Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 9
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
“Trước đây ngài ấy có thể ngồi đọc hàng giờ mỗi khi ra ngoài. Sao hôm nay lại như vậy nhỉ?”
“Ừ, trước đây dù có cây bị bật gốc ngay bên cạnh cũng chẳng để tâm, nhưng dạo này có vẻ nhạy cảm hơn nhiều.”
“Có phải vì sắp đến thời điểm đó không?”
Vật lộn để cởi bộ đồ ướt, Louis vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện đang diễn ra trong nhà bếp.
“Thời điểm ấy sao?”
“Ngài ấy trở nên nhạy cảm hơn sau mỗi chu kỳ. Tôi chắc chắn kỳ phát tình của ngài Bá tước sắp đến rồi.”
Nghe đến đó, tim Louis chùng hẳn xuống.
Kỳ phát tình của ngài Elliot… sắp đến sao?
Cậu rùng mình khẽ thở ra, cảm thấy hơi lạnh từ nước thấm sâu vào tận xương tủy. Chỉ riêng pheromone bình thường của Elliot đã đủ khiến Louis choáng váng. Mùi hương phảng phất còn vương trên găng tay hắn lúc đầu cũng đủ khiến cậu nghẹt thở.
Chỉ tưởng tượng đến chuyện Elliot bước vào kỳ phát tình cũng đã khiến cậu khiếp sợ. Dù sau đó đã thay đồ và quay lại làm việc ngoài vườn, đầu óc Louis chỉ toàn nghĩ đến kỳ phát tình ấy. Cậu hoảng sợ đến mức muốn bỏ trốn.
Không được… Làm việc ở đây là điều bất khả thi. Có lẽ nên thành thật mà xin rời đi. Dựa vào việc chưa nghe tin gì thì có lẽ Ben cũng đã bình phục rồi.
Louis đã hạ quyết tâm trong bữa tối hôm đó. Khi dùng bữa cuối cùng cùng những hầu gái mà cậu đã dần gắn bó, rồi thưởng thức món tráng miệng với lòng buồn bã vì nghĩ đây có thể là lần cuối, thì một người cất tiếng gọi cậu.
“Cậu Louis, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút sau bữa ăn được không?”
Đó là Dmitri, người hiếm khi xuất hiện trong giờ ăn của các hầu gái, và vì nghĩ rằng ông ấy gọi mình đến để khiển trách, Louis bước theo với lòng đầy lo lắng.
“Bà Thompson đã mắng mình rồi… Có khi nào ngài Bá tước vẫn còn giận vì mình phá hỏng giờ đọc sách của ngài ấy...?”
Khi cả hai ngồi xuống bàn trong phòng khách, Louis đã gần như muốn bật khóc, nhưng thật bất ngờ, Dmitri lại dịu dàng mời cậu dùng trà và bánh.
“Của cậu đây, Louis. Trà quế và bánh hạnh nhân.”
“Ơ, tôi có thể ăn ạ…?”
“Tất nhiên rồi. Tôi nghe nói cậu thích ăn đồ ngọt lắm, phải không?”
Louis đỏ mặt, ngượng ngùng vì ngay cả thói quen ăn uống tham ăn của mình cũng bị đem ra bàn tán. Dù có chút lúng túng, nhưng không nỡ từ chối lòng tốt ấy, cậu đành lấy một chiếc bánh. Vị ngọt giòn tan vừa lan ra trong miệng thì Dmitri lên tiếng.
“Cậu quen với công việc rồi chứ? Tôi nghe nói cậu làm khá tốt. Thú thật, ban đầu khi cậu được chọn, tôi có hơi lo rằng công việc này sẽ quá sức với cậu.”
“Ôi, không đâu ạ. Thật ra hôm nay tôi đã gây ra một rắc rối ngớ ngẩn, làm phiền mọi người rất nhiều…”
“Ai cũng mắc lỗi cả. Khi tôi mới bắt đầu làm việc dưới trướng Bá tước đời trước, tôi còn phạm sai lầm nghiêm trọng hơn nhiều. Có lần tôi vô tình làm cháy thảm vì xử lý than trong lò sưởi không đúng cách.”
Louis vừa nhấp trà, mắt mở to kinh ngạc.
“Thật sao…?”
“Sao, không tin tôi à?”
“Tôi cứ nghĩ quản gia đây đã giỏi sẵn ngay từ đầu rồi, Dmitri. Ông trông rất hợp với vai trò quản gia…”
“Không đâu. Tôi không phải là người sinh ra để làm quản gia. Tôi là dân nhập cư, và cậu thấy không, tôi còn có vết sẹo trên mặt nữa.”
Dmitri chỉ vào vết sẹo lớn bên sống mũi.
“Mọi thứ tôi có ngày hôm nay đều là nhờ Bá tước. Ngài là một người thực sự tốt. Dù tôi như thế này, ngài vẫn không hề có thành kiến.”
Đôi mắt Louis mở to vì ngạc nhiên. Từ khi đến thị trấn, cậu đã nghe nhiều điều về Bá tước, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói tốt về bá tước như vậy. Có lẽ nét mặt cậu đã thể hiện rõ suy nghĩ đó, vì Dmitri bật cười khẽ.
“Ngạc nhiên đến thế cơ à? Thì… tôi có tai mà, cũng nghe được người ta nghĩ gì về Bá tước.”
“À, không phải vậy, chỉ là…”
“Đúng là bây giờ trông ngài ấy có vẻ khó gần thật. Nhưng hồi còn trẻ thì không như vậy đâu. Dù tính cách hơi nhạy cảm, ngài ấy vẫn là một người tình cảm, đến mức có thể gọi là mong manh. Nếu không vì chuyện năm xưa thì…”
Dmitri nói thêm với giọng chua chát, rồi lại khẽ mỉm cười.
“Dù sao thì, ngài ấy là người tôi vô cùng biết ơn. Dù đã quá tuổi nghỉ hưu, tôi vẫn ở lại bên ngài ấy là vì lý do đó. Tôi chỉ mong một điều - là Bá tước có thể lấy lại được sự ấm áp trong trái tim như ngày trước. Đó là lý do tôi ở đây.”
“Lý do đến căn biệt thự này ạ?”
“Bá tước đến đây để tránh sự can thiệp của các bậc bề trên, nhưng trong lòng tôi vẫn hy vọng rằng có điều gì đó sẽ thay đổi nơi ngài ấy khi ở đây. Nơi này từng là chốn ngài hay lui tới khi phu nhân còn sống. Và dạo gần đây… tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ hy vọng của tôi không sai.”
Khi nói vậy, Dmitri liếc nhìn Louis.
“Vậy nên, Louis, tôi mong là cậu sẽ tận hưởng quãng thời gian ở đây. Một khoảng thời gian thật lâu dài.”
Kết thúc câu chuyện khiến Louis hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại đi đến kết luận đó. Cậu tò mò về “chuyện năm xưa”, điều dường như đã khiến Bá tước thay đổi, nhưng không cảm thấy mình có thể hỏi.
‘… Nhưng đó không phải là việc mình nên hỏi. Có lẽ đó là điều mình không nên xen vào.’
Gạt bỏ sự tò mò không đúng chỗ, Louis chuyển sang một câu hỏi khác.
“Có khi nào… bà Thompson cũng từng mắc lỗi khi mới làm việc như tôi hay ông không ạ?”
“Ồ, có chứ. Có lần, trong lúc giặt ga trải giường màu trắng, bà ấy vô tình để lẫn chiếc khăn lụa đỏ của phu nhân vào, khiến toàn bộ chăn ga của người hầu chuyển sang màu hồng.”
Ở cạnh Dmitri, cuối cùng Louis cũng bật cười thành tiếng một cách thoải mái. Dù không có gì thay đổi, nhưng sự ấm áp trong tim khiến cậu cảm thấy dường như mình có thể ở lại nơi này.
“Louis. Cậu chắc là làm được việc này chứ?”
“Nếu cậu thấy không làm được thì hỏi ngài Irving hoặc ngài Dmitri đi.”
Sáng hôm sau, sau khi hoàn tất việc kiểm tra, các hầu gái tụ lại ở một góc khu vườn khi công việc bắt đầu. Louis, đang cầm một chiếc rìu cán ngắn, nhận được vô số ánh nhìn nghi ngờ từ mọi người.
“Tôi có thể làm được.”
“Thật không đấy? Cán rìu còn to hơn cả cổ tay cậu nữa kìa.”
“Lùi lại đi, nguy hiểm đấy.”
Louis ra hiệu cho Marsha rồi nhấc rìu lên. Việc này cậu đã làm vào mỗi mùa đông trong thời gian sống ở rừng, nên không có gì khó khăn. Cậu vung lưỡi rìu xuống giữa khúc gỗ, và với một tiếng rắc, củi nứt đôi.
Các hầu gái đang quan sát cậu reo lên thán phục, vỗ tay rào rào. Louis gãi sau đầu, vừa thấy tự hào vừa hơi ngại ngùng.
“Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế? Có vẻ vẫn còn rảnh quá, chắc tôi nên giao thêm việc mới được.”
Đúng lúc đó, giọng nói không hài lòng của bà Thompson vang lên gần lối vào dinh thự. Các hầu gái đang tám chuyện liền tản ra mọi hướng. Louis, cảm thấy ngại ngùng, khẽ gật đầu chào bà Thompson.
Bà chào cậu bằng thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn so với ngày hôm trước. Quyết tâm sửa sai, Louis nắm chặt cán rìu.
‘Mình cần làm việc thật chăm chỉ. Nhanh chóng chẻ xong củi rồi còn giúp làm việc nhà.’
Ban đầu, chiếc váy ngắn và tạp dề khiến cậu thấy khó chịu, nhưng khi ngày trôi qua, cậu dần bắt nhịp được. Âm thanh của những khúc củi bị bổ vang lên giữa khu vườn yên tĩnh.
Mặt trời đã lên cao, và đống củi đã vơi đi hơn một nửa. Đột nhiên, một giọng nói lạ vang lên bên tai Louis khi cậu đang làm việc hối hả.
“Wow, cậu giỏi thật đấy.”
“Á!”
Bị giật mình bởi lời nhận xét bất ngờ, Louis suýt làm rơi rìu. Cậu vội vàng quay lại, nhưng chiếc váy dài vướng vào chân khiến cậu ngồi phịch xuống một cách lúng túng.
“Ta làm cậu giật mình à? Xin lỗi nhé. Ta không định làm cậu bị gián đoạn đâu.”
Phía sau Louis là một quý ông trẻ mà cậu chưa từng gặp trước đây. Đó là một Alpha đội mũ lụa và mặc áo choàng dài. Từ pheromone của anh ta tỏa ra một hương gỗ ấm áp, hòa hợp với đôi mắt đầy sức sống và mái tóc nâu dày.
“Cậu ổn chứ?”
Người đàn ông mỉm cười và đưa tay ra giúp Louis đứng dậy sau cú ngã. Mặt Louis đỏ bừng khi cậu lấy lại bình tĩnh.
‘Trời ơi. Mình lại để người lạ thấy bộ dạng này.’
Những người trong dinh thự đều biết cậu mặc đồ hầu gái là vì sự cố chấp kỳ lạ của Elliot, nhưng với người ngoài, hẳn là trông như thể cậu có sở thích kỳ quặc.
Vài ngày trước, khi đang lau dọn gần lối vào dinh thự, cậu từng gặp một cậu bé đến giao hàng. Louis thì ngạc nhiên, nhưng cậu bé kia còn bất ngờ hơn, đỏ mặt lắp bắp rồi bỏ chạy thục mạng.
Bắt gặp một người đàn ông mặc váy hầu gái bất ngờ trong khu biệt thự của bá tước, cậu bé đó chắc chắn thấy kỳ cục. Có thể cậu bé đã quay lại thị trấn và lan tin đồn, cười nhạo cậu.
‘Và vừa rồi mình còn chẻ củi với cái bộ đồ này nữa. Nhìn hẳn là điên thật rồi.’
Louis cố gắng tự đứng dậy, phớt lờ bàn tay đang đưa ra, nhưng trong lúc bối rối, cậu lại túm nhầm vào váy của chính mình, khiến cơ thể càng lảo đảo hơn. Người đàn ông lập tức giữ chặt lấy cánh tay của cậu.
“Được rồi, cẩn thận. Rìu ở ngay cạnh cậu đấy.”
“X-xin lỗi.”
Lẩm bẩm lời xin lỗi, Louis đứng dậy. Cậu cũng không rõ mình đang xin lỗi vì điều gì—có lẽ vì đã vấp ngã hai lần như một kẻ ngốc, hoặc vì không chào đáp lại người kia, hay là vì đang mặc bộ đồ kỳ cục này.
‘Nhưng chẳng phải tôi mặc cái này vì tôi thích đâu.’
Bất chợt cảm thấy giận Bá tước, nét mặt Louis trở nên khó chịu đôi chút. Trong lúc đó, người đàn ông vẫn tiếp tục quan sát cậu với đôi mắt lấp lánh. Khi cậu nhận ra ánh nhìn ấy và hất tay người kia ra, anh ta khẽ cười.
“Ồ, xin lỗi nhé. Tôi nhìn nhiều quá à? Tôi thấy bộ đồ này thú vị thật, mà lạ là nó lại hợp với cậu đến mức chẳng thấy khó xử gì cả.”
Người kia nói ra lời khen ngợi kỳ cục ấy một cách rất thản nhiên. Khi má Louis lại đỏ lên vì tưởng rằng anh ta đang chế nhạo mình, người đàn ông lại đưa tay ra lần nữa, ngỏ ý bắt tay.
“Rất vui được gặp cậu. Ta là Maximilian Woodville.”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.