Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 21
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Trong ba ngày dẫn đến buổi vũ hội, bầu không khí tại dinh thự của Bá tước vô cùng ảm đạm. Elliot lúc nào cũng tức giận, và đám hầu cận phải chuẩn bị cho chuyến đi dự vũ hội trong trạng thái căng thẳng, dè chừng.
“Ngài Bá tước. Có vẻ như ngài sẽ cần một bộ quần áo mới? Với lịch trình gấp rút như vậy... tôi không chắc tiệm may trong thị trấn có thể làm xong trong ba ngày đâu.”
Bà Thompson đề cập đến vấn đề với Elliot, có vẻ phấn khích trước lần hiếm hoi hắn ra ngoài. Bá tước Elliot, đang nhấp trà, nhíu mày lại như thể chỉ cần nhắc đến thôi cũng khiến hắn khó chịu.
“...Không phải cái tiệm đó.”
“Nhưng ngài không thể mặc quần áo cũ đi dự vũ hội được, và nếu Công tước đến, thì tất cả giới quý tộc và phu nhân trong vùng cũng sẽ có mặt.”
“Và điều đó liên quan gì đến ta?”
“Tôi nghe nói tuy tiệm đó không sang trọng, nhưng họ làm rất nhanh. Có thể ta sẽ kịp có quần áo mới. Chẳng phải ngài từng ghé tiệm đó rồi sao, thưa ngài? Giá mà lần trước ngài đặt may sẵn một chiếc áo khoác mới thì tốt biết mấy...”
“Đừng nói linh tinh nữa. Ta sẽ không đến tiệm đó nữa, hãy nhớ lấy!”
Elliot đập mạnh tách trà xuống và quay về phòng riêng. Bà Thompson cùng các hầu gái cuối cùng phải lục lọi tủ quần áo của hắn để tìm trang phục phù hợp mang đi chỉnh sửa.
“Giá mà ngài ấy chịu may bộ mới thì dễ biết mấy. Không hiểu vì sao ngài lại ghét tiệm đó trong thị trấn đến vậy.”
Một hầu gái càu nhàu, còn Louis, người duy nhất biết lý do, thì đỏ bừng cả mặt và vội vàng rời khỏi phòng.
Vì phần lớn các hầu gái đều bận rộn với việc chỉnh sửa quần áo, nên một đợt tổng vệ sinh lớn được tiến hành khi có tin rằng Công tước Southernfield có thể sẽ ghé qua dinh thự Bá tước Gladstone.
Cuối cùng, Công tước quyết định ở lại dinh thự của Nam tước, nhưng đến ngày vũ hội, Louis đã kiệt sức hoàn toàn.
‘Phù... có lẽ mai mình mới được nghỉ một chút…’
Sau khi lau sạch cỗ xe thêm một lần cuối cùng, Louis thở một hơi thật dài. Buổi chiều hôm đó, các công đoạn chuẩn bị cuối cùng cho chuyến đi dự vũ hội của Bá tước đang được hoàn tất trong dinh thự.
Hôm qua, các hầu gái đã cho Louis xem trước bộ quần áo đã được chỉnh sửa. Dù chẳng hiểu gì về thời trang, nhưng bộ lễ phục lộng lẫy và sang trọng đó vẫn khiến cậu mê mẩn. Cậu thấy tò mò muốn nhìn thấy Elliot trong bộ đồ ấy, một ý nghĩ khiến tim cậu khẽ rung lên.
‘…Không phải chỉ mình mình tò mò đâu. Cả Marsha và mấy cô hầu khác đều háo hức muốn xem ngài Bá tước trông sẽ như thế nào trong bộ đồ đó mà.’
Tự viện cớ cho bản thân, Louis đứng xếp hàng ở cửa chính để tiễn Bá tước. Sau một lúc ngắn chờ đợi, chuông vang lên, theo sau là tiếng bước chân của Bá tước.
Khoác lên mình chiếc áo khoác dài màu đen đến đầu gối, áo ghi-lê màu kem bóng loáng, áo sơ mi cổ cao và nơ trắng, Elliot bước thẳng đến cửa chính. Mái tóc vàng của hắn sáng hơn thường ngày, được chải chuốt gọn gàng.
Trên mặt vẫn là vẻ cau có như thể hắn rất không vui vì phải đến vũ hội. Nhưng chính điều đó lại càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng cuốn hút của Elliot.
“C-Chúc ngài một buổi tối vui vẻ.”
Mải mê ngắm nhìn, Louis trễ mất thời điểm để lên tiếng chào. Ngay cả sau khi cánh cửa chính đã khép lại, cảm giác hiện diện của Elliot dường như vẫn còn vương lại đâu đó.
“Ai nhìn thấy ngài cũng sẽ thấy ngài thật ấn tượng…”
Những quý cô ở Woodville, những người đã trông ngóng sự xuất hiện của Elliot tại vũ hội, chắc chắn sẽ sững sờ khi nhìn thấy hắn. Louis cảm thấy mình càng trở nên nhỏ bé hơn trong bộ đồng phục hầu gái đầy bụi bặm.
Nếu ngay cả Elliot, người không hề thích vũ hội, mà còn được chuẩn bị chu đáo như vậy, thì hẳn các quý cô đã phải chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào cho vẻ ngoài của mình. Tất cả họ đều là những mỹ nhân quý tộc được nuôi dạy trong những gia đình danh giá.
Có lẽ sẽ có ai đó lọt vào mắt xanh của Elliot. Nghĩ đến cảnh tượng “gặp gỡ lãng mạn lần đầu tại vũ hội” trong những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ, tâm trạng của Louis càng chùng xuống.
‘Mình nghĩ những điều như vậy thật nực cười. Mình là ai chứ… mà…’
Trong lúc Louis ủ rũ, những người hầu, sau khi vượt qua thử thách lớn, trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Bà Thompson tuyên bố đã đến lúc được nghỉ ngơi, và các hầu gái cùng nhau vừa ăn tối vừa chia sẻ những nỗi vất vả.
Louis, cảm thấy lạc lõng trong bầu không khí vui vẻ đó, đã bỏ bữa tối và đi tắm trước. Khi đang trên đường từ phòng tắm đến phòng ăn, cậu nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại từ khu vườn.
Đó là ông Irving, người đã đi đến dinh thự của Nam tước Woodville cùng xe ngựa. Không hiểu vì lý do gì, ông ấy lại vội vã quay về. Trước khi Louis kịp phản ứng vì bất ngờ, bà Thompson đã chạy tới.
"Ông Irving. Ông phải ở cùng Bá tước sau buổi vũ hội mà."
"À, có một chút rắc rối, bà biết đấy. Ngài Bá tước để quên một đôi găng tay dự phòng trong xe ngựa."
Biết rõ Bá tước rất nhạy cảm với chuyện găng tay, mọi người lập tức chạy ra cửa trước, nét mặt ai nấy đều trở nên căng thẳng.
"Tôi chỉ nhận ra khi ngài đã bước vào phòng khiêu vũ, mà với bộ đồ tôi đang mặc thì đâu thể đuổi theo được..."
"Vì thế tôi đã bảo ông nên mặc lễ phục, ông Irving à."
"Thế nên, tôi đang nghĩ là để ông Dmitri đi thay."
Ngay khi tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Dmitri, ông cất lời.
"Không, tốt hơn là để Louis đi."
Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất chính là Louis. Cậu đỏ bừng mặt vì bất ngờ và lắp bắp nói.
"Gì- gì cơ ạ, chuyện này là sao...?"
"Cậu là người phù hợp nhất. Một người phụ nữ thì không thể đi cùng ngài Bá tước như người tháp tùng được."
"Nhưng chẳng phải để ông Dmitri đi là được sao?"
Bà Thompson nhìn ông ấy với vẻ khó hiểu, nhưng nét mặt của Dmitri lại rất điềm tĩnh.
"Hoàn toàn không được. Tôi quá già cho mấy việc kiểu này rồi."
"Ông đâu có già! Hơn nữa, chuyện đó thì liên quan gì chứ ạ."
“Có liên quan đấy. Ngày nay, việc có một người hầu trẻ tuổi được xem là biểu tượng địa vị trong giới quý tộc."
Louis ngập ngừng, không chắc điều đó có đúng không.
"Ngay cả ở thủ đô, Bá tước Gladstone, người mà mọi thứ đều chỉn chu, cũng bị chỉ trích vì chỉ thuê những người hầu lớn tuổi."
Dmitri cau mày khi nói vậy rồi quay sang nhìn bà Thompson. Bà nhìn ông đầy tò mò, không rõ ông có đang bịa chuyện hay không.
Bà không thích dùng mánh khóe như thế, nhưng danh tiếng và phẩm giá của Bá tước là niềm tự hào của bà. Sau một lúc suy nghĩ, bà lên tiếng.
"Điều đó đúng đấy. Nếu là quần áo mà Bá tước Elliot từng mặc khi còn là thiếu niên thì có thể sẽ vừa với Louis…."
Louis ngạc nhiên trước hướng đi bất ngờ của cuộc trò chuyện. Nhưng các hầu gái đứng cạnh cậu dường như lại rất phấn khích vì lý do nào đó.
"Tôi từng thấy một chiếc áo khoác xanh đậm cổ rộng có thể hợp với Louis đấy."
"À, đúng rồi, cũ nhưng vẫn sạch sẽ."
"Ừ, và với phong cách như vậy thì hợp với màu da của Louis lắm."
"Chúng ta nên kiểm tra xem có chiếc quần nào phù hợp không nữa."
Có vẻ như ý kiến của Louis không còn quan trọng nữa. Trong khi một vài người phụ nữ quay lại lục tủ đồ của Bá tước, những người khác kéo Louis ngồi xuống.
"Nè, đợi chút nhé!"
"Ngồi yên nào. Bọn tôi sẽ giúp cậu trông thật bảnh bao."
Họ giữ chặt Louis lại, chải tóc cho cậu và vuốt keo để tóc vào nếp gọn gàng. Rõ ràng là họ rất thích thú khi được trang điểm cho Louis.
"Trán em sao mà đẹp thế nhỉ?"
"Tôi luôn nghĩ là da cậu rất đẹp đó, Louis."
Sau khi làm tóc xong, đến lúc thay đồ. Bộ vest và áo khoác rất vừa vặn, nhưng Louis cảm thấy không quen vì trước giờ chưa từng mặc vest bao giờ. Nó ôm sát lấy cơ thể khiến cậu vô thức đứng thẳng người hơn.
"Tôi thấy lạ quá..."
Louis bày tỏ sự khó chịu khi miễn cưỡng đeo đôi găng tay mà Bá tước từng đeo khi còn trẻ. Tuy nhiên, Marsha chỉ nhún vai nhẹ nhàng.
"Thì có gì lạ đâu? Phải ăn mặc như vậy mới không bị lạc lõng ở vũ hội chứ. Mà bây giờ nhìn cậu thế này, cứ như con nhà quý tộc vậy."
Má Louis đỏ bừng hơn nữa khi nghe lời nhận xét đó. Trong lúc Marsha chỉnh lại chiếc khăn cổ thật đẹp, bà Thompson chăm chú nhìn Louis với ánh mắt hẹp lại. Bà mở ngăn kéo bên cạnh và lấy ra một món đồ nhỏ lấp lánh.
“Cầm lấy cái này.”
Bà cài một chiếc trâm nhỏ được trang trí bằng đá quý, ren và ruy băng lên ngực cậu. Louis không biết phải nói gì.
“Đây là món đồ quý giá đấy ạ.”
“Đúng vậy, rất quý. Đây là thứ mà Bá tước đã đeo trong buổi vũ hội đầu tiên của ngài ấy.”
“...Tôi nghĩ nó sẽ hợp với bộ trang phục của cậu hôm nay.”
Bà vuốt lại mái tóc của Louis rồi trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy.
“Giờ thì mau lên. Chúng ta cần đưa găng tay cho Bá tước trước khi vũ hội kết thúc.”
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Louis đã thấy mình đang cùng ông Irving đi đến dinh thự của Nam tước Woodville. Khi họ đến cổng chính rực rỡ ánh đèn của tòa biệt thự, tim Louis đập loạn nhịp không kiểm soát được.
“Louis, cậu phải tự tay mang găng tay vào.”
“Ông Irving, tôi thật sự làm được sao? Tôi còn chẳng biết nghi thức cho đúng...”
Louis hỏi với vẻ hoảng sợ. Việc run rẩy đến mức này có vẻ thật buồn cười, nhưng đứng trước dinh thự to lớn oai nghiêm thế kia, cậu không thể không cứng người lại.
“Người hầu thì cần gì nghi thức phức tạp? Cậu đâu phải đến để nhảy với các tiểu thư. Cứ lễ phép như bình thường là được.”
“Nhưng mà… một người như cháu…”
“Louis, nghe có vẻ như lời khoe khoang của một ông già, nhưng tuổi tác giúp tôi đọc được lòng người. Ngay cả một kẻ ngu ngốc như tôi cũng còn làm được điều đó. Những người xuất chúng như ông Dmitri hay bà Thompson đâu có mặt ở đây một cách vô nghĩa.”
“....”
“Hơn nữa, họ sẽ không bao giờ làm điều gì khiến Bá tước Gladstone phải bẽ mặt. Họ cử cậu đi vì tin cậu làm được.”
Những lời ấy giúp Louis lấy lại chút dũng khí. Cậu thẳng lưng và gật đầu.
“Cảm ơn ông, ông Irving. Cháu sẽ quay lại ngay.”
Louis bước qua cánh cửa chính và tiến vào dinh thự. Như lời Dmitri dặn, cậu đưa cho người hầu ở lối vào một tài liệu có đóng dấu của Bá tước và được cho phép vào trong. Bên trong, Louis choáng ngợp trước khung cảnh của phòng khiêu vũ.
“Wow… Thật sự quá tráng lệ.”
Phòng khiêu vũ của Nam tước Woodville có kích thước và sự lộng lẫy khiến người ta nghẹt thở. Vài chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo từ trần nhà, còn các bức tường và lan can thì được trang trí bằng những họa tiết mạ vàng tinh xảo.
Khung cảnh không gian rực rỡ tràn ngập âm nhạc cùng những người ăn vận sang trọng nhất khiến ai cũng phải thán phục.
Đối với Louis, giờ thì cậu đã hiểu tại sao người ta lại nói rằng dinh thự của Bá tước “giản dị so với một dinh thự quý tộc”, dù nó vẫn rất đẹp.
“Ngài Bá tước ở đâu nhỉ?”
Louis đảo mắt nhìn quanh phòng khiêu vũ, mắt mở to kinh ngạc.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.