Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 58
“Dạo này cậu với Sasha thế nào rồi?”
Sau món hors d'oeuvre, cả hai vừa dùng súp xong và đang chờ món khai vị tiếp theo. Soren vẫn chăm chú nhìn ra đài phun nước ngoài cửa sổ với vẻ mặt phảng phất sự chán chường, chỉ khẽ liếc mắt sang phía bên này.
“Tưởng hôm nay cậu không định nói với tôi câu nào chứ.”
“Tại tôi mới vừa hết cảm giác say xe...”
“Hừm.”
Một cái cớ nghe chẳng mấy hợp lý, vậy mà Soren cũng không buồn chất vấn. Kafka biết mình không nên như vậy với người đã bỏ cả buổi luyện tập để đi cùng, nhưng từ lúc bước xuống xe, cậu cứ thấy lòng nặng trĩu nên chẳng muốn mở lời. Mãi đến bây giờ, khi tâm trạng đã dịu lại đôi chút, Kafka mới lên tiếng.
“Tôi với Sasha... vẫn bình thường thôi.”
“Vậy à.”
“Trông tôi không ổn lắm sao?”
“Cũng không hẳn. Chỉ là, giữa hai người... có vẻ xa cách hơn trước.”
“Có chuyện gì à? Cãi nhau nữa à?” Kafka cười khẽ, gượng gạo hỏi lại. Soren khoanh tay, im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ gì đó rồi chậm rãi nói:
“Không hẳn là xa cách, mà đúng hơn là... trở lại bình thường.”
“......”
“Nghe thì hơi kỳ, nhưng hồi trước tôi có phần... bám lấy Sasha quá.”
“Thật à?”
“Chắc vậy.”
Soren khẽ thở ra rồi nói thêm rằng có lẽ vì lần đầu tiên có được một người bạn nên mới thành ra như vậy. Bám lấy—từ đó cứ lởn vởn trong đầu Kafka, nghe vừa lạ lẫm vừa gần gũi.
'Lúc đó mình cũng chỉ mải lo ghép đôi hai người lại, chẳng để tâm...'
Cứ như kim chỉ đi đâu thì sợi chỉ theo đó, Soren lúc nào cũng ở cạnh Sasha. Gọi là “bám lấy” thì cũng chẳng sai. May mà Aisha là người hiền lành và rộng lượng nên mới không có chuyện gì nghiêm trọng. Dù sao thì giờ họ cũng học được cách giữ khoảng cách rồi. Cần thì ở bên nhau, không thì vẫn ổn nếu tách riêng.
“Giữa bọn tôi không có vấn đề gì đâu. Mọi chuyện vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Trong thoáng chốc, Kafka nghĩ rằng có khi Soren ở thế giới này thật sự nên thành đôi với Maria thì hơn. Vừa nghĩ đến đó, dạ dày cậu lại nhộn nhạo, dù lúc nãy vừa mới yên ổn trở lại.
“Chỉ là... cảm giác như cả tôi lẫn Sasha, mỗi người đều có một người bạn thân mới.”
“Bạn thân mới?”
“Trường hợp của Sasha thì là Marsh đấy. Hai người đó dạo này cứ quấn lấy nhau suốt.”
Thế còn cậu thì sao? Kafka định hỏi, nhưng lại lặng lẽ đưa ly nước lên môi. Soren dừng lại, đưa tay nghịch mấy lọn tóc bên tai. Trong ánh mắt cậu ta thoáng hiện chút do dự, dường như đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không.
“......Thế còn cậu thì sao?”
Cuối cùng, Kafka là người mở lời trước. Đó là một câu hỏi đơn giản, vậy mà không hiểu sao cổ họng lại khô khốc. Đôi mắt đỏ của Soren khẽ động, chậm rãi hướng về phía Kafka. Sau vẻ mặt hơi giận dỗi kia là một thứ cảm xúc kỳ lạ, như đang trách nhẹ: ‘Cái đó mà cũng phải để tôi nói à?’
“Chứ còn ai vào đây nữa?”
“......”
“Chỉ có một người thôi mà.”
À... Kafka khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Rồi như đã hẹn từ trước, cả hai cùng lúc buột miệng gọi tên người đang hiện lên trong đầu mình.
“Tất nhiên là cậu rồi.”
“Maria Termina?”
Cả hai sững người, mắt trợn lớn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai cậu thiếu niên chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào nhau. Soren trông sững sờ, không thể tin nổi điều vừa nghe. Còn Kafka thì gần như muốn bật dậy hét lên: ‘Cậu đang nói cái gì vậy chứ?!’
“......Maria Termina ở đâu ra thế?”
“Không phải cậu học phép thuật chung với cô ấy rồi thân nhau à?”
“Biết mặt biết tên thôi. Nhưng thân đến mức đó thì không.”
Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả...—ánh mắt Soren dường như đang chất vấn điều đó. Quả thật, Kafka đã suy diễn hơi xa. Thấy dạo gần đây Soren không còn gần gũi với Aisha mà lại thân thiết với Maria hơn, Kafka đã lầm tưởng vai nữ chính đã bị thay thế. Xem ra cậu đoán trật lất rồi.
“Tôi có quen Maria Termina thật đấy, nhưng không thân đến mức ấy đâu!”
“V–vậy à...”
“Suy nghĩ kỹ lại đi. Tự dưng lôi cô ấy vào chuyện này làm gì không biết.”
“Không, tôi chỉ là...”
Kafka cười gượng, chẳng biết giải thích sao cho phải. Cậu hiểu vì sao Soren lại phản ứng như vậy. Vì Soren vẫn luôn nghĩ hai người họ đã thân thiết hơn rồi, vậy mà giờ Kafka lại cho rằng cậu ta với Maria còn thân hơn, nghe thế ai mà không chạnh lòng?
Hiểu là một chuyện, còn cảm giác thì lại là chuyện khác. Kafka không thể không thấy ngại ngùng. Gần đây hai người đúng là thân nhau hơn trước, nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì muốn đi đến một cái kết đẹp, chứ không phải để trở thành bạn thân nhất.
‘Mình có phải đã đi quá xa không...?’
Cứ thế này liệu có gây rắc rối gì không? Mối lo ấy thoáng lướt qua đầu, nhưng lạ thay, Kafka lại không thấy nặng lòng. Trái lại, có gì đó trong cậu như vừa được cởi bỏ. Mọi thứ bỗng nhẹ nhõm đến lạ thường. Không muốn để lộ cảm xúc, cậu chỉ lặng lẽ đưa ly nước lên môi và uống thêm một ngụm nữa.
Đúng lúc đó, món khai vị được dọn lên. Cả hai lập tức chuyển sự chú ý sang bữa ăn. Món cá seabass ngâm trong nước sốt có vị chua thanh, khá ngon miệng, nhưng lượng thì ít đến tội nghiệp. Có lẽ vì đã quen với những bữa buffet ở học viện nên giờ ngồi ăn kiểu full-course thế này lại thấy hơi... không quen. Dường như Soren cũng nghĩ giống cậu. Cậu ta ăn sạch phần của mình từ lúc nào, giờ lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu tặng quà sinh nhật cho Sasha chưa?”
“Rồi. Cô ấy bảo cần một dây đeo kiếm mới.”
“Còn cậu?”
“Tôi định tranh thủ lúc dạo phố hôm nay mua cùng luôn...”
Nhưng rồi mọi thứ rối tung lên, đến cả chuyện tặng quà cũng đành gác lại. Soren chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ gật đầu nhè nhẹ như thể mấy chuyện lặt vặt thế này không đáng bận tâm.
Không khí lại rơi vào im lặng. May thay, món salad được mang lên đúng lúc, phần nào làm gián đoạn khoảng trống ấy. Dĩ nhiên lượng ăn vẫn ít đến đáng thương nên đĩa lại nhanh chóng trống trơn.
Vẫn còn món chính, tráng miệng rồi mignardise mới kết thúc bữa. Nếu cứ tiếp tục giữ cái không khí căng căng thế này đến tận lúc đó, e là nuốt chẳng trôi nổi. Kafka bắt đầu nghĩ xem có cách nào khiến tâm trạng của Soren khá lên một chút không. Và sau một hồi lưỡng lự, cậu lại nghĩ ra một giải pháp đơn giản đến bất ngờ.
“Này…”
“…”
“Tí nữa, cậu có muốn lén ra ngoài đi dạo đêm không?”
Dường như lời rủ rê ấy đã làm Soren chú ý. Cậu ta đảo mắt liếc quanh, chắc để chắc chắn không có vị giáo sư nào ngồi gần rồi quay lại nhìn Kafka, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
“...Đi đâu cơ?”
“Tôi muốn ghé sân luyện kiếm một lát. Cậu thấy sao?”
“Sân đó gần khu chính quá. Còn rừng Rigel thì... cũng không ổn.”
Dường như các sân luyện được phân bố ở nhiều khu, và Soren đang cân nhắc đủ thứ trong đầu. Một lúc sau, như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ta khẽ búng tay, ánh mắt sáng lên.
“Hay là đến sân luyện gần hồ Saskina đi.”
“Gần hồ đó cũng có sân luyện à?”
“Có chứ. Xa nên ít ai lui tới. Mà chính vì vậy, càng thích hợp để lén đi như hôm nay.”
“Chỗ đó cũng ấm hơn nữa.”
Khoa Pháp thuật hầu như không tổ chức tiết học ngoài trời, nên dù biết ở phía nam học viện có một cái hồ, Kafka vẫn chưa từng đặt chân đến đó. Cậu từng nghĩ mình sẽ tốt nghiệp mà chẳng một lần ghé qua nơi đó, nhưng nếu giờ có cơ hội thì cũng đáng để thử một lần đấy chứ.
“Nhưng... đi kiểu gì mới được?”
Vấn đề là phương tiện. Sau giờ giới nghiêm, kết giới sẽ được kích hoạt để ngăn học sinh trốn ra ngoài, dịch chuyển và mọi loại phép di chuyển đều vô hiệu. Mà nếu đi bộ thì hồ Saskina lại quá xa—ít nhất là với Kafka, cậu chắc chắn sẽ đuối sức từ nửa đường. Soren thì có thể khác.
“Tôi có cách.”
“Cách gì vậy?”
“Cứ đợi rồi biết. Mấy giờ thì đi?”
“Chắc tầm một giờ sáng, lúc đó yên ắng nhất.”
“Vậy tôi sẽ tới phòng cậu lúc một giờ.”
“Để tôi đến chỗ cậu cũng được mà.”
“Không cần. Cậu cứ ở yên đó đi.”
Soren đáp gọn. Có vẻ mọi thứ đã nằm sẵn trong tính toán của cậu ta nên Kafka cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc ấy, người phục vụ mang món chính lên. Sự im lặng lại bao trùm bàn ăn, nhưng lần này không còn nặng nề như trước nữa, có lẽ nhờ cái kế hoạch lén lút kia mà không khí giữa họ bỗng nhẹ đi phần nào.
Kafka chậm rãi cắt từng miếng bít tết bò nhỏ xíu. Trong lúc ăn, cậu bỗng có cảm giác Soren đang nhìn mình. Nhìn sang đĩa của cậu ta thì vẫn còn gần nửa, chắc là vẫn chưa ăn xong. Kafka nghiêng đầu hỏi:
“Sao thế?”
Không hợp khẩu vị à? Cậu hỏi thêm. Soren lắc đầu rồi gắp một miếng nấm ăn kèm, đặt nĩa xuống, chống cằm lên bàn và than nhẹ:
“Mấy bữa full-course kiểu này, cảm giác như đang làm việc chứ không phải ăn.”
“Phải tập quen thôi, biết sao được.”
“Sau khi tốt nghiệp, hay là về Ankara làm tiều phu nhỉ?”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Không đâu.”
Dù sao thì quay lại Ankara giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Soren bật cười khẽ. Vừa cắt miếng thịt cuối cùng trên đĩa, cậu ta vừa lơ đãng nói:
“Nếu về Ankara thì khó gặp cậu lắm.”
“…”
“Với lại ở đó lạnh lắm, chẳng thể mời cậu tới chơi được…”
Ai lại muốn nhìn thấy cậu viêm phổi lần nữa chứ. Giọng nói ấy nửa đùa, nửa thật. Kafka không đáp, chỉ tiếp tục cắt đồ ăn. Dù miếng thịt đã được cắt xong, nhưng tay cậu vẫn mải rê dao qua lại trên mặt đĩa trong vô thức. Lại thêm một ánh mắt hướng về cậu. Ngẩng lên, Kafka bắt gặp đôi mắt đỏ rực đang nhìn thẳng vào mình như muốn nhìn xuyên qua tận trong lòng.
“Nếu tôi phải đến gặp cậu hoài, thế thì hơi tủi thân đấy.”
“Trước đó tôi đã thấy cậu hơi phiền phức rồi.”
“Đúng thế. Tôi đúng là vậy.”
Soren khẽ cười. Hiếm khi thấy cậu ta cười cong cả khóe mắt như vậy. Kafka bất giác khựng lại, chỉ im lặng nhìn. Có vẻ Soren rất vui trước ánh mắt ấy, vì nụ cười kia lại càng sâu hơn.
“Tôi cũng chỉ mới nhận ra... dạo gần đây thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.