kafka vừa khẽ thở dài. Bởi theo đúng tiến trình câu chuyện, năm nay sẽ là sinh nhật cuối cùng mà cậu được ở bên Aisha như thế này.

‘Vì vậy mình đã nghĩ sẽ làm điều gì đó đặc biệt hơn mọi năm một chút.’

Thế mà lại đúng lúc bị viêm phổi.

Sự hối hận kéo đến muộn màng. Mua ngải cứu dùng tạm cũng được mà, sao lại phải cố sống cố chết mò vào tận rừng Rigel làm gì? Nghĩ lại thì, chỉ có thể kết luận rằng lúc đó mình đúng là bị thứ gì đó làm cho mê muội.

Mải suy nghĩ miên man, lúc nhận ra thì Kafka đã tới tầng một ký túc xá. Cậu đã nộp đơn xin phép ra ngoài từ trước, giờ chỉ cần nhận thẻ xe là xong. Gõ cửa và bước vào phòng quản lý, Kafka nhận thấy bên trong hôm nay đông người hơn thường lệ. Có vẻ hôm nay có khá nhiều học sinh xin ra ngoài.

“Kaph! Anh ở đây à.”

Đang đứng đợi đến lượt thì cánh cửa phòng quản lý bật mở và Aisha ló đầu vào. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, con bé liền ra hiệu gọi cậu lại gần. Kafka rời khỏi hàng và đi theo Aisha ra ngoài hành lang. Vừa khép cửa lại, Aisha đã chắp tay tỏ vẻ áy náy.

“Xin lỗi anh nha, em không đi được rồi. Thật sự rất rất xin lỗi.”

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Vâng, em có việc gấp. Mình dời sang hôm khác được không?”

“Không sao cả, nhưng còn chỗ đặt trước ở nhà hàng thì sao? Hôm nay rồi, mà lại chỉ còn vài tiếng nữa thôi.”

“Đành chịu vậy. Tiếc thật, nhưng mà... cũng may.”

Aisha bất ngờ quay đầu ra hành lang và gọi lớn:

“Này!”

Con bé vẫy tay với ai đó vừa đi ngang. Là Soren. Cậu ta khựng lại, quay sang nhìn họ, đôi mắt hai người chạm nhau. Kafka mỉm cười nhẹ và vẫy tay chào Soren.

“Cậu đi đâu thế? Giờ đang rảnh à?”

“Tôi đang đi tập kiếm. Sao vậy?”

Soren bước về phía họ, không mặc đồng phục thường ngày mà khoác bộ đồ luyện tập. Aisha liếc nhìn cả hai người rồi bất ngờ kéo tay mỗi người một bên, làm họ áp sát lại và đối mặt gần đến mức nghe được cả hơi thở.

“Hai người cùng nhau đi thay em đi. Như vậy khỏi phải huỷ đặt chỗ.”

“Hả? Cái gì cơ?”

“Lẽ ra hôm nay tôi đi ăn với Sasha, nhưng giờ thì con bé có việc gấp.”

Kafka thay Aisha giải thích tình hình. Soren khẽ cau mày liếc nhìn Aisha.

“Chắc Marshie lại khóc lóc om sòm chứ gì?”

“Ờm… đại khái vậy.”

Marshie là tên họ của Julianne, cô bạn thân gần đây của Aisha. Kafka cũng thoáng cảm thấy lo lắng, liền hỏi thêm chi tiết.

“Chuyện là... hôm qua Anna đã tỏ tình với Medeio rồi…”

“Với Posenate ấy hả?”

Ngay khoảnh khắc đó, Kafka bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Không phải nội dung câu chuyện, mà là cách Aisha gọi tên Medeio.

‘Con bé vừa gọi bằng tên?’

Bình thường, nếu chưa quá thân thiết thì nên gọi nhau bằng họ, đó là phép lịch sự căn bản.

‘Hai người họ thân từ khi nào vậy?’

Trong webtoon, trước khi tổ đội anh hùng được thành lập thì Aisha và Medeio hầu như chẳng có mối liên hệ gì. Dù vậy, vì thế giới này vốn pha trộn giữa webtoon và tiểu thuyết nên việc họ sớm trở nên thân thiết cũng không phải điều gì quá lạ. Thậm chí điều đó cũng chẳng gây ảnh hưởng gì tiêu cực đến cái kết cả.

“Nhưng mà… ừm…”

Aisha như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại thôi. Ánh mắt con bé dao động, gương mặt lộ rõ vẻ khó xử. Kafka phần nào đoán được lý do: có lẽ là vì việc này liên quan đến nỗi đau của bạn thân nên Aisha không nỡ nói trắng ra.

“…Bị từ chối à?”

“Ừm…”

“Vậy à… Tội nghiệp thật.”

Giờ thì Kafka đã hiểu lời châm chọc ban nãy của Soren. Có vẻ Julianne sau khi bị từ chối đã bật khóc và đau khổ cả ngày trời. Aisha thở dài, đưa tay lên xoa trán. Còn Soren thì đứng bên cạnh lắc đầu như không tin nổi.

“Kaph, anh cũng biết rồi mà đúng không? Anna thích Medeio đến mức nào.”

“Ừ, chuyện đó thì ai trong khối 9 mà chẳng biết.”

Từ lễ nhập học cô nàng đã phải lòng cậu ta, năm nay là năm thứ chín đơn phương. Ngay cả một người vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm như Kafka cũng biết rất rõ Julianne thích Medeio đến nhường nào. Cô nàng theo đuổi công khai đến thế, ai mà chẳng nhận ra.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo