Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Dứt lời, Soren lại chuyên tâm vào bữa ăn. Kafka muốn hỏi rốt cuộc cậu ta định nói gì, nhưng lại giả vờ như không hay biết, vội vàng nhét miếng bít tết vào miệng. Có lẽ hỏi ra vào lúc này cũng chỉ là điều thừa thãi.
Mãi cho đến khi món tráng miệng và những chiếc bánh mignardises nhỏ xinh được dọn lên, họ mới rời khỏi nhà hàng. Bụng Kafka căng đến mức chỉ chực trào ra hết những thứ vừa ăn, nhưng Soren thì vẫn còn thòm thèm, đôi mắt đầy luyến tiếc ngắm nhìn khu phố mua sắm sầm uất. Thật khó tin, thậm chí có phần kỳ lạ, khi một bữa ăn thịnh soạn đến vậy mà vẫn chưa đủ lấp đầy dạ dày cậu ta.
‘Khi ăn thì cứ ngỡ chẳng bõ dính răng, vậy mà ăn xong lại no căng bụng. Đó chẳng phải là quy luật của những bữa ăn theo set hay sao?’
Có lẽ quy luật ấy dường như chẳng có tác dụng gì với Soren. Kafka xoa xoa vùng thượng vị đang khó chịu, ánh mắt xa xăm nhìn về khu chợ đêm đang rộn ràng ở phía xa. Hương thức ăn phảng phất đâu đây chẳng gợi lên chút thèm muốn nào, trái lại chỉ làm cậu thêm nôn nao khó chịu.
‘Đã lặn lội đến đây rồi, đi dạo một chút cũng tốt thôi, nhưng…’
Hiện tại,cậu chẳng còn chút tâm trạng nào. Soren cũng không có vẻ gì là hứng thú với chợ đêm. Ngược lại, cậu ta còn hối thúc Kafka nhanh chóng về trường để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi đi dạo tối nay.
“Hay là chúng ta dùng phép dịch chuyển về luôn nhé?”
“Khi ra ngoài thì phải đi xe ngựa, lúc về cũng phải đi xe ngựa, đó là quy tắc của học viện mà.”
Học viện có một quy định rõ ràng: bắt buộc phải sử dụng xe ngựa Pegasus mỗi khi ra khỏi khuôn viên. Nghe nói trước đây phép thuật dịch chuyển cũng được phép dùng, nhưng vì có quá nhiều trường hợp lạm dụng như lén lút ra ngoài nên quy tắc đã được thay đổi, chỉ những học sinh có vé xe ngựa mới được phép ra vào.
Dù sao đi nữa, nếu lỡ mà dùng phép dịch chuyển về rồi bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải chịu phạt dọn dẹp thay vì được đi dạo đêm. So với việc mạo hiểm đó, thà cứ tuân thủ quy tắc và đi xe ngựa còn hơn nhiều.
“Ra ngoài vào buổi tối mà lén lút thì có vẻ không sợ bị phát hiện nhỉ.”
Soren bật cười khẩy. Nhưng nếu đã phải chịu phạt thì việc vi phạm lệnh giới nghiêm nghe có vẻ “oách” hơn nhiều so với cái lý do vặt vãnh là không đi xe ngựa.
“Về đến trường chắc cũng khoảng chín giờ tối.”
Soren kiểm tra đồng hồ khi bước lên xe ngựa. Cậu ta chìa tay về phía Kafka, nói rằng còn khoảng bốn tiếng nữa đến một giờ sáng, đủ thời gian để nghỉ ngơi thật tốt. Tưởng cậu ta muốn bắt tay thề ước, Kafka nắm lấy tay cậu ta, nhưng Soren lại nhíu mày vẻ khó hiểu.
“Không phải bắt tay, là đưa tay đây này.”
“Sao cơ?”
“Tôi có một bài thuốc dân gian học được ở Ankara đấy.”
Cùng lúc đó, Soren ấn mạnh vào phần lõm giữa ngón cái và ngón trỏ của Kafka. Một cơn đau buốt kinh khủng ập đến, không rõ là do lực bóp quá mạnh hay vốn dĩ chỗ đó đã nhạy cảm như vậy.
“Á! Khoan đã, đau, đau quá đi mất!”
“Cố chịu một chút. Hiệu nghiệm hơn thuốc tiêu hóa nhiều đấy.”
Kafka cố rút tay ra nhưng bàn tay Soren mạnh đến nỗi cậu chẳng thể kháng cự, đành phải run rẩy vì đau đớn mà để cậu ta xoa bóp. Chắc chắn là dạ dày đã dễ chịu hơn một chút, nhưng Kafka không thể biết được là do cơn đau ở tay đã làm cậu quên đi sự khó chịu ở bụng, hay là thực sự có tác dụng thúc đẩy tiêu hóa.
“Thấy đỡ hơn chưa?”
“…”
“Dù sao thì, để đề phòng, về đến nơi nhớ uống thuốc nhé.”
Kafka theo phản xạ lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt rồi khẽ gật đầu. Soren nhìn cậu đầy nghi hoặc, dường như chẳng thể tin nỗi đau lại lớn đến vậy. Nực cười thật. Kafka giơ bàn tay đang sưng tấy vì bị xoa bóp ra trước mặt đối phương, ánh mắt như muốn nói: “Có mắt thì nhìn cho kỹ đi này.”
“Cậu xoa đến đỏ bừng cả lên thế này mà còn hỏi sao đau à?”
“Tôi xoa nhẹ nhàng lắm mà lại thành ra thế này ư? Sao da dẻ lại yếu thế không biết.”
“Cậu mới là người quá mạnh đấy.”
Kafka vừa nói vừa nhẹ nhàng rũ rũ bàn tay trái vẫn còn tê dại. Soren khoanh tay ngồi tựa lưng, khẽ “hừm” một tiếng rồi nhíu mày. Thấy vẻ mặt cậu ta có chút lo lắng, Kafka ngừng càu nhàu và nhìn Soren.
“Sao thế?”
“À, không, tôi chỉ nghĩ là nếu phải sống với cậu thì chắc sẽ tốn công lắm đây.”
“….Sao cậu lại phải lo lắng chuyện đó?”
“Ai mà biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.”
‘Dù thế nào đi nữa, chắc tôi cũng không bao giờ sống chung với cậu đâu.’ Kafka định buông lời đáp trả, nhưng rồi lại nghĩ nói ra cũng chỉ chuốc lấy một cuộc tranh cãi vặt vãnh, chẳng ích gì. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nhủ: thôi, nói làm gì nữa. Bên cạnh, Soren khẽ bật cười. Chẳng rõ điều gì làm cậu ta thấy buồn cười đến vậy.
***
Trở về phòng, việc đầu tiên Kafka làm là nuốt ngay một viên thuốc tiêu hóa. Sau đó, cậu từ tốn nhâm nhi tách trà thuốc giúp tiêu hóa và chờ đợi một lúc, cảm giác khó chịu trong dạ dày dần dần tan biến.
‘10 giờ 30 phút…’
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường, chẳng mấy chốc mà chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa là đến giờ hẹn. Kafka nghĩ dù sao cũng phải tắm rửa một chút trước khi ra ngoài, liền nhanh chóng vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ và thay bộ đồ mới. Xong xuôi đâu đấy thì đã quá nửa đêm.
‘Có vẻ hơi kỳ cục…’
Khi đang thắt cà vạt, ánh mắt Kafka vô tình dừng lại trên hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương toàn thân. Cậu thầm nghĩ đây đâu phải đang trong giờ học, mà lén lút rời khỏi ký túc xá thì việc gì phải mặc đồng phục cho nghiêm chỉnh.
“…”
Kafka do dự một lát rồi mở cánh cửa tủ quần áo. Căn phòng trống trải, chỉ treo lèo tèo vài bộ đồng phục dự phòng và đôi ba bộ đồ thường ngày để mặc vào dịp cuối tuần. Cấu trúc đơn giản đến mức chẳng có gì để mà phải cân nhắc xem nên mặc gì.
‘Đâu phải đi hẹn hò đâu chứ.’
Mặc gì cũng được. Kafka lấy một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen ra, vắt lên ghế rồi ngồi xuống mép giường. Cậu gập chân phải lên, đưa tay vào bên trong ống quần thì những ngón tay chạm vào chiếc dây buộc tất.
Mặc kệ cũng chẳng sao, nhưng nó cũng không phải là thứ gì đó thật sự thoải mái, mà đi dạo thì chẳng cần phải mang theo dây buộc tất làm gì. Khi Kafka đang kéo chốt để tháo ra thì đột nhiên một tiếng “vút” như xé gió vang lên.
“Gì vậy, chưa chuẩn bị xong à?”
Ngẩng đầu lên, Kafka thấy Soren đứng sừng sững trước mặt. Tiếng gió rít khẽ cho thấy cậu ta vừa dịch chuyển đến. Kafka giật mình, ngón tay đang tháo dây buộc tất khựng lại, ngơ ngác nhìn Soren.
“...Sao cậu làm được vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Kết giới. Giờ này đâu thể dùng phép dịch chuyển trong ký túc xá được.”
“Phép chống dịch chuyển dễ dàng xuyên qua mà.”
“…”
Hóa ra cái gọi là “có cách” không phải mánh lới gì cao siêu, mà đơn giản chỉ là dựa vào thực lực áp đảo. Kafka thoáng khựng lại, gương mặt có phần ngại ngùng, chẳng biết phải giải thích ra sao ngoài hai chữ “thiên phú”.
“Sao cậu vẫn còn mặc đồng phục? Giờ này còn làm gì vậy?”
“Tôi đang định thay đây. Dù sao thì giờ hẹn là một giờ cơ mà.”
Đến sớm ba mươi phút rồi giục giã là chơi ăn gian đấy. Kafka lầm bầm, lần này gập chân trái lên. Có lẽ cậu hơi cuống vì sự xuất hiện bất ngờ của Soren, những ngón tay cứ trượt đi, khóa buộc chẳng dễ dàng mở ra chút nào.
“Cậu còn đeo thứ đó nữa à? Không thấy khó chịu sao?”
“Có hơi khó chịu thật, nhưng tôi ghét tất bị tuột hơn… Được rồi.”
Kafka vứt chiếc dây buộc tất đã tháo ra lên bàn phụ rồi cởi chiếc áo choàng đang khoác và ném đại lên giường. Ngay khi cậu định tháo cà vạt và cởi một cúc áo sơ mi, bỗng cảm thấy ánh mắt của Soren cứ dán chặt vào mình.
“…Xin lỗi, cậu tránh chỗ khác một chút được không?”
“Có sao đâu? Đàn ông với nhau mà.”
“Dù sao thì…”
Thấy Kafka phản ứng nhạy cảm, Soren cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. Cậu ta bơ vơ vuốt vuốt tóc rồi quay lưng đi tránh ánh mắt của Kafka. Đến lúc đó, Kafka mới có tâm trạng thay đồ và bắt đầu cởi nốt cúc áo sơ mi.
“…Cậu làm vẻ nhạy cảm như vậy, tôi tự dưng cũng thấy không tự nhiên.”
“Vậy thì ai bảo cậu đến sớm thế làm gì?”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng vải sột soạt. Quần áo không quá khó cởi hay mặc nên chỉ mất chưa đầy hai phút là Kafka đã thay xong. Mặc đồ xong, Kafka gấp lại bộ đồng phục đã cởi rồi bảo Soren có thể quay lại. Được phép, Soren hắng giọng một tiếng rồi quay lại nhìn cậu.
“…Cậu thay đồ rồi đấy à?”
“Tuy không khác đồng phục là mấy, nhưng đây là đồ thường mà.”
Nghĩ lại mới để ý, Soren cũng đang mặc đồ thường. Không quá cầu kỳ hay trang trọng, nhưng với vài món phụ kiện điểm xuyết, trông cậu ta chỉn chu và ra dáng hơn hẳn. Cứ ngỡ sẽ mặc đồ tập vì mục đích là đến sân huấn luyện, nhưng thật bất ngờ.
“Cậu không mặc đồ luyện tập à?”
“Sao? Cậu thích đồ đó hơn à?”
“Không, chỉ là tiện thể đến đó thì cũng nên tập luyện chút chứ.”
“Thôi đi. Tôi đã nói rồi, nghỉ một ngày cũng chẳng thành vấn đề đâu.”
Soren hất cằm ra hiệu đã chuẩn bị xong thì đi thôi. Kafka xin cậu ta đợi một lát rồi lấy ra một chiếc khăn choàng màu xám từ tủ quần áo. Nhiệt độ không quá thấp, nhưng nếu ở bên hồ lâu có lẽ sẽ lạnh.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Đủ rồi. Đi thôi.”
“Phép dịch chuyển của tôi vẫn chưa đủ trình độ để xuyên qua kết giới và dịch chuyển cả người đâu.”
Soren lấy thứ gì đó từ trong túi ra và ném về phía Kafka. Tưởng là một món tạo tác nào đó, nhưng đó chỉ là một chiếc khuy măng sét bình thường. Kafka nhìn chằm chằm vào nó, đang tự hỏi nó để làm gì thì Soren bắt đầu giải thích đơn giản kế hoạch trốn ra ngoài.
“Một là, tôi tự dịch chuyển đến sân huấn luyện. Hai là, tôi sẽ dùng phép triệu hồi gọi cậu đến đó. Đơn giản không?”
Nghe vậy, Kafka nhận ra có một chút ma lực của Soren được truyền vào chiếc khuy măng sét. Khi đối tượng là một vật phẩm có ma lực của người thi triển, tọa độ sẽ càng chính xác và phép thuật thi triển sẽ càng tinh vi hơn. Đó là nguyên lý tương tự như phép truy tìm.
“Nhưng nếu làm vậy, chẳng phải chỉ có chiếc khuy này được dịch chuyển thôi sao?”
“Chỉ cần mở rộng phạm vi triệu hồi. Cả chiếc khuy và người cầm nó.”
“Nghe có vẻ không dễ dàng đâu…”
“Chỉ những đứa không dùng được phép thuật mới thấy thế thôi.”
“Thật đáng ghét.”
Kafka nheo mắt nói. Soren mặc kệ, bảo cậu cứ đợi ở đó rồi thi triển phép dịch chuyển, biến mất về phía hồ Saskina trước.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.