Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 10

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 10

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Chỉ sau khi nghe tên người đàn ông, Louis mới chợt nhớ lại những gì Marsha và các hầu gái khác đã nói vài ngày trước. Hình như anh ta là con trai cả của công tước Woodville, người mà họ từng nhắc tới bằng câu: “Nhà Woodville cũng có trai đẹp mà.”

“Tôi, tôi đã thất lễ…”

“Đừng bận tâm. Là ta làm cậu giật mình. Nếu cậu tiếp tục né cái bắt tay thì mới thật xấu hổ đấy.”

Louis, người luôn nghĩ rằng quý tộc nào cũng lạnh lùng và đáng sợ như ngài Bá tước, thầm ngạc nhiên. Công tước Woodville là chủ nhân của điền trang Woodville và, cho đến khi Bá tước xuất hiện, là gia đình quý tộc danh giá nhất trong thành phố.

Thật lạ khi thấy một người có địa vị cao như vậy lại đối xử nhẹ nhàng với một người làm công như cậu. Do dự một lúc, cuối cùng Louis cũng đưa tay ra bắt.

“…Tôi là Louis.”

“À, Louis. Ta đến để gặp ngài Gladstone, ngài ấy có ở nhà không?”

“Chắc là có. Tôi nghe nói hôm nay ngài ấy không có lịch trình gì đặc biệt.”

“Vậy à. Cậu có thể dẫn ta đến phòng khách được không?”

Dmitri và Irving, người kiêm cả việc làm vườn và chăm ngựa, hôm nay đã vào thành phố để mang ngựa và xe ngựa về. Bà Thompson cùng các hầu gái thì bận rộn với việc nhà.

Có lẽ Maximilian đã lang thang trong khu vườn và đi lạc đến đây vì không có ai ra đón. Louis gật đầu, rồi đi theo anh ta vào dinh thự.

‘Khoan đã. Sao anh ta cứ nắm tay mình mãi vậy…?’

Đi được nửa vườn, Louis bỗng cảm thấy không thoải mái. Bằng cách nào đó, cậu đã bỏ lỡ thời điểm để buông tay sau cái bắt tay ban nãy.

Dù Maximilian chỉ nói là muốn được dẫn đường, nhưng anh ta vẫn nắm tay Louis, cứ như đang hộ tống cậu vậy. Louis cố rút tay lại, sợ có người nhìn thấy, nhưng người kia lại không buông ra.

‘Anh ta đang coi mình là con gái à?’

Louis đã nhiều lần nghe người ta dùng từ “ẻo lả” để chỉ cậu, và cậu hoàn toàn không thích điều đó. Trong lúc căng thẳng, Louis lỡ lớn tiếng bày tỏ suy nghĩ, quên mất Maximilian là một quý tộc cấp cao.

“Xin lỗi, nhưng tôi không phải con gái.”

Nghe vậy, mắt Maximilian mở to như thể không hiểu cậu đang nói gì, rồi ngay sau đó phá lên cười.

“Ta cũng có mắt mà, và tất nhiên, ta thừa biết cậu là con trai.”

“Nhưng mà tay… sao lại…”

“Ta nghĩ cậu có thể bị thương ở chân khi vấp ngã lúc nãy.”

“À, ừ… Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi ổn mà…”

Cảm thấy có phần phiền phức không cần thiết, má Louis lại đỏ lên. Đi thêm vài bước nữa, cảm giác khó chịu lại ập đến.

‘Có gì đó lạ lắm. Sao anh ta vẫn nắm tay mình dù mình đã nói là không sao?’

Khi Louis chuẩn bị mở miệng bảo buông tay ra, một giọng nói trầm và nghiêm khắc vang lên từ phía dinh thự.

“Có chuyện gì vậy? Ngài Woodville?”

Bị giọng Elliot làm giật mình, Louis ngẩng đầu nhìn về phía trước. Vì lý do nào đó mà ngài không kịp thay đồ chỉnh tề, Bá tước xuất hiện trong trang phục ở nhà đơn giản.

“Thưa ngài Bá tước, mong ngài vẫn khỏe.”

Maximilian nhấc mũ lên và cúi đầu chào ngài Bá tước, nhưng hắn không hề che giấu sự khó chịu của mình.

“Ở đây có phải người ta thường ghé thăm mà không báo trước không?”

“Xin lỗi. Tôi đã gửi lời báo trước là sẽ đến, nhưng có vẻ như thư không đến nơi.”

“Vậy hãy quay về và nói với cha cậu rằng đừng tiếp tục thất lễ nữa.”

“Cũng không phải cha tôi đòi hỏi điều gì quá đáng, chỉ là nếu ngài có thể nhận lời mời một lần thôi…”

“Ta đã từ chối hai lần rồi. Sao lại không hiểu lời ta nói rõ ràng như thế?”

Giọng Elliot càng lúc càng lạnh lẽo. Áp lực từ khí chất Alpha lan ra dữ dội trong không khí. Ngay cả Louis, đang đứng giữa Elliot và Maximilian, cũng cảm thấy ngột ngạt.

Nếu là cậu thì đã bỏ cuộc từ lâu rồi, nhưng sự cứng đầu của Maximilian dường như chẳng kém gì ngài Bá tước. Anh ta nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

“Nếu ngài không thích tiệc trà trang trọng, vậy còn săn bắn thì sao? Khu vực này thường săn thỏ trước khi mùa đông tới. Tôi nghe nói kỹ năng cưỡi ngựa của ngài rất tuyệt.”

“Tiệc trà hay săn bắn gì ta cũng ngán cả rồi, nên mới bỏ công đến tận đây.”

“Dù vậy, nếu ngài cho tôi cơ hội được thể hiện lòng hiếu khách, xin hãy...”

“Nếu còn muốn thể hiện lòng hiếu khách thì tránh xa ta ra. Đừng đến nhà ta gây phiền, đến cả người hầu của ta cũng bị làm phiền!”

Elliot quát lớn rồi kéo mạnh tay Louis, khiến cậu ngã nhào xuống đất như một con búp bê vải. Không chỉ vì bị kéo bất ngờ mà ngã, cơ thể cậu bỗng dưng mềm nhũn đến kỳ lạ.

‘Chuyện gì vậy? Mọi thứ bỗng nhiên tự dưng quay cuồng...’

Ngay sau đó, một luồng nóng bỏng tràn khắp cơ thể Louis. Ban đầu cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác nóng ran, ngứa ngáy trên da khiến cậu nhận ra, nó giống như sự kích thích khi động dục.

‘Kỳ phát tình của mình còn lâu mới tới... Khoan đã, chẳng lẽ là…’

Louis liếc nhìn Bá tước trong thoáng chốc nhưng ngay lập tức quay đi vì quá sửng sốt. Đôi mắt xanh của hắn lóe lên như dã thú. Kỳ phát tình của Elliot, cứ tưởng còn lâu mới tới, có vẻ đang bắt đầu ngay lúc này.

“Ngài bá tước, ngài có sao không? Xin chờ một chút. Tôi sẽ đi gọi người.”

Maximilian, người đang định đỡ Louis dậy, nhanh chóng hiểu ra tình hình và vội vã chạy vào trong dinh thự. Ở lối vào, chỉ còn lại Bá tước và Louis.

Cậu rùng mình, cố gắng không nhìn thẳng vào Elliot. Cậu có cảm giác như đang ngồi cạnh những con sóng gầm rú, hoặc bên một ngọn núi lửa đang sôi sục.

Hơn nữa, vì lý do nào đó, Bá tước vẫn chưa buông cổ tay Louis ra. Dù có đeo găng tay, hơi ấm từ cơ thể hắn vẫn lan tỏa đến cậu, khiến cậu lạnh sống lưng, từ cổ tay lan lên vai rồi dọc xuống lưng.

‘Cổ tay mình đau quá. Không, cảm giác như cả cơ thể đang tê liệt.’

Không giống như lúc Maximilian nắm lấy cổ tay, lần này cậu hoàn toàn không thể giãy ra. Cơ thể cậu chẳng chịu nghe lời, khi pheromone từ Elliot bao lấy cậu và khiến cơ thể cậu trở nên không phản ứng.

“Xuýtttt…”

Elliot thở ra đầy đau đớn. Louis phải dồn hết sức mới có thể kìm nén lại luồng pheromone đang dâng trào. Trong lúc đó, luồng năng lượng bất ổn ấy chậm rãi lan xuống dọc sống lưng cậu.

Đùi cậu tê dại và run rẩy, cậu có thể cảm nhận được cảm giác ẩm ướt ở phía dưới. Với tình trạng này, pheromone của cậu sắp bùng nổ.

“Phải làm sao đây…”

Đúng lúc đó, Bá tước siết chặt cổ tay cậu rồi kéo cậu lại gần. Cơ thể cậu lại một lần nữa đổ về phía trước như một con rối vải.

Không rõ là hắn thực sự kéo hay chỉ là ảo giác của cậu, chỉ biết rằng cậu có cảm giác như bị hút về phía hắn. Cảm giác cơ thể và linh hồn đều bị cuốn theo một sức mạnh lớn, có lẽ là định mệnh.

Cậu nhắm chặt mắt lại. Ngay khi cậu gần như buông xuôi tất cả, bà Thompson may mắn xuất hiện, lao vào qua cửa chính.

“Cái gì thế này...! Ngài bá tước! Uống thuốc này ngay đi.”

Ngài nới lỏng tay khỏi cổ tay cậu. Cậu vẫn tiếp tục run rẩy khi hắn nhận thuốc từ bà Thompson rồi quay trở về phòng.

“Cậu Louis, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu...”

“T-Tôi ổn. Xin lỗi.”

Louis gạt đi sự lo lắng của Maximilian và vội vã chạy vào nhà. Trên đường trở về phòng, cậu vẫn không ngừng run rẩy. Pheromone bị kìm nén gần như sắp bùng phát. Khi lên tới phòng ở tầng hai, cậu nhanh chóng lấy thảo dược giấu trong ngăn kéo và nuốt chúng.

“Phù... Suýt nữa thì.”

Cậu ở lì trong phòng cho đến khi má bớt đỏ. Cậu thấy mệt, nhưng với cả sân đầy củi cần chẻ đang chờ, cậu không có thời gian để nghỉ ngơi. Giờ đây, khi đã nói dối rằng mình là một Beta, cậu không thể lấy kỳ phát tình của hắn ra làm cái cớ để trốn việc.

Cuối cùng cũng ổn định được pheromone, cậu quay trở lại khu vườn. Những ngày như thế này, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể làm việc ngoài trời. Tốt hơn hết là nên tránh càng xa Bá tước càng tốt, vì hắn có lẽ vẫn đang chịu ảnh hưởng từ kỳ phát tình.

Khi chẻ xong đống củi và quay lại dinh thự, cậu hít một hơi sâu rồi tiếp tục kìm nén pheromone thêm một lần nữa.

‘Ổn rồi. Lúc nãy ngài ấy đã uống thuốc, chắc bây giờ đã dịu xuống.’

Tuy nhiên, khi bước qua cửa chính, cậu ngạc nhiên khi phát hiện trong nhà vẫn còn mùi lá cassia.

“Ơ..? Sao vẫn có mùi y như vậy?”

Để không bị áp đảo bởi pheromone của hắn, cậu buộc phải dồn toàn bộ sự chú ý. Những hầu gái Beta, dù không cảm nhận được pheromone, vẫn tụ tập quanh bàn ăn với vẻ mặt u ám.

“Ngài bá tước có vẻ đang chịu đựng kỳ phát tình lần này nặng nề thật. Có phải do mệt mỏi vì mới chuyển đến nơi ở mới không?”

“Đúng vậy. Bà Thompson đã định gọi bác sĩ lúc nãy. Nhưng liệu bác sĩ có giải quyết được không?”

“Ngài bá tước vẫn chưa khá hơn à? Lúc nãy ngài đã uống thuốc rồi mà...”

Khi cậu hỏi vậy, họ chỉ lắc đầu đầy hoài nghi.

“Ngài bá tước thường không đáp ứng tốt với thuốc. Có vẻ như dùng loại nào cũng vô ích. Không hiểu sao đến cả chuyện đó ngài cũng kén chọn.”

“Hay là ngài nên gọi một Omega cho mỗi kỳ như các Alpha khác ấy.”

“Cậu nghĩ thế có hiệu quả không? Ngài bá tước ghét bị người khác chạm vào mà. Dmitri từng nhắc đến chuyện đó một lần và đã bị phản đối gay gắt.”

“Haizz... Nếu ghét tiếp xúc với người khác đến vậy thì sao không chọn bạn đời luôn đi? Alpha cấp cao thì kỳ phát tình còn dữ dội hơn nữa. Cứ hai, ba tháng lại trở thành dã thú thật sự. Đúng là rắc rối.”

Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc hơn. Suốt bữa tối, cậu cứ mãi băn khoăn về tình huống khó xử ấy.

‘Mình có nên làm gì không... Không. Nhỡ đâu lại ngượng ngùng... Nhưng mà, trông ngài ấy không thoải mái lắm...?’

Tới lúc ăn món pudding tráng miệng, cậu cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Nghĩ rằng nên nói trước khi đêm quá muộn, cậu đi thẳng tới phòng của bà Thompson.

Vẻ mặt bà nghiêm nghị hơn thường ngày, có lẽ vì đang lo lắng cho ngài bá tước. Cậu lấy hết can đảm để mở lời.

“Dạ, cháu có chuyện muốn nói về kỳ phát tình của ngài bá tước.”

Bà Thompson thoáng ngạc nhiên trước lời cậu nói.

“Về kỳ phát tình của ngài bá tước? Cậu á?”

Bị bất ngờ bởi câu hỏi thẳng thừng, cậu hơi do dự một chút rồi lại lấy lại bình tĩnh. Vượt qua kỳ phát tình mà không có thuốc hay bạn đời phù hợp là một cực hình. Cậu còn nghe nói với Alpha thì còn tệ hơn, nên cậu không thể giả vờ như không biết.

“Cháu có vài loại thảo dược rất hiệu quả với cháu. Cháu nghĩ chúng có thể giúp được ngài bá tước.”

“Thảo dược? Ý cậu là thuốc ức chế à?”

Bà Thompson nhìn cậu đầy nghi hoặc. Một nam Beta thì chẳng có lý do gì để mang theo loại thuốc như vậy, và cậu biết thể nào mình cũng bị nghi ngờ. Đó là lý do khiến cậu do dự khi muốn đưa ra.

“À, ờ, mẹ cháu là một Omega. Đây là bài thuốc cháu học từ khi còn nhỏ, với lại trước đây cháu có một người bạn ở chỗ làm cũ hay bị ảnh hưởng bởi chu kỳ, nên cháu đã làm một ít.”

Cậu không giỏi nói dối, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

“...Thảo dược gì vậy? Đưa đây xem.”

“Dạ, đây ạ. Được làm từ quả tầm gửi, rễ kế và lá xô thơm nghiền nhỏ rồi phơi khô chung với nhau.”

“Chỉ là mấy loại cỏ dại phổ biến thôi... Mà cháu bảo là có hiệu quả à?”

“D-ạ. Bạn cháu... cô ấy luôn kiểm soát được chu kỳ của mình nhờ những thứ này.”

Bà Thompson quan sát kỹ mấy loại thảo dược, ngửi thử rồi thậm chí nhai một chút. Vẻ mặt bà vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng lộ rõ sự hy vọng mong manh.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
calichau
calichauChương 10
Hay quá luôn, bộ này đúng đỉnh. Cám ơn nhà dịch thầu bộ này nhé
Trả lời·11 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo