Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 13

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 13

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Louis thân mến.

Hẳn là cậu vẫn ổn chứ? Không biết nơi đó có thực sự quý giá như lời đồn không nhỉ. Mọi người ở đây vẫn ổn cả. Cậu chưa quên lời hứa của chúng ta chứ? Nếu cậu làm đúng như đã hứa, tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa của mình.

Burke chắc hẳn đã nghĩ rằng bức thư này có thể bị người khác đọc, nên ông ta viết rất cẩn thận, đầy ẩn ý. Nhưng ở cuối thư, ông ta vẫn nhấn mạnh rằng một khi Louis nhận được lương, thì phải gửi phí giới thiệu như đã thỏa thuận.

‘Chú ta thật sự biết viết thư à…?’

Louis mím môi, nét mặt không thay đổi. Đây chẳng khác gì một bức thư đòi nợ. Những dòng chữ ấy khiến cậu cảm thấy như có một sợi dây thắt chặt quanh cổ.

Burke đang hỏi liệu trong biệt thự có manh mối nào liên quan đến kho báu của Lady Diana như lời đồn hay không, và liệu Louis có đang trung thực thực hiện mệnh lệnh đã giao. Điều duy nhất khiến cậu yên tâm là dòng "mọi người ở đây vẫn ổn."

‘Mình hy vọng Ben cũng ổn... Trời bắt đầu lạnh rồi, không biết em ấy có lại ho không nữa?’

Bận rộn thích nghi với cuộc sống mới và bị ám ảnh bởi sự lạnh lùng của Bá tước, Louis đã quên mất những ngày ở trại tạm trú. Một cơn sóng của sự hoài niệm, hối hận và lo lắng dâng lên trong lòng cậu.

‘Đúng rồi. Cậu đâu có đến đây để trở thành một hầu gái hoàn hảo…?’

Louis đã quên mất mệnh lệnh của Burke, phần lớn vì đó là điều cậu không muốn nghĩ tới nhất. Cậu ghét việc phải hợp tác với một âm mưu như thế này, dù điều đó có nghĩa là phải che giấu thân phận thật sự của mình với những người ở đây.

Louis hoàn toàn không hề quan tâm đến tung tích kho báu. Tham lam những thứ vốn không thuộc về mình là điều không đúng, dù nó có hấp dẫn đến đâu đi nữa. Ngay cả khi cậu tìm thấy manh mối, cậu cũng không chắc mình có nên giao nó cho Burke không.

‘Hay là mình nên trả lời rằng chẳng có gì cả? Hoặc thú nhận là mình không làm được…’

Ánh mắt Louis, đầy bất an, dừng lại ở dòng cuối của bức thư: “Nếu cậu giữ lời hứa, tôi cũng sẽ giữ lời của mình.”

Những từ đó có nghĩa là: “Nếu mày thất hứa, tao cũng sẽ thất hứa.” Nếu Louis không tìm ra manh mối kho báu hoặc ít nhất là thể hiện rằng mình đang cố gắng tìm kiếm, Burke sẽ không tha cho Ben.

Một tiếng thở dài bật ra một cách vô thức. Lời hứa vẫn là lời hứa, dù là một lời hứa tồi tệ. Hơn nữa, Louis rất dở trong việc nói dối. Nếu cậu định bảo với Burke rằng “Tôi đã tìm rồi nhưng không thấy gì cả,” thì chí ít cũng phải giả vờ tìm kiếm.

‘Mình đoán là phải làm gì đó thôi… Nhưng liệu có tìm ra được gì không? Cũng khá lâu từ khi bắt đầu làm việc ở đây rồi, nhưng chưa từng thấy gì liên quan đến kho báu cả.’

Tất nhiên, Louis biết mình đâu có nhìn thấy hết mọi thứ trong ngôi nhà này. Cậu chỉ thoáng thấy phòng ngủ và thư phòng của Bá tước.

‘Nhưng mà tự tiện vào những chỗ như vậy nếu không được cho phép thì có thể rước họa lớn vào thân... Làm sao để kiểm tra được chứ?...’

Louis co người lại thành một khối tròn nhỏ và kéo chăn trùm lên đầu. Giấc ngủ thật khó tìm khi trong lòng cậu nặng trĩu những lo lắng.

Cơ hội để lẻn vào không gian riêng của Elliot đến sớm hơn Louis tưởng. Ngày hôm sau, vào cuối bữa tối, ông Dmitri gọi cậu lại và nhờ một việc khá kỳ lạ.

“Louis, tôi đang nghĩ không biết liệu từ hôm nay cậu có thể dọn dẹp phòng làm việc của ngài Bá tước được không. Chỉ khoảng một đến hai tiếng sau bữa tối thôi.”

Nếu không có gì thay đổi, thì việc dọn dẹp phòng và thư phòng của Bá tước là trách nhiệm của bà Thompson và ông Dmitri. Bá tước thì lại ghét đàn ông đến mức không thể chịu nổi khi ở cùng phòng với cậu.

“Cháu ạ? Cháu nghĩ ngài Bá tước sẽ không thoải mái đâu ạ…”

“Tôi giờ không thể leo lên leo xuống thang được nữa. Ngài Bá tước thỉnh thoảng sẽ lấy sách ra, và ta phải nhớ tên sách cũng như thứ tự sắp xếp của chúng. Trong nhà này thì không ai phù hợp hơn cậu để làm việc đó.”

“Nhưng mà…”

“Hơn nữa, tôi nghĩ ngài Bá tước giờ cũng quen với cậu rồi.”

Đó thực sự là một câu nói khiến người ta bối rối. Louis lắc đầu, nhưng ông Dmitri chỉ vỗ vai cậu với ánh mắt đầy thông cảm.

“Vậy thì, tôi giao lại việc này cho cậu bắt đầu từ tối nay nhé.”

Louis miễn cưỡng nhận công việc. Đây là một nhiệm vụ không ngờ tới, nhưng lại có thể giúp cậu thực hiện yêu cầu của Burke. Ngay sau khi bữa tối kết thúc, cậu lặng lẽ rời phòng ăn và đi về phía thư phòng.

‘Tốt rồi. Vì khi ngài Bá tước vào thì mình không thể thong thả nhìn ngó xung quanh được, nên phải tranh thủ làm nhanh thôi.’

Tràn đầy quyết tâm, Louis hít một hơi thật sâu khi bước vào thư phòng. Căn phòng tỏa ra một hương thơm quyến rũ, là sự hòa quyện giữa hương pheromone nhàn nhạt còn sót lại của Bá tước và mùi sách.

Nhưng không chỉ hương thơm khiến Louis bị mê hoặc. Trên bàn làm việc của Elliot được trang trí bằng nhiều món đồ tinh xảo. Dù đã tự nhủ phải làm nhanh, Louis vẫn đứng ngẩn người trước chiếc bàn lấp lánh, mắt mở to đầy kinh ngạc.

‘Wow! Mấy thứ này là gì thế?’

Đèn bàn và cây bút lông trông thật thú vị, cả con dao nhỏ có hoa văn khắc trên cán cũng vậy, nhưng thứ khiến cậu ngạc nhiên nhất là quả địa cầu. Không biết quả cầu tròn trịa ấy dùng để làm gì, Louis cứ đứng nhìn nó đầy say mê.

‘Có ghi tên mấy quốc gia trên này. À, đây chắc là Trái Đất. Nó thật sự tròn và to đến thế sao?’

Sau khi đã ngắm nghía thỏa thích căn phòng, Louis bắt đầu cố gắng tìm kiếm manh mối, nhưng việc không biết mình đang tìm gì khiến cậu cảm thấy mông lung. Cậu do dự không muốn làm xáo trộn những món đồ được sắp xếp ngăn nắp, vì sợ nếu để lệch đi, Elliot sẽ mắng.

Cậu nhìn quanh ghế và rèm cửa nhưng không tìm thấy gì liên quan. Chỉ còn lại kệ sách. Là một người yêu sách, Louis thấy giá sách chiếm cả hai bức tường cũng đầy mê hoặc.

‘Mình chưa từng thấy một giá sách nào chứa nhiều sách đến thế. Và vẫn còn nhiều cuốn chưa được xếp lên nữa.’

Louis đặt chồng sách xuống trước giá và bắt đầu sắp xếp chúng theo hướng dẫn của ông Dmitri.

‘Có nhiều sách viết bằng tiếng nước ngoài nữa. Không biết là sách gì nhỉ? Chẳng lẽ ngài Bá tước đã đọc hết những cuốn này rồi sao?’

Ban đầu cậu định tìm manh mối về kho báu, nhưng lúc nào không hay, Louis lại bị cuốn vào việc ngắm nghía những cuốn sách hiếm lạ.

‘Hả? Quyển này là…’

Sau khi xếp xong chồng sách, Louis giật mình khi thấy một quyển truyện tranh nhỏ nằm giữa những quyển sách phức tạp, khó hiểu. Đó là một cuốn mà cậu rất quen thuộc.

‘Là “Những cuộc phiêu lưu của Terry và Gigi”! Lại còn là tập 1 nữa!’

“Những cuộc phiêu lưu của Terry và Gigi” là truyện cổ tích yêu thích nhất thời thơ ấu của Louis. Vì ở túp lều của cậu chỉ có tập 2, nên cậu phải nghe mẹ kể lại nội dung của tập đầu tiên.

Louis như bị cuốn hút, đưa tay về phía cuốn sách. Trang đầu tiên của quyển truyện mang nét ký tên thanh lịch: "P.W.S." — một chữ ký khiến cậu có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Cậu cố gắng nhớ xem đã từng thấy chữ ký đó ở đâu, nhưng khi lật sang trang tiếp theo, Louis lập tức bị cuốn vào nội dung bên trong. Cuốn sách được minh họa rất đẹp, tái hiện lại những câu chuyện mà mẹ cậu từng kể, làm bùng lên trí tưởng tượng trong cậu.

Trong lúc xúc động, mắt rưng rưng vì nỗi nhớ, Louis không hề hay biết có người đang tiến lại gần. Khi cậu lật trang sách một cách vô thức, một giọng nói trầm khàn vang lên.

"Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy?"

Louis ngẩng đầu lên, thấy Bá tước đang đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc. Chỉ nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn thôi cũng đủ để Louis biết mình đang rất không hài lòng.

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, Louis cảm thấy như có sợi dây siết chặt quanh cổ. Trước khi kịp nghĩ ra lời nào để đáp lại, Elliot đã bước nhanh tới và giật lấy cuốn sách khỏi tay cậu.

"Ngươi đang làm gì ở đây vậy?"

"T-tôi… đang dọn dẹp…"

 "Dọn dẹp? Thế đó là lý do để chạm vào những cuốn sách còn nguyên vẹn à?"

Cuốn truyện tranh mà Louis vừa xem có vẻ là vật mà Elliot rất trân quý. Không chỉ để ý xem liệu nó đã được xếp đúng vị trí, hắn còn soi kỹ từng chi tiết để xem Louis có làm hư hại gì không.

"Tại sao không trả lời? Vì sao ngươi lại động vào quyển sách đó?"

Louis chẳng thể nói lời nào đáp lại lời mắng nhiếc đó. Cậu đã vào thư phòng theo yêu cầu của Dmitri, nhưng cậu cũng tự ý động vào đồ mà không có sự cho phép.

Louis cố lén liếc nhìn Bá tước, nhưng càng lúc cậu càng xấu hổ vì đã lấy việc lau dọn làm cái cớ. Cậu nắm chặt hai tay trước ngực, vai run lên. Khóe mắt và chóp mũi đỏ ửng vì nước mắt sắp trào ra dù chẳng có lý do cụ thể nào.

"Ta thật không hiểu nổi. Một đứa trẻ vô danh vô phận như ngươi làm sao lại vào được ngôi nhà này?"

“.......”

"Lần nào cũng vậy... Ngươi cố tình khiến ta khó chịu đúng không?"

Khi đêm buông xuống, phòng làm việc ngập trong bóng tối. Chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt Bá tước, tạo nên những mảng sáng tối sắc nét. Trong ánh sáng mờ mờ ấy, khuôn mặt trắng của hắn lại càng trở nên sắc lạnh.

"Có vẻ như ngươi tự dưng mất khả năng nói. Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?"

 "À, không... tôi... tôi..."

 "Vậy thì trả lời đi! Hay là ngươi muốn khiến ta tức giận hơn nữa!"

Giọng Elliot vang lên như một tiếng gầm thấp, đầy đe dọa. Louis đã từng thấy hắn tức giận vài lần trước đó, nhưng chưa bao giờ thấy ngài kích động đến mức này.

Cơn giận mà hắn từng dành cho ông chủ tiệm may hay cả Maximilian cũng đã đủ đáng sợ, nhưng khi đó, hắn vẫn bình tĩnh đến lạnh người, không phải như bây giờ, giận dữ một cách bất thường và khiến người ta bất an.

"Nhưng giờ thì khác rồi." Gân cổ hắn ta nổi lên, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở nặng nề. Trong đôi mắt xanh dường như có ngọn lửa đang bùng cháy.

"Thưa n-gài…"

Nước mắt Louis tuôn ra lã chã. Cậu sợ hãi, nhưng còn buồn hơn vì ánh mắt khinh bỉ của Bá tước. Dù đã quen với việc bị người ta phớt lờ và coi thường như một đứa trẻ đường phố, cảm giác ấy vẫn khiến cậu đau lòng như lần đầu.

Cổ họng như bị bóp nghẹt, nhưng nếu cứ im lặng mãi thế này, Bá tước sẽ càng khinh thường cậu hơn. Louis hít một hơi thật sâu.

"Tôi xin lỗi vì đã tự ý chạm vào đồ của ngài… Chỉ là… tôi rất vui khi thấy một cuốn sách quen thuộc…"

Vừa sụt sịt vừa rơi nước mắt, Louis cố gắng nói cho trọn vẹn. Đôi mắt của Bá tước thoáng dao động trước lời của cậu.

"…Ngươi biết cuốn sách này à? Là ngươi?"

"Vâng. Dù tôi chưa từng thấy tập một, vì tôi chỉ có tập hai thôi."

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo