Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 1

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 1

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

"Lẽ ra mình không nên đến căn nhà này."

Biệt thự của Bá tước Gladstone ở vùng ngoại ô Woodville đang tràn ngập căng thẳng. Louis lao vội qua hành lang tầng hai của biệt thự, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng.

Dẫu đang rất gấp gáp, nhưng cơ thể cậu lại không chịu phối hợp. Cậu vật lộn với chiếc váy dài lạ lẫm, thứ cứ quấn lấy chân cậu. Dù đã cố dùng cả hai tay để vén nó lên, cũng không ăn thua.

Louis là một chàng trai đẹp với mái tóc đen vuốt ngược, hàng mi dài và làn da trắng trẻo, nhưng cậu chỉ mới trưởng thành cách đây vài tháng. Rõ ràng, cậu không hề có sở thích mặc váy.

Tuy nhiên, lý do khiến cậu phải mặc chiếc váy đen ấy, kèm theo chiếc tạp dề trắng tinh, đôi tất dài và một chiếc mũ trang trí bằng bèo nhún xù bông chỉ đơn giản là vì bản tính khó chiều của ông chủ mình.

Ông chủ của Louis, chính là Bá tước Elliot Seymour Gladstone.

Ngay lúc này khi tất cả những người làm khác đều đã về nghỉ lễ Giáng Sinh, thì người duy nhất còn lại chính là kẻ Alpha kiêu ngạo kia, một kẻ luôn gặp vận rủi đúng lúc nhất để khiến Louis phải dính vào rắc rối…

“Giày mình rơi ra khi nào vậy? Tại sao hành lang này lại trơn thế?”

Ngài bá tước lập dị thích đảm bảo rằng mọi phần bằng gỗ trong ngôi nhà đều bóng loáng và được đánh bóng đến mức không thể phân biệt được với những phần bằng đá cẩm thạch.

Để chiều theo tính khí của hắn ta, các nhân viên đã đánh sáp các hành lang cẩn thận hơn bình thường trước khi rời khỏi nhà. Do vậy, Louis cứ trượt chân mỗi khi tất của cậu chạm xuống sàn.

Louis đang hết sức cố gắng để tới được phòng mình ở cuối hành lang tầng hai trong tình huống không mấy dễ chịu này.

Trong phòng cậu có những loại thảo dược có thể làm dịu đi cơn rut. Đó là một loại thảo dược rất hiệu quả, đã giúp Louis che giấu thân phận thật của mình và giả vờ làm một beta suốt khoảng thời gian qua.

“Nếu chủ nhân chỉ cần dùng loại thảo dược đó, chắc sẽ ổn thôi. Nhưng nếu ngài ấy không chịu dùng thì sao? Ngài ấy cũng đang trải qua giai đoạn khó khăn mà, đúng không? Không, nhưng mà… lỡ như ngài ấy lại nổi giận vô cớ nữa thì…”

Elliot thường xuyên cáu gắt với Louis vì những lý do mà Louis chẳng thể nào hiểu nổi. Lo lắng về tính cách kỳ quặc của ông chủ mình, Louis, với từng bước chân nặng nề, đang cố bước tiếp thì bất ngờ loạng choạng khi cảm thấy có ai đó vừa túm lấy mình.

Ực. Cậu nuốt khan, sợ rằng người vừa rồi có thể là ngài Elliot, nhưng chẳng thấy ai cả. Run rẩy, Louis liếc sang bên và thấy dải ruy băng của chiếc tạp dề đang bị mắc vào tay nắm cửa ở cuối hành lang.

“Sao cái tạp dề này lại gây rắc rối đúng lúc thế không biết…”

Từ khi bắt đầu làm việc trong căn nhà này, Louis đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần chỉ vì cái tạp dề phiền phức này. Mỗi lần hắn ta thấy cậu ngã, ánh mắt hắn dành cho cậu luôn đầy thương hại và khó chịu.

Louis đã lo lắng đến mức mỗi lần chuyện đó xảy ra, cậu chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng so với cảm giác bồn chồn hiện tại, những lần đó chẳng là gì cả. Louis loay hoay gỡ miếng vải đang vướng vào tay nắm cửa, chỉ còn vài bước nữa là tới phòng của cậu.

Trong lúc hấp tấp, những ngón tay run rẩy của cậu chẳng tài nào gỡ nổi dải ruy băng. Louis vẫn đang vật lộn thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề nhưng rất rõ ràng vang lên.

Cộp. Cộp. Cộp.

Âm thanh ấy vọng lại một cách dứt khoát. Là ngài Elliot, người đã bị giữ lại ở phòng tiếp khách dưới tầng trệt, giờ lại đang bước lên cầu thang gỗ.

Đầu ngón tay của Louis run lên nhè nhẹ. Mùi pheromone nồng nặc tỏa ra từ phía xa. Mùi hương của hắn đã trở nên đậm đà và mãnh liệt hơn rất nhiều so với khi nãy, đến mức khiến người ta khó thở.

Louis đã từng nghe về những chuyện xảy ra khi một Alpha bước vào thời kỳ phát tình. Khi lý trí tan biến, chỉ còn lại ham muốn và bản năng nguyên thủy.

“Làm ơn đấy…!”

Louis cố gắng giật chiếc tạp dề ra nhưng không hề dễ dàng. Trong cơn tuyệt vọng, cậu mạnh tay xé rách dải ruy băng mà chẳng nghĩ ngợi gì. Mãi đến khi tự giải thoát được bản thân, cậu mới nhận ra sự hiện diện của Elliot đang nhanh chóng áp sát.

Dù biết mình không nên quay lại, Louis vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau. Hắn đã lên đến hành lang tầng hai. Dáng người cao lớn ấy hiện lên như một cái bóng đen đe dọa.

Ngọn lửa nóng rực như dính chặt lấy ánh mắt hắn khi chạm vào mắt Louis, khiến toàn thân cậu run rẩy. Đó là ánh nhìn của một kẻ săn mồi đang truy đuổi con mồi của mình, như thể chỉ cần một cái liếc nữa thôi, Louis sẽ bị xé xác ra từng mảnh bất cứ lúc nào.

‘Tại sao… Không thể nào ngài ấy lại có cảm giác với mình. Ngài ấy thậm chí còn không biết mình là một Omega. Vậy mà vẫn cất công chọn bộ trang phục này cho mình, trong khi rõ ràng ngài ấy nên ghét đàn ông mới phải. Tại sao chứ…’

Louis hoang mang nghĩ ngợi khi Elliot, không rời mắt khỏi cậu, tiến thêm một bước. Hoảng loạn, Louis vội vã mở cánh cửa gần nhất và trốn vào bên trong tủ quần áo.

Cậu biết bản thân lúc đó chẳng khác nào một con mồi nhảy thẳng vào cái bẫy ngay trước mắt kẻ đi săn. Dù cậu có khóa cửa hay khép kín tủ, thì sớm muộn Elliot cũng sẽ tìm ra cậu thôi.

Tuy nhiên, đôi chân cậu đã chẳng còn chút sức lực nào để có thể chạy đến căn phòng ở cuối hành lang. Louis bấu chặt lấy cánh tủ, co người lại, cố gắng vùi mình vào bóng tối sâu thẳm bên trong.

Cộc, cộc.

Elliot bắt đầu gõ cửa. Nhưng đó không chỉ là một cú gõ đơn thuần; nó nghe như thể hắn đang cố đập vỡ cánh cửa bằng một sức mạnh dữ dội và cuồng nộ. Âm thanh vang dội như thể có thể phá tan không chỉ cánh cửa, mà cả bầu không khí trong phòng – và cả trái tim Louis đang run rẩy.

“Ưm, ưm…”

Louis thở hắt ra một hơi thiếu kiên nhẫn. Cảm giác như có thứ gì đó mãnh liệt, không thể cưỡng lại được đang cuộn trào bên trong cậu, len lỏi qua từng mạch máu, từng hơi thở, khiến cơ thể cậu như muốn nổ tung. Dù là vì sợ hãi hay một lý do nào khác, pheromone vốn luôn ngoan ngoãn của cậu lần này lại không chịu lắng xuống. Điều đó chỉ càng khiến Elliot thêm kích động hơn so với lúc trước.

Rầm...!

Ngay sau đó, âm thanh của cánh cửa bị phá tung vang đến tai Louis. Rồi, qua khe hở nhỏ của cánh tủ quần áo, một bàn tay nhợt nhạt bất chợt thò vào.

Khi con người bị nỗi sợ xâm chiếm, tâm trí sẽ tê liệt. Louis chỉ có thể trân trối nhìn trong mơ hồ khi cánh cửa tủ bị mở toang ra.

“Haa…”

Elliot đứng ở phía bên kia cánh cửa vừa được mở toang, cúi xuống nhìn Louis. Khác hẳn với hình ảnh thường ngày, trông hắn ta hoàn toàn rũ rượi.

Mái tóc vàng óng thường ngày vốn luôn gọn gàng nay rối bù, má lại ửng đỏ, hơi thở thì dồn dập. Cảm giác như hắn chẳng thèm mặc gì tử tế ngoài việc khoác vội một chiếc áo choàng lên cơ thể trần trụi.

Ngay cả trong khoảnh khắc này, hắn vẫn đẹp đến mức khiến người ta ghen tị. Cách hắn đứng dưới ánh sáng hành lang khiến người ta liên tưởng đến một thiên thần, với vầng sáng bao quanh và làn da trắng lộ ra dưới lớp áo choàng lụa còn mịn màng hơn cả chính chất lụa ấy.

“Chủ nhân.”

Căn phòng nhỏ hẹp tràn ngập pheromone mà ngài phát ra. Hương thơm ngọt ngào và nồng đậm, như mùi caramel đang được đun chảy, pha lẫn chút hương lá nguyệt quế.

Louis cảm thấy một cảm giác tê rần lan lên từ phần dưới cơ thể. Cậu vốn luôn kìm nén điều đó rất chặt, nhưng có vẻ như ngay cả Louis cũng mang bản năng của một Omega.

"Chúa ơi, cơ thể mình..."

Da cậu như đang bốc cháy. Và cậu không khỏi tự hỏi tại sao bộ đồng phục hầu gái chết tiệt này lại có quá nhiều chi tiết gây ngứa ngáy đến thế? Từ dây nịt ở đùi, dây nơ thắt trên tóc, đến những món trang trí linh tinh khắp nơi – tất cả đều khiến da Louis khó chịu.

Khi Louis lúng túng bước đi với đôi chân run rẩy, Elliot vươn tay về phía cậu. Giật mình, Louis ngẩng đầu lên.

“Xin đừng làm vậy. Ngài đang nghĩ sai rồi.”

“.......”

“Là tôi, Louis. Không phải ai khác, mà là Louis đây…”

“Ngài từng nói sẽ chẳng có ai ngốc nghếch như tôi trên đời này. Ngài tự hỏi làm sao một người như tôi lại có thể bước chân vào dinh thự của bá tước. Mỗi lần ngài nhìn tôi, mỗi lần ánh mắt ngài chạm vào tôi, ngài lại nhăn mũi, cái sống mũi hoàn hảo ấy, và lộ vẻ chán ghét.”

Khi nuốt lại những lời không thể thốt ra, nước mắt dâng lên trong mắt Louis. Dù lời cầu xin của cậu đầy đau đớn, Elliot vẫn cương quyết vươn tay ra, nắm chặt cổ tay cậu.

"Ta biết."

“.......”

"Xuống dưới đi."

Dù Louis đã tăng cân đôi chút từ khi đến đây, cánh tay cậu vẫn chẳng thể so được với Elliot. Lòng bàn tay Elliot siết lấy cổ tay Louis nóng bỏng như lửa, khiến Louis càng thêm hoảng sợ.

“Không, thưa ngài. Ngài sẽ hối hận vì chuyện này. Ngài sẽ hối hận khi tỉnh táo lại”

“.......”

“Tôi sẽ mang thảo dược đến. Nó ở trong phòng tôi, ngay đằng kia thôi, tôi có thể lấy nhanh mà. Chỉ cần chờ đến lúc đó, xin ngài…”

Louis van xin tuyệt vọng, nhưng vô ích. Elliot nhấc bổng Louis lên như thể không hề nghe thấy lời nào. Louis, ngồi vắt vẻo trên vai ngài ấy như hành lý, vẫy vẫy ngón chân.

“Thưa ngài…! Làm ơn thả tôi xuống.”

“…….”

“Làm ơn, tôi van xin ngài, thưa ngài…”

“Im đi, Louis.”

Elliot đáp lại bằng giọng trầm khàn như gầm gừ và siết chặt lấy cơ thể Louis. Như thể chính cái tên đã biến thành xiềng xích trói buộc, Louis cảm thấy mình không thể cử động nổi.

Elliot vẫn vác Louis trên vai, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Lối đi mà trước đó tưởng như xa xôi bất tận mỗi lần Louis muốn bỏ trốn, giờ đây lại trở nên ngắn ngủi đến lạ. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến phòng ngủ của Bá tước.

Louis được đặt xuống chính giữa chiếc giường phủ ga trắng tinh khôi. Giường lông vũ mềm mại như mây, thoảng hương thơm dịu dàng khó tả, nhưng lúc này không có thời gian để tận hưởng những điều xa xỉ đó.

“Ưm… ưm…”

Louis ngước nhìn Elliot với những tiếng nấc nghẹn ngào. Trong đôi mắt cậu, ánh lên một sự lạnh lẽo rợn người đan xen cùng những tia lửa bập bùng – như thể chúng đang sôi sục, không bao giờ có thể lụi tắt.

“Thưa ngài… xin ngài…”

Ngay cả khi đối mặt với lời cầu xin cuối cùng của Louis, Elliot vẫn không ngần ngại mà nghiêng người tới gần. Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Elliot tiến lại gần như một bức tượng đang chuyển động, Louis nhắm nghiền mắt lại, như thể đang chuẩn bị nhảy khỏi một vách đá.

Mọi chuyện bắt đầu sai từ đâu cơ chứ? Trong tâm trí Louis, những hình ảnh về Elliot mà cậu từng thấy suốt thời gian qua lần lượt lướt qua như một thước phim tua nhanh.

Một vẻ đẹp cao quý, thanh tao nhưng lạnh lẽo rợn người. Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, có những khoảnh khắc mà hắn hiện lên với nét cô đơn và mong manh lạ thường, gần như là một đứa trẻ nhỏ, mọi thứ đều khắc sâu một cách sống động trong trí nhớ.

“Mình không nên đến căn nhà này. Nhưng, nhưng mà…”

Lang thang trên những miền ký ức, Louis nhớ lại cái ngày đầu tiên cậu gặp vị Bá tước.

Cậu tự hỏi liệu có một con đường nào khác dành cho mình không, và nếu thực sự có, liệu cậu có thể chọn một lối đi không đưa cậu đến với vị Bá tước? Liệu cậu đã đến nơi này do tình cờ, hay đó là định mệnh?

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.














Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo