Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 12

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 12

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Ngày hôm sau, Bá tước đã hoàn toàn tỉnh táo. Dù đã tỉnh lại, hắn vẫn nằm trong phòng suốt cả một ngày.

Trong khoảng thời gian đó, Louis làm việc rất chăm chỉ. Chỉ có mình cậu biết chuyện ngớ ngẩn đã xảy ra trong phòng ngủ của Bá tước, nhưng Louis lại càng chăm chỉ hơn, cảm thấy bản thân đang có chút bối rối vô cớ.

Hôm nay, tràn đầy năng lượng từ sáng sớm, Louis nhanh nhẹn chuyển các chậu cây mới được mang từ điền trang của Bá tước vào nhà bếp. Cậu vẫn còn sức, và khi đang nhìn quanh kho chứa đồ thì Dmitri bước lại gần.

"Ông Dmitri, cháu nên đặt mấy cái gói hàng này ở đâu ạ?"

"Để tạm đây đi. Đó đều là sách của ngài Bá tước, tôi phải sắp xếp chúng vào thư phòng trước đã. Ngài ấy rất kén chọn với sách vở."

"Vậy nếu ông muốn chuyển chúng đi đâu thì cứ nói với cháu nhé. Sách nặng lắm, để cháu khiêng cho."

Louis nghĩ rằng thứ ngài ấy kén chọn không chỉ có sách, nhưng cậu không nói ra điều đó.

Thay vào đó, cậu tò mò nhìn kỹ các gói hàng hơn một chút. Cậu vốn tưởng rằng Bá tước chỉ đọc những quyển sách khó như thần học hay triết học, nhưng thật bất ngờ khi có khá nhiều tiểu thuyết và sách thơ.

"À, mà hình như tờ báo cậu đặt đã được chuyển đến cho Bá tước rồi. Ngài ấy đang đọc nó."

“C-cũng không có gì đâu…”

Khi Dmitri nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó, tim Louis đập thình thịch. Cậu hoảng hốt, vội vàng chuyển chủ đề vì cảm giác hai má mình sắp đỏ bừng lên đến nơi.

“À, mà ngài ấy cũng có quyển sách này “Ánh sáng của miền đất quý tộc”. Mẹ cháu cũng từng rất thích quyển đó…”

Vừa nhắc đến tựa sách mình đã thấy, Louis đã bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Dmitri.

“Louis, cậu vừa đọc được tựa cuốn sách này à?”

“D-dạ… Cháu có làm gì thất lễ không ạ?”

Trước câu hỏi đầy phấn khích của ông, Louis quên luôn cả sự bối rối. Dmitri chỉ vào vài cuốn sách khác và hỏi cậu nghĩa của từng tựa. Louis trả lời nhanh nhẹn, nhưng đến cuốn thứ tư thì ngập ngừng.

“Cháu xin lỗi, cháu không nhớ từ cuối có chữ P nghĩa là gì…”

Cậu lí nhí rồi im bặt, nhưng Dmitri thì thực sự ấn tượng.

“Không, Louis. Như vậy là rất đáng nể đấy. Ngày nay, người hầu biết đọc thì không hiếm nữa, nhưng đọc được cả tiếng Latin thì…”

“Cháu không biết hết đâu ạ. Chỉ là những từ thông dụng hay xuất hiện trong tựa sách thôi.”

“Vậy cũng giỏi rồi. Nhưng cháu học mấy thứ đó ở đâu vậy?”

“Mẹ cháu thích đọc sách. Hồi đó… nhà cháu sống ở nơi rất vắng vẻ, nên ngoài việc đọc sách cùng mẹ thì cũng chẳng có việc gì khác để làm.”

Không chắc mình nên chia sẻ bao nhiêu, Louis ngập ngừng. Dmitri nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, ông vỗ tay cái đét.

“Louis, tôi có một việc muốn nhờ cậu.”

“Việc gì vậy ạ, ông Dmitri?”

“Cũng sắp đến giờ ăn sáng của ngài rồi. Cậu thử là phẳng tờ báo xem sao? Ngài luôn đọc báo trong lúc ăn sáng đấy.”

Louis giật mình. Việc là phẳng tờ báo mỗi sáng để hắn có thể đọc dễ dàng vốn là một nhiệm vụ quan trọng đối với Dmitri. Thậm chí trong nhiều gia đình quý tộc khác, đó là công việc chỉ dành riêng cho quản gia.

“Cháu làm chuyện đó… ạ?”

“Phải rồi. Tôi nghe nói gần đây cậu mới học dùng bàn ủi đúng không? Chắc cũng quen tay rồi. Mắt tôi hôm nay hơi mỏi.”

“Nhưng mà…”

“Đúng rồi. Trong lúc là báo, nhớ đọc luôn mấy bài viết hôm nay nhé. Nếu có tin gì quan trọng thì báo lại cho ngài khi đưa báo.”

Louis vẫn còn hơi bối rối, nhưng Dmitri đã đưa tờ báo cho cậu như thể giao phó một công việc chính thức. Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến bữa sáng của hắn. Louis lập tức làm nóng bàn ủi rồi vừa là, vừa lướt nhanh qua các bài báo.

May mắn là Louis đã khá quen với việc đọc báo. Trong quãng thời gian từng làm đánh giày và không thể mượn được sách, cậu thường nhặt những tờ báo cũ mà khách để lại để đọc.

“Tin gì thì hợp nhỉ… Cháu gái của bá tước Sunderland sắp cưới hoàng tử nước láng giềng. Hừm… nhưng ngài chắc chẳng quan tâm mấy đến mấy chuyện hôn nhân sắp đặt. Tin về buổi dạ vũ lớn của Công tước West End… chắc cũng không thích đâu.”

Trong lúc Louis đang phân vân, cậu bắt gặp một bài viết về chiếc máy dệt mới được phát minh. Ngoài việc quản lý điền trang, hắn còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực và hiện sở hữu một xưởng dệt lớn tại thị trấn Dempsey Hill bên cạnh.

Mặc dù phần mô tả chiếc máy với các thuật ngữ kỹ thuật khá khó hiểu, Louis vẫn cố gắng đọc thật kỹ với vẻ mặt đầy quyết tâm.

‘Cho bông vào máy rồi nó biến thành sợi, lại còn dệt được cả vải rộng nữa sao? Giống như phép thuật vậy.’

Trong lúc mắt cậu đang sáng rực lên vì phấn khích, cậu nghe tiếng bước chân của Bá tước đi xuống phòng ăn. Louis nhanh chóng gấp lại tờ báo vừa mới là xong. Đôi mắt của Elliot thoáng dao động khi nhìn thấy Louis đứng bên cạnh bàn, nhưng hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống.

Hắn nâng tách trà đen hoa văn dây leo lên, nhấp một ngụm. Ngay lúc đó, cũng là lúc Louis cần phải đưa tờ báo lên bàn.

“Ờm, ừm…”

Khi còn nhìn Dmitri làm việc này, Louis thấy nó không có gì to tát. Nhưng đến lượt mình, cậu lại không hiểu sao lại căng thẳng đến vậy. Tay cậu hơi run khi đẩy tờ báo về phía Bá tước.

‘Mình phải nói về bài báo...’

Hắn khuấy tách trà đen bằng muỗng nhỏ mà không ngẩng đầu lên. Louis thấy khó mở lời, cảm giác như phải bắt chuyện trước rồi mới nói được điều quan trọng.

‘Mình nên gọi ngài ấy là gì đây? Từ trước đến giờ chưa từng xưng hô như thế nên chẳng nhớ nổi...’

Bị cơn lo lắng chi phối, đầu óc Louis trở nên trống rỗng. Cậu choáng váng, chật vật để tìm được lấy một từ duy nhất.

“Chủ nhân…!”

Khi Louis cất tiếng, Elliot lập tức quay đầu về phía cậu. Có lẽ vì mấy ngày bệnh, sống mũi và đường nét quai hàm của hắn trông sắc sảo hơn thường lệ. Khi Elliot nhíu mày và trừng mắt nhìn cậu, đầu óc Louis càng trở nên đông cứng.

‘Chết rồi. Có lẽ không nên gọi thế…! Phải gọi thế nào mới đúng? Người khác gọi ngài ấy ra sao? Dmitri gọi thế nào nhỉ?’

Vừa nghĩ đến Dmitri, Louis lập tức nhớ đến một câu. Ngay lần đầu đến nhà này, Dmitri đã bảo cậu: “Hãy gọi tôi là ông Dmitri.”

‘Có lẽ đó là phép lịch sự khi xưng hô với quý tộc…?’

Bằng giọng run rẩy, Louis lại mở miệng:

“Ngài Elliot…?”

Đúng lúc đó, bà Thompson, người đang bê khay đồ ăn sáng đến bàn, lập tức khựng lại. Dao nĩa bạc và bát đĩa va vào nhau lách cách trên khay. Dmitri, đang đứng xa quan sát, há hốc miệng kinh ngạc. Marsha, người đang đánh sáp hành lang, nuốt nước bọt đánh ực. Louis đã có linh cảm. Cậu biết mình lại vừa nói một câu sai trầm trọng.

Một khoảng im lặng kéo dài, rồi Elliot, đang trừng mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi, thở dài nặng nề.

“...Tốt hơn là gọi ta là ‘chủ nhân’ đi.”

Hắn giật lấy tờ báo khỏi tay Louis, người đang đứng đơ tại chỗ. Vừa mở trang đầu ra đọc, bà Thompson cũng vừa đặt khay đồ ăn lên bàn.

“Thưa ngài bá tước, ngài muốn ăn bánh mì với bơ hay mứt ạ?”

Vừa nghe thấy thế, khuôn mặt Louis, vốn đã đỏ bừng, lại càng đỏ thẫm hơn nữa.

‘Đúng rồi, bá tước…! Lẽ ra mình phải gọi là ‘bá tước’, thật ngốc quá…!’

Louis cố nén nước mắt và chạy vụt ra khỏi phòng ăn. Cậu run lên vì xấu hổ và giận chính mình, nhưng mọi chuyện đã quá muộn để hối tiếc.

Và thế là, Louis trở thành người hầu duy nhất trong biệt thự của bá tước Elliot Seymour Gladstone gọi hắn là chủ nhân.”

Dù có một khoảng thời gian ngắn cảm thấy buồn bã vô cớ, cuộc sống của Louis vẫn đang diễn ra suôn sẻ. Cậu không còn mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn như trước nữa, kể cả khi Bá tước có mặt.

Một phần là vì cậu đã quen với công việc thường ngày, nhưng phần lớn là vì Bá tước không còn nhắc đến “mùi hương đáng ngờ của hoa lan chuông” nữa.

‘Tạ ơn trời. Có lẽ ngài ấy nhạy cảm như vậy là vì đang gần đến kỳ phát tình.’

Từ khi Louis ngừng phạm lỗi, Elliot cũng không còn trừng mắt nhìn cậu nữa. Điều đó khiến cậu nhẹ nhõm. Bởi mỗi khi Elliot nhìn cậu bằng ánh mắt sắc như dao ấy, toàn thân Louis lại căng cứng, và cậu cảm thấy như toàn bộ sức lực bị rút cạn...

‘...Hửm?’

Trong lúc cào lá trong vườn và gom chúng thành từng đống bằng chiếc cào, Louis đột nhiên quay đầu lại, vì cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng không có gì bất thường cả.

Dù Elliot đang ngồi dưới bóng cây sồi không xa lắm, hắn ta vẫn bất động, mải mê đọc sách.

‘Chắc là mình tưởng tượng thôi. Làm gì có chuyện ngài Bá tước nhìn sang bên này chứ.’

Louis siết chặt cán cào và tiếp tục gom cho xong đống lá. Đống lá rụng này sau sẽ được ủ làm phân bón cho khu vườn vào năm tới, và giờ nó đã trở nên chắc chắn và cao ngất. Louis lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hài lòng.

Khi không còn mắc lỗi nữa, công việc dần trở nên dễ dàng hơn với cậu. Ban đầu, cậu vừa phải làm việc như một hầu gái, vừa chưa quen với các quy tắc trong một gia đình quý tộc. Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu được phần nào cách vận hành trong biệt thự và làm việc rất chăm chỉ.

‘Có lẽ làm hầu gái thật sự hợp với mình thì phải.’

Cảm thấy hơi tự mãn, Louis vui vẻ hoàn thành nốt công việc trong vườn.

Thế nhưng, tâm trạng đang phấn chấn của cậu đã bị dội gáo nước lạnh tại bàn ăn tối. Hai lần mỗi tuần, bà Thompson sẽ phát thư trước bữa tối. Nhiều cô hầu gái nhận được thư từ gia đình hoặc bạn bè, còn Louis thì chưa bao giờ có.

Khi bà Thompson lần lượt gọi tên những người có thư, Louis chỉ thầm cầu mong hôm nay có sô-cô-la nóng tráng miệng. Và rồi sau đó...

“Louis, có thư cho cậu này.”

Cậu tưởng mình nghe nhầm, nhưng bà Thompson đã đưa một phong bì về phía cậu. Louis nhận lấy phong thư, không giấu nổi vẻ bối rối. Mắt cậu mở to khi nhìn thấy cái tên ghi trên bì thư.

“Louis, thư từ người yêu hả?”

“Không-không có đâu.”

“Vậy sao trông cậu ngạc nhiên thế? Từ đâu gửi đến vậy?”

“Là từ nơi... nơi tôi từng làm việc trước kia.”

Mấy cô hầu gái quanh bàn hiểu lời cậu là “thư từ một biệt thự cậu từng làm hầu trước đó.”

“À, nếu là thư từ chủ cũ thì có thể có gì đó hay ho đấy.”

“Nếu tôi mà nhận được thư từ ngài Huxley thì tớ sẽ đốt nó. Không, phải xé vụn rồi cho chó ăn mới hả giận.”

“Chỉ nghĩ tới thôi cũng rợn người rồi. Chuyển chủ đề đi.”

“Phải đó, Marsha. Kể bọn này nghe về người đàn ông mà cậu bảo đã thấy ở trong thị trấn lần trước đi.”

Tiếng cười lại râm ran quanh bàn ăn, nhưng Louis không thể nào hòa vào không khí đó. Đó là thư của Burke. Sau khi ăn xong, cậu quay về phòng và mở thư ra đọc với vẻ mặt nghiêm túc.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
jun69
Ko uổng công chờ đợi hẹ hẹ hẹ
Trả lời·20/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo