Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 57

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 57

“Dù sao thì chắc là cú sốc không nhỏ đâu. Biết vậy ban đầu em đã không giúp đỡ làm gì rồi.”

Aisha thở dài một tiếng rõ sâu. Không rõ con bé đã nhúng tay vào chuyện này đến mức nào, nhưng xem ra ít nhiều cũng có phần liên quan. Nếu đúng vậy thì cũng nên có trách nhiệm với kết cục hiện tại. Sau khi nắm được tình hình, Kafka khẽ gật đầu rồi nhìn Aisha.

“Chuyện ăn uống để lần sau cũng được. Hôm nay em đến chỗ Marsh đi.”

“Thật sự xin lỗi anh nhé. Bạn thân đang khóc vì buồn mà mình lại ra ngoài ăn sinh nhật thì... thấy kỳ quá…”

“Dĩ nhiên rồi. Anh hiểu mà. Em an ủi cậu ấy tử tế vào đấy, chắc cậu ấy sốc lắm.”

“Em xin lỗi anh. Em đi trước đây, lần sau mình gặp lại!”

Nói xong, Aisha vẫy tay chào rồi vội vã chạy đi. Kafka lặng lẽ dõi theo bóng lưng con bé, khẽ thở dài. Dù có hơi tiếc tiền bữa ăn đã trả trước, nhưng cũng chẳng phải số tiền lớn gì, thôi thì quên đi cho nhẹ lòng. Trong hoàn cảnh này mà cứ khăng khăng đòi giữ lời hứa thì thật chẳng ra làm sao.

“Cậu mà cũng thông cảm được chuyện đó à? Đúng là người tốt hiếm có.”

Soren đứng một bên quan sát từ nãy, buột miệng nói như vừa cảm thấy kỳ lạ. Đến lúc đó Kafka mới nhớ ra là cậu ta đang ở bên cạnh, liền quay sang nhìn. Soren khoanh tay, hờ hững đứng nghiêng người, khuôn mặt hiện rõ vẻ chán chường.

“Vậy à?”

“Nếu là tôi thì chẳng thể hiểu nổi lý do đó đâu.”

Chỉ là tỏ tình rồi bị từ chối thôi mà, có gì đâu phải khóc lóc ầm ĩ, lại còn vì thế mà phá vỡ cả lời hứa với anh trai sinh đôi của mình nữa chứ. Soren nhún vai, rõ ràng là chẳng đồng tình chút nào với lựa chọn của Aisha.

“Nhưng tôi thì hiểu.”

“……”

“Cậu cũng thấy rồi đấy, bạn thân đang buồn đến phát khóc, mà mình lại đi tổ chức sinh nhật vui vẻ thì… thấy cũng sai sai.”

Kafka vừa nói vừa cười nhẹ. Soren không phản bác nữa, nhưng vẫn trông có vẻ chẳng thể chấp nhận nổi. Dù vậy, đây là chuyện riêng giữa Kafka và Aisha, chẳng cần thiết phải tìm sự đồng cảm từ Soren. Thế nên Kafka kết thúc cuộc đối thoại ở mức vừa phải.

“Có khi là vì cậu với Marsh chẳng thân nhau nên mới thấy khó hiểu thôi. Nếu đặt mình vào vị trí khác thì biết đâu sẽ nghĩ khác đấy.”

“……”

Nghe Kafka nói vậy, Soren trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Cậu ta cau mày nghiền ngẫm rồi khẽ gật đầu và lẩm bẩm: “Cũng không hẳn là không hiểu được.”

Kafka ngạc nhiên chớp mắt. Không ngờ cậu ta lại dễ dàng xuôi theo như thế.

“Nếu nghe tin cậu ốm nằm liệt giường, chắc tôi cũng sẽ hoãn mấy kế hoạch lại một hai ngày.”

“Đấy, thấy chưa.”

…Nhưng sao lại là mình, chứ không phải Aisha? Ý nghĩ ấy vụt qua đầu Kafka, nhưng cậu chưa kịp đào sâu thì đã bị câu hỏi kế tiếp của Soren chặn lại.

“Còn bao lâu nữa là đến giờ xe ngựa khởi hành?”

“Ừm… chắc khoảng 25 phút?”

“Vừa đủ. Tôi đi thay đồ cái đã.”

“Cậu thật sự định đi cùng à? Còn buổi huấn luyện thì sao?”

“Nghỉ một ngày cũng chẳng sao. Ở yên đó chờ tôi.”

Dứt lời, Soren bước nhanh đi mất. Kafka đứng chơ vơ trước phòng quản lý, chỉ còn biết chớp mắt nhìn theo. Vốn dĩ buổi tối nay là để ăn mừng sinh nhật với Aisha, vậy mà sao câu chuyện lại chuyển hướng thế này?

‘…Biết sao được chứ.’

Cũng chẳng thể chạy theo Soren mà bảo cậu ta đừng đi cùng nữa. Làm thế chẳng khác nào cố tình từ chối đi chung với cậu ta. Kafka thở dài rồi dựa lưng vào tường hành lang, kiên nhẫn đợi Soren quay lại.

Trong lúc ấy, hàng người chờ nhận token cũng dần giải tán. Đến khi Soren quay lại sau khi thay đồ, chỉ còn vài nhóm đứng lác đác.

May mắn thay, giảng viên trực hôm nay thuộc khoa kiếm thuật nên thủ tục xin phép ra ngoài được giải quyết rất nhanh. Sau khi nhận được token xe ngựa đến thị trấn Nadeo từ quản lý, Kafka chưa kịp phản ứng thì đã bị Soren kéo mạnh cổ tay. Đồng thời, cậu cảm nhận rõ rệt một cảm giác lơ lửng như đang bị nhấc bổng, rồi cảnh vật xung quanh bỗng chốc vặn xoắn méo mó.

Chớp mắt một cái, họ đã đứng ở trạm xe ngựa. Xem ra Soren vừa dùng phép dịch chuyển.

“Cái gì vậy…?”

“Tôi học mấy hôm trước đấy.”

“Học của ai thế?”

Giáo sư khoa pháp thuật hẳn sẽ chẳng chịu dạy chỉ vì sĩ diện. Vậy thì người còn lại có thể chỉ là…

“Maria Termina.”

“……”

“Tôi thấy nên học trước kẻo lại có chuyện lớn, nên nhờ cô ấy chỉ cho một chút.”

Cô ấy dạy cũng dễ dàng bất ngờ. Soren vừa nói vừa leo lên xe ngựa. Kafka nối bước phía sau, đưa mắt nhìn quanh. May mà ai nấy đều mải trò chuyện riêng, chẳng ai để ý đến chuyện Soren vừa dùng phép thuật.

“Nhưng mà dùng phép công khai thế này có sao không? Chẳng phải là bí mật à?”

Kafka thì thầm với giọng trách nhẹ. Soren chỉ nhún vai tỏ vẻ không bận tâm.

“Công tước bảo là nên giữ kín hết mức có thể, chứ đâu bảo phải giữ tuyệt đối.”

“Nghe như ngụy biện ấy. Cẩn thận đấy.”

“Dù gì cũng râm ran đồn ra hết rồi còn gì. Cậu cũng biết mà.”

Soren nói vậy rồi chăm chú nhìn Kafka. Ký ức về vụ tai nạn lần trước lại ùa về. Lúc ấy, cậu đã thấy Soren dùng phép thuật nhưng lại không có phản ứng gì, để rồi bị cậu ta bắt bẻ.

Kafka cứng họng, chẳng biết đáp gì nên đành ngậm miệng thật chặt. Cậu không thể nói mình biết trước mọi chuyện là nhờ ký ức từ kiếp trước, dù có bị đánh đến chết cũng chẳng thể nói ra điều đó.

Bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo. Soren bắt chéo chân và nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, còn Kafka thì chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày mình. Khoảng ba phút trôi qua như thế. Tiếng người đánh xe báo hiệu sắp khởi hành vang lên, và những con bạch mã có cánh bắt đầu cất mình lao lên không trung. Khi xe ngựa rời khỏi mặt đất, đôi tai bỗng ù đi, cơn choáng váng ập đến cùng cảm giác dạ dày cuộn lên từng đợt.

“Sao thế? Đột nhiên im re vậy.”

Nghe giọng Soren, Kafka nhắm chặt mắt, ôm bụng rồi khẽ lắc đầu. Có lẽ là say xe. Cậu vội kéo tay áo choàng lên che miệng.

“Mới xuất phát thôi đấy. Còn mười lăm phút nữa mới tới cơ.”

“Biết làm sao được… ráng chịu thôi.”

“Cậu không mang thuốc chống say à?”

“Tôi nghĩ là không sao nên không mang… ư…”

“Thật là đủ thứ chuyện.”

Soren khẽ tặc lưỡi rồi liếc nhìn xung quanh. Sau đó, cậu ta giả vờ khoác vai Kafka, nhẹ nhàng gõ vài cái sau gáy cậu. Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng ù trong tai biến mất, cảm giác buồn nôn cũng dịu xuống rõ rệt. Kafka ngạc nhiên quay sang nhìn, nhưng Soren chỉ bình thản nhìn ra ngoài như chẳng có gì xảy ra.

“…Cái gì vậy?”

Kafka kéo nhẹ vạt áo Soren, hạ giọng hỏi. Soren nghiêng đầu, ghé sát vào tai cậu và thì thầm:

“Hồi phục.”

“Cậu còn biết cả ma pháp hồi phục nữa à?”

“Học luôn một thể.”

“…Cũng từ Maria Termina à?”

Soren gật đầu. Năng lực ma pháp của cậu ta tiến bộ thật, lại còn chủ động xây dựng mối quan hệ với Maria. Đáng ra phải mừng mới đúng, vậy mà chẳng hiểu sao Kafka lại thấy lòng dậy lên một cảm giác lạ lẫm—vừa bối rối, vừa khó chịu như có thứ gì đó cuộn lại trong bụng.

‘Chẳng lẽ… mình không vui vì Soren thân thiết với một cô gái khác ngoài Aisha.’

Dù sao đây cũng là một thế giới khác, Soren có trở thành người yêu của Maria thay vì Aisha thì chẳng phải điều gì kỳ lạ. Nhưng càng nghĩ đến viễn cảnh đó, cảm giác trong lòng cậu lại càng khó chịu hơn.

Một khung cảnh trong truyện tranh từng xem bỗng hiện lên rõ mồn một trong đầu. Maria mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay Soren, còn cậu ta thì nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng không che giấu nổi tình cảm.

“….”

Sao lại thấy khó chịu thế này? Cảm giác buồn nôn lại trỗi dậy. Kafka nheo mắt, im lặng, cố kiềm chế. Soren hỏi lại:

“Vẫn không đỡ à?”

“….”

“Kỳ lạ nhỉ. Có thất bại đâu…”

“Còn hơi chóng mặt. Tôi nhắm mắt chút, đừng làm phiền nhé.”

Giọng Kafka hơi sắc. Cậu nhắm nghiền mắt, cắt đứt câu chuyện. Soren cũng không nói gì thêm, và bầu không khí trong xe trở nên im ắng đến mức nặng nề. Cùng với sự im lặng ấy, cảm giác chán ghét bản thân bắt đầu len lỏi trong lòng.

‘Tự tưởng tượng, rồi tự giận, lại tự buồn… đúng là ngớ ngẩn.’

Kafka thở dài thầm trong lòng. Cậu cảm nhận được ánh mắt Soren đang lén lút liếc sang. Kafka suýt nữa thì ngẩng đầu lên nhìn lại, nhưng cậu cố nhịn. Cảm giác như chỉ cần chạm mắt vào lúc này thôi, cậu sẽ làm ra điều gì đó không thể vãn hồi được nữa.

Trong lúc cậu đang cố giữ bình tĩnh, xe ngựa bắt đầu hạ độ cao. Có vẻ họ đã tới thị trấn Nadeo. Kafka mở mắt, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ.

Ánh hoàng hôn vàng rực nhuộm lên mọi thứ một sắc màu ấm áp và dịu dàng. Những ngôi nhà nhỏ nhắn mang dáng dấp cổ tích khiến cả thị trấn như bước ra từ truyện thần tiên.

Lòng cậu nhẹ bẫng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Cậu dán mắt vào cửa sổ, háo hức ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài thì bất chợt cảm nhận được ánh mắt Soren. Quay đầu lại, Kafka mới nhận ra khuôn mặt cậu ta ở ngay sát bên. Có lẽ vì mải nhìn ra ngoài mà cậu đã vô thức nghiêng người lại gần.

“…Muốn đổi chỗ không?”

Soren hỏi khẽ. Kafka cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vã ngồi thẳng lại.

“Không cần đâu. Cũng sắp xuống rồi mà.”

“Không muốn thì thôi.”

Không khí lại trở nên kỳ quặc. Kafka cố gắng tập trung nhìn vào mũi giày như thể đó là điều duy nhất có thể làm lúc này. Nếu không làm vậy, cậu sợ sẽ lại lén lút liếc nhìn người đang ngồi cạnh mình.

Không hiểu sao hôm nay bản thân lại trở nên lạ lùng như thế.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
happibanana
happibananaChương 57
Gahhh bộ này là bộ t hóng nhất ở thời điểm hiện tại đấy !!
Trả lời·5 ngày trước
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 57
Bắt đầu biết ghen rồi đó
Trả lời·5 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo