Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 2

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 2

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Ngày hôm sau cơn mưa ở Woodville, một cơn gió lạnh thổi qua. Louis, mang theo một túi đánh giày nặng trịch, vội vã bước đi, tránh những vũng nước rải rác khắp các con phố.


Giống như những cậu bé đánh giày thường thấy, Louis cũng có vẻ ngoài xộc xệch và lôi thôi. Tay áo và vạt áo của cậu đã bị rút ngắn lại, đôi giày mòn vẹt thì đầy lỗ thủng.


Tuy nhiên, Louis lại có khuôn mặt trẻ trung không hề phù hợp với vẻ ngoài của mình. Chiếc cổ dài và cổ tay mảnh mai, lộ ra bên ngoài lớp quần áo rách rưới, trắng trẻo và mịn màng. Vài người qua đường thậm chí còn quay đầu lại để liếc nhìn cậu.


“Đói quá. Bụng mình như sắp rách toạc ra vậy.”


Dù vẻ ngoài trông có vẻ cứng cỏi, nhưng Louis lại đang chìm trong những suy nghĩ thảm hại. Suốt hai ngày qua, cậu chỉ ăn được một bát cháo ngô vội vàng vào tối hôm trước.


Đó là một bát cháo dở tệ, nhưng cậu vẫn ăn ngấu nghiến, vét sạch cả bát. Sau một ngày dầm mưa và đi bộ khắp nơi, đó là món ăn đầu tiên cậu có được, nên bất cứ thứ gì lúc ấy cũng sẽ ngon như mật.


Tuy vậy, hôm nay lại là một ngày tốt lành, thật sự là một ngày tốt. Không giống như hôm trước khi chẳng có khách nào, hôm nay Louis đã đánh giày cho chín quý ông và nhận được tiền boa hậu hĩnh. Sau khi trả hết nợ cho Burke, cậu vẫn còn dư một ít tiền.


“Nếu mình nhanh lên, có lẽ vẫn còn ổ bánh mì hai xu.”


Louis vội vàng bước nhanh hơn, hy vọng có thể mua chút bánh mì với số tiền còn lại. Dù chỉ là ổ bánh rẻ có trộn mùn cưa thì cũng đủ tiếp thêm sức cho cậu.


Tuy nhiên, cậu đột ngột dừng lại ở góc đường ngay trước tiệm bánh. Một cậu bé tóc đỏ đang ngồi bên vệ đường, khóc nức nở. Louis nhận ra cậu bé.


“Ben, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai làm em ra nông nỗi này?”


Ben là đứa nhỏ nhất và yếu ớt nhất trong nhóm các cậu bé đánh giày mồ côi. Nhìn kỹ hơn, Louis nhận ra Ben có những vết bầm tím quanh mắt, máu ở khóe môi và những dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt.


Giật mình, Louis vội xắn tay áo lên và nhẹ nhàng lau miệng Ben. Ben lại khóc nức nở, như thể không chịu đựng thêm được nữa.


“Cướp... Chúng lấy hết tiền của em. Khi em chống cự, chúng đánh em còn thậm tệ hơn.”

“Ôi, Ben.”


Louis nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là Ben nên đưa tiền cho chúng, nhưng cậu không nỡ nói ra điều đó. Cơ thể Ben chi chít những vết bầm, mà phần lớn không phải là từ trận đánh hôm nay.


Burke, kẻ cầm đầu nhóm trẻ mồ côi, bề ngoài tỏ ra nhân từ nhưng thực chất lại bí mật lấy một phần tiền mà bọn trẻ kiếm được. Những đứa trẻ trong trại phải làm việc cật lực đánh giày hay bán hoa, nhưng nếu không đạt chỉ tiêu, chúng sẽ bị trừng phạt nặng nề.


Ben, vốn yếu đuối và không biết cách xin ăn, thường trở về tay trắng. Đã gần bốn ngày cậu chưa nộp tiền, và hôm qua cậu bị đánh đến ngất đi. Số tiền bị cướp kia có lẽ là cơ hội sống sót duy nhất của Ben.


“Em vừa mới có khách sau bao ngày… Sao mọi chuyện cứ tệ mãi vậy? Hức…”


“Ben, em đứng dậy được không? Dựa vào anh đi.”


“Em ổn… Hự, khụ khụ…”


Ben tiếp tục ho khan, cơ thể yếu ớt của cậu không thể chịu đựng nổi những trận đòn liên tiếp. Mỗi lần Ben ho, trái tim của Louis lại nặng trĩu thêm.


Ben là người bạn duy nhất của Louis trong số những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Khác với những đứa trẻ khác vốn mồ côi từ lúc mới sinh, Louis chỉ gia nhập nhóm khi đã lớn, năm 13 tuổi, sau quãng thời gian sống trong rừng với mẹ mình. Khi lần đầu đặt chân đến thành phố, Ben là người duy nhất tỏ ra tử tế với cậu.


“Giá mà em có thể hiện thân thành một Omega… thì có lẽ đã không bị đánh đập hay đói khát đến vậy.”


Ben, không hề hay biết về những cảm xúc thực sự của Louis, đã buông một lời cay đắng, khiến Louis giật mình và vô thức giơ tay lên trong ngạc nhiên.


“Đừng nói vậy. Nếu em biết những gì mà các Omega phải trải qua…”


“Nếu em là Louis, em sẽ van xin để được chuyển ra cái hẻm phía sau ngay lập tức. Burke nói vậy đó. Dù cho mày là Beta, nhưng lại xinh đẹp như vậy thì khách hàng chắc chắn sẽ thích mày.”


Burke, một kẻ lừa đảo và là người đứng đầu trại trẻ mồ côi, thường xuyên đưa những đứa trẻ mồ côi lớn tuổi đến nhà thổ.


Rất nhiều cô gái đã từng làm việc ở đó, thậm chí khi chưa đủ tuổi. Dù là Omega hay Beta, bất cứ cậu bé nào có ngoại hình ưa nhìn cũng trở thành mục tiêu cho những mưu đồ của Burke.


Gần đây, Burke đặc biệt quan tâm đến Louis. Nếu Louis không giữ bí mật việc mình là một Omega, cậu hẳn đã bị đưa đi từ lâu. Louis lặp lại quyết tâm của mình là sẽ không bao giờ tiết lộ thân phận thật, dù có chuyện gì xảy ra, và cậu nói điều đó với sự chân thành.


“Dù vậy, em không được làm chuyện như vậy. Mỗi người đều quý giá.”


“Đôi khi, anh nói những điều kỳ lạ thật đấy, Louis.”


Phản ứng u sầu của Ben khiến Louis chết lặng. Trong thời gian sống với mẹ trong rừng, Louis từng coi lời dạy của bà, “Mỗi con người đều quý giá”, như một điều hiển nhiên không cần bàn cãi.


Thế nhưng, khi thấy Ben bị bao phủ bởi những vết bầm tím và thương tích, niềm tin đó giờ đây trở nên quá ngây thơ. Những đứa trẻ trong trại thì thầm rằng Ben sẽ không sống nổi qua mùa đông. Một niềm tin không thể cứu nổi một người thì có ích gì?


“Cầm lấy này. Trả phần của em đi, rồi dùng chỗ còn lại mua gì đó ăn.”


Louis, người đã nghịch mãi đống tiền xu trong túi kể từ khi thấy Ben, cuối cùng cũng quyết định. Cậu nhét một nắm xu vào tay Ben khiến mắt cậu bé mở to vì ngạc nhiên.


“Nếu anh đưa em hết thì sao? Hôm qua anh cũng bị đánh mà.”


“Anh ổn mà. Gặp lại sau nhé!”


Louis chạy khỏi Ben, người đang cố ngăn cậu lại. Cậu cảm thấy tự hào và nhẹ nhõm, nhưng túi thì nhẹ đi và bụng vẫn réo vì đói. Cậu cần tìm thêm khách hàng.


Nơi đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là tiệm may gần đó. Những quý ông mua đồ mới thường đánh giày, nên đó là một chỗ lý tưởng để tìm khách.


Chủ tiệm may thường đuổi mấy đứa đánh giày bẩn thỉu ra khỏi cửa tiệm, nhưng Louis là ngoại lệ. Ông cho phép Louis đánh giày trước tiệm và thỉnh thoảng còn chia phần đồ ăn thừa.


Tuy vậy, Louis đã lâu không ghé lại khu vực đó. Gần đây, chủ tiệm may bắt đầu khiến người ta cảm thấy rờn rợn bởi ánh mắt và cử chỉ của ông ta, khiến cậu cảm thấy bất an.


‘…Giờ thì, mình đâu còn lựa chọn nào khác.’


Dù miễn cưỡng, Louis vẫn hướng về phía tiệm may. Cậu đã thầm hy vọng rằng ông chủ không có ở đó, nhưng ngay khi cậu đến gần, cánh cửa bật mở và một người đàn ông thò đầu ra.


“Louis! Lâu quá rồi đấy.”


Louis hơi giật mình nhưng cố gắng giữ phép lịch sự.


“Chào buổi sáng. Cháu đánh giày ở đây được không ạ?”


“Dĩ nhiên rồi. Nhưng quan trọng hơn, cháu đã ăn trưa chưa? Bác làm bánh shepherd’s pie, nhưng có vị khách khó tính đến nên bác chưa kịp ăn. Cháu vào ăn chút nhé?”


“Dạ, cháu ổn, chỉ là…”


“Trời ngoài kia lạnh lắm nhỉ. Mặt cháu tái quá. Thay vì đứng ngoài đó, sao cháu không vào đây? Trong này ấm hơn nhiều.”


Người đàn ông mỉm cười thân thiện với Louis và ra hiệu cho cậu vào trong. Dù Louis biết có thể không an toàn, bụng cậu réo lên và đôi tay thì lạnh cóng, run rẩy.


Đằng sau tấm rèm là một không gian ấm áp, thoang thoảng mùi đồ ăn thơm lừng lan ra. Louis quá mệt mỏi để cưỡng lại cám dỗ mạnh mẽ đó, nên cậu bước vào tiệm may.


“Được rồi, chỉ một chút thôi…”


“Được rồi, đi lối này. Mình ăn trong phòng sau nhé.”


Chủ tiệm may, một người đàn ông to béo, nắm chắc cổ tay Louis và dẫn cậu vào phía sâu hơn của tiệm. Khi ông vén tấm rèm lên, một chiếc giường cũ kỹ hiện ra.


“Ngồi xuống đây đi.”


Người đàn ông ngồi xuống giường, kéo Louis ngồi cạnh một cách khá thô bạo. Dù cậu đã quá mệt mỏi, nhưng cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng. Người đàn ông cười khúc khích một cách khó chịu, khiến Louis cảm thấy lành lạnh.


“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


“À… cháu…”


“Khi người lớn hỏi, thì phải trả lời.”


“…Mười chín ạ.”


“Vậy là trưởng thành rồi nhỉ.”


Giật bắn sau khi vừa dứt lời, cậu cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi bàn tay kia của người đàn ông siết chặt lấy đùi cậu. Nó giống như một con giun khổng lồ đang ngọ nguậy trên chân cậu.


Hối hận dâng trào trong lòng cậu. Cậu lẽ ra không nên bước vào đây ngay từ đầu. Cậu cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng người đàn ông lại càng siết chặt lấy cậu hơn.


“Đánh giày chắc cực lắm nhỉ? Cháu không thể làm việc đó mãi được đâu.”


“Cháu ổn mà. Cháu nên, cháu nên đi bây giờ.”


“Yên nào. Bác không nói điều này vì thương hại đâu. Ngay cả Burke cũng sẽ muốn tống cháu vào nhà chứa nếu có cơ hội. Tại sao cháu lại làm thế này?”


Louis đã trưởng thành vào tuần trước. Không có gì đặc biệt cho sinh nhật của cậu, chỉ là một lời mắng mỏ từ gã Burke tại quán bar nơi cậu làm việc, dẫn đến một cái tát, và một lời nhắc nhở dai dẳng về việc đi làm ở nhà chứa.


Khi chóp mũi cậu đỏ lên vì buồn và sợ, khuôn mặt của Louis trông càng thêm mỏng manh và dễ bị tổn thương. Người đàn ông nuốt nước bọt và nghiêng người sát vào Louis. Bàn tay của ông ta, vốn đang đặt trên đùi cậu, bắt đầu di chuyển chậm rãi vào bên trong.


"Làm ơn, buông tay ra."


"Giờ nghĩ lại thì cháu không ngốc như bác nghĩ đâu. Tốt hơn là nên giao dịch với người mà cháu có thể tin tưởng như bác, thay vì phải phục vụ tất cả mọi người ở quán bar. Cháu không đồng ý sao?"


 "Tôi bảo là buông tay!" 


"Cháu phải trả cho tên Burke bao nhiêu tiền mỗi ngày? Khoảng 5 xu shilling [1] ư? Bác có thể trả số tiền đó cho cháu. Sao cháu không đến đây mỗi ngày? Cứ làm theo lời bác, cháu sẽ có đủ thứ để ăn, cả bánh nướng và bánh mì." 

[1]Shilling là đơn vị tiền tệ được sử dụng ở Anh cho đến năm 1971.


"Không, tôi không muốn. Thả tôi ra!"


 Người đàn ông quằn quại để cởi quần của Louis, rồi lại với tay vào áo cậu, và khi chiếc áo rách nát bị rách làm đôi, Louis tức giận cắn vào cánh tay ông ta.


"A! Thằng khốn điên khùng này.....!"


 Gã đàn ông giận dữ giơ tay đánh Louis. Đã chịu đựng những trận đòn trong trại trẻ mồ côi trong sáu năm, Louis khéo léo né được đòn của gã. 


"Thằng nhóc bẩn thỉu này không tôn trọng phẩm giá con người sao?" 


Sau nhiều lần cố gắng vô ích, gã đàn ông càng tức giận hơn. Với khuôn mặt đỏ bừng, gã cầm lấy sợi dây da và định vung nó. 


Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Louis, không phải vì gã đàn ông kia, mà vì cậu ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trong khoảnh khắc đó. Nó ngọt như caramen, nhưng đậm đà và thanh lịch hơn nhiều. Louis có trực giác.


“Đó là pheromone sao? Ông ta là một Alpha…?”


Mùi hương đó mạnh hơn bất kỳ pheromone nào mà Louis từng cảm nhận trước đây. Ngay khoảnh khắc cậu hít vào, cậu cảm thấy như tâm trí và cơ thể mình ngập tràn trong mùi hương ấy.


Khác với hầu hết các Omega, Louis có thể che giấu pheromone của mình một cách hoàn hảo. Sau khi mẹ cậu qua đời, hầu như chẳng ai biết rằng Louis là một Omega.


Nhưng giờ đây, chỉ cần bắt được một làn hương mỏng manh từ xa cũng đủ khiến đầu cậu quay cuồng. Những cơn ớn lạnh bò dọc sống lưng cậu, và cậu cảm thấy mùi hương mà mình đã dày công kìm nén đang sắp sửa bung ra.


Mùi hương ấy ngày càng đến gần và trở nên mãnh liệt hơn. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cửa mở vang lên từ sau tấm rèm của căn phòng bên trong, Louis run rẩy chờ đợi, toàn thân như tê dại.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo