Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 14
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Bá tước đặt cuốn sách lại vị trí cũ. Khi quay lại, ánh mắt của hắn ta còn đáng sợ hơn cả lúc nãy.
"Ý ngươi là ngươi có tập tiếp theo của cuốn này? Nó ở đâu?"
"Chuyện đó thì…"
“Ngươi có thể đưa nó cho ta không? Ta sẽ trả bao nhiêu cũng được.”
Hắn ta bước nhanh về phía Louis, đôi mắt không còn giận dữ mà rực lên vẻ quan tâm mãnh liệt. Thật khó tin khi Elliot có thể say mê điều gì đến vậy. Louis lùi lại theo phản xạ, bị cuốn theo khí thế của hắn ta.
“Nó… không có ở đây. Tôi để ở căn nhà cũ nơi tôi từng sống.”
“Sao không mang nó về? Không thể nhờ ai đến lấy sao?”
“Nhà cũ của tôi… bị mất rồi. Mọi thứ ở đó…”
Vừa nói, khóe mắt Louis lại cay cay.
Cậu đến thành phố khi mới mười ba tuổi, rồi vô tình bị cuốn vào nhóm của gã Burke. Cậu chưa bao giờ có cơ hội lấy lại những gì thuộc về tuổi thơ.
Phải nhiều năm sau, cậu mới có dịp quay lại nơi căn chòi trong rừng từng tồn tại, nhưng khi ấy khu rừng đã bị đào xới. Có một trận cháy lớn, và tất cả chỉ còn là tro tàn.
“Ngươi đang bịa chuyện để lừa ta, đúng không?”
Giọng nghi ngờ của Bá tước khiến Louis lắc đầu liên tục.
“Không… không phải vậy. Tôi không có cuốn sách, nhưng tôi nhớ hết nội dung.”
“Nhớ? Nhớ cái gì?”
“Câu chuyện… phần tiếp theo của ‘Cuộc phiêu lưu của Terry và Gigi’.”
Bá tước liếc nhìn gương mặt Louis, lông mày thoáng nhíu lại. Biểu cảm của hắn ta như thể vừa tò mò với lời nói của cậu, vừa không thoải mái với chính sự quan tâm của mình đến câu chuyện đó.
Sau một hồi im lặng suy nghĩ, hắn ta bước ngang qua Louis, tiến về phía bàn làm việc. Ngồi xuống chiếc ghế bọc da đỏ, hắn ta nghiêng người về trước, một tay đặt lên tay vịn, rồi ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện.
“Ngồi đi.”
“Dạ… sao ạ?”
“Ta bảo ngồi.”
Louis ngập ngừng bước tới chiếc ghế và ngồi xuống. Cậu căng thẳng đến mức tay cứ mân mê vạt tạp dề đặt trên đầu gối. Trong khi đó, Elliot nghiêng người, một tay tựa lên tay vịn ghế, rồi lên tiếng:
“Ngươi kể đi.”
“Dạ… vâng ạ?”
“Ngươi có cái thói quen phiền phức là bắt ta phải lặp lại mọi thứ hai lần. Tốt hơn là đừng thế nữa.”
“Tôi… xin lỗi. Tôi không biết ngài muốn tôi kể gì…”
“Ngươi nói là biết phần tiếp theo. “Cuộc phiêu lưu của Terry và Gigi.”
Việc Bá tước giữ một cuốn truyện tranh như thế đã đủ ngạc nhiên, nhưng việc hắn ta thực sự muốn nghe tiếp câu chuyện còn khiến Louis kinh ngạc hơn nữa.
Đôi mắt Louis mở to vì bất ngờ, và những giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống má cậu. Cậu vội kéo vạt tạp dề lên lau mắt.
Bây giờ không phải lúc để khóc như một kẻ ngốc, nhất là khi Bá tước đã đích thân yêu cầu điều gì đó hiếm hoi. Louis hắng giọng rồi bắt đầu kể.
“Cuộc phiêu lưu ở phần hai bắt đầu khi Terry và Gigi lên đường tới thung lũng nơi con rồng đang ngủ. Thung lũng ấy như một viên ngọc lục bảo giữa làn nước, phủ đầy sương mù…”
Vì đã đọc đi đọc lại cuốn sách đó không biết bao nhiêu lần, Louis có thể kể lại câu chuyện như thể mình vừa đọc nó ngày hôm qua.
Các anh hùng trong cuộc phiêu lưu đã gặp những người lùn và rồng trong các thung lũng tuyệt đẹp, băng qua cánh đồng lúa mì trải dài tới tận chân trời. Khi tiến gần đến vương quốc phương Bắc, họ chiến đấu với những cỗ xe bằng băng và các cơn bão tuyết.
“Binh lính, vì hoảng sợ trước cơn mưa đá, đã dồn Terry và Gigi đến mép vực. Mặc dù cả hai bị rơi xuống, nhưng một cơn gió Bắc đi ngang đã đỡ họ lên lưng và cuốn đi.”
Khi Louis kể đến đó, gương mặt cậu có phần thư giãn hơn thường ngày. Đôi mắt cậu, long lanh trong ánh đèn, ánh lên vì xúc động. Dù thường là màu xanh lá, đôi mắt ấy đôi khi cũng ngả vàng, nâu, hoặc xám, nhưng luôn trong trẻo và sáng ngời.
“Những nàng tiên chia sẻ bánh quy làm từ mật ong và sô-cô-la nóng cho Terry và Gigi. Sau khi sưởi ấm, Terry và Gigi hỏi nàng tiên chiếc rương kho báu ở đâu, và nàng tiên chỉ về phía…”
Khi câu chuyện đến hồi cao trào, Louis bất chợt nhận ra Bá tước đang im lặng nhìn chăm chú vào mắt mình. Cảm nhận được ánh nhìn ấy, cậu ngừng kể.
“Ngươi không kể tiếp à?”
“T-Tôi…”
Biểu cảm của Elliot có vẻ nghiêm trọng một cách kỳ lạ. Bất ngờ thấy xấu hổ, Louis quay mặt đi.
“Ngươi quên à? Chỗ giấu kho báu ấy.”
“Không, tôi không quên.”
Cuốn truyện tranh ấy là một trong những ký ức quý giá nhất của Louis, nên chẳng đời nào cậu có thể quên được. Cậu hít một hơi, cố trấn tĩnh lại để tiếp tục câu chuyện.
“Những nàng tiên đưa họ đến bên hồ trong khu vườn. Tõm một cái, sau khi rơi xuống nước rồi bước lên bờ, Terry và Gigi thấy mình đang đứng bên hồ làng quê. Cái cây sồi chôn kho báu chính là cây mà họ từng chơi đùa khi còn nhỏ.”
“......”
“Đào quanh rễ cây, họ tìm thấy một chiếc rương nhỏ, bên trong là…”
Louis ngừng lại, giống như lần đầu mẹ cậu đọc đến đoạn này cho cậu nghe khi cậu còn chưa biết đọc. Elliot giục, giọng mất kiên nhẫn.
“Bên trong là gì?”
“Một cái gương.”
“...Cái gương đó có giá trị thế nào?”
“À, chỉ là một cái gương thôi. Khi Terry và Gigi nhìn vào, họ thấy hình ảnh của chính mình, đã trưởng thành rất nhiều sau cuộc hành trình.”
“Rồi sao nữa?”
“Câu chuyện kết lại khi Terry và Gigi quyết định sẽ trân trọng chiếc gương ấy.”
“Cái gì cơ…?”
Bá tước trông vô cùng bối rối.
“Ha, kiểu truyện gì mà kho báu họ liều mạng tìm kiếm lại chỉ là một chiếc gương tầm thường?”
“...Không phải vậy. Trong suốt cuộc hành trình, Terry và Gigi đã trưởng thành, và điều quý giá nhất họ tìm được chính là sự nhận ra rằng, có lẽ thứ quan trọng thật sự vẫn luôn ở gần họ, hoặc đã nằm sẵn trong chính bản thân họ rồi.”
Đôi mắt Bá tước nheo lại, dường như đang nghiền ngẫm lời của Louis. Cảm thấy lời mình nói có vẻ giống như đang lên lớp không đúng lúc, Louis vội vã cúi đầu xin lỗi.
“Tôi xin lỗi. Đó là điều mẹ tôi đã nói khi đọc truyện cho tôi nghe... nên nếu ngài có cách hiểu khác, tôi hoàn toàn hiểu được……”
Nhưng Bá tước không hề tức giận. Ngược lại, hắn ta có vẻ tò mò hơn là bực bội.
“Mẹ ngươi đọc cho ngươi nghe quyển sách này à?”
“Vâng ạ.”
“Kỳ lạ thật. Dù thời thế có thay đổi, nhưng cho đến khoảng mười năm trước, phụ nữ bình dân biết chữ vẫn rất hiếm.”
“...Vậy ạ?”
“Với lại, quyển sách này… Không phải gia đình nào cũng đủ khả năng mua sách tranh đắt tiền như vậy cho con cái.”
Cứ như vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng bí ẩn, Elliot khẽ hỏi:
“Ngươi thật sự... đến từ đâu vậy?”
Câu hỏi của Elliot khiến Louis cảm thấy bất an.
“Nghĩ lại thì, đúng là có gì đó kỳ lạ thật.”
Cuộc sống trong rừng rất đơn giản, nhưng chưa bao giờ thiếu thốn. Ngay cả giữa mùa đông lạnh nhất, Louis cũng chưa từng bị đói. Cậu có vài món đồ chơi, và một bộ sưu tập sách kha khá, dù không thể sánh với thư viện của Bá tước.
Mẹ cậu thường ra rừng hái dâu dại và thảo mộc, thỉnh thoảng mới vào thành phố, nhưng phần lớn thời gian bà đều ở nhà chăm sóc cậu. Trong căn chòi nhỏ, chỉ có hai mẹ con, Louis đã học được mọi điều về thế giới từ mẹ.
Khi còn nhỏ, cậu chẳng nghĩ gì nhiều. Nhưng chỉ đến khi đặt chân vào thành phố, Louis mới nhận ra rằng cuộc sống mà mẹ tạo ra cho cậu thật phi thường. Người thường phải lao động suốt ngày mới có thể sống như vậy.
“Không biết họ đã làm cách nào để sống được như thế… Nhưng giờ mẹ không còn nữa, cũng chẳng còn ai để hỏi.”
Dù cố tránh ánh mắt người đối diện, Louis vẫn cảm nhận được ánh nhìn của Elliot. Bá tước đang xoay xoay chiếc găng tay trên tay, nhưng mắt thì không rời cậu. Đây không phải một câu hỏi xã giao, Elliot thật sự muốn biết Louis đến từ đâu.
“Tôi đến từ....”
Louis định nói ‘Tôi đến từ một túp lều trong khu rừng phía nam’, nhưng rồi cậu do dự. Câu hỏi của Bá tước có lẽ không đơn giản như vẻ ngoài.
Giống như tên đầy đủ của Bá tước là Elliot Seymour Gladstone, quý tộc luôn có nhiều tên gọi. Trong đó, tên họ là biểu tượng cho nguồn gốc, là sự kế thừa qua nhiều thế hệ.
Còn Louis... chỉ là Louis. Cha cậu là ai, trông thế nào, tên gì, cậu không biết gì cả. Trong mắt Elliot, cậu có lẽ chỉ là một đứa trẻ không rõ cả gốc gác. Điều Louis biết về bản thân chỉ là…
(“Louis, con là đứa trẻ vô cùng quý giá.”)
Đó là câu nói mà mẹ cậu vẫn thì thầm mỗi ngày, như một thói quen. Chính nhờ những lời ấy, ngay cả khi phải làm nghề đánh giày dưới trướng Burke, Louis vẫn có thể xem mình là một người có giá trị. Cậu ngẩng đầu lên.
“Lúc ấy tôi mười ba tuổi… Cho đến khi mẹ mất, tôi lớn lên cùng mẹ trong một túp lều nhỏ ở khu rừng phía Nam. Vì mẹ rất thích đọc sách, nên tôi cũng học chữ từ mẹ.”
Dù hơi lo rằng lời mình có thể nghe như đang khoe khoang, Louis vẫn tiếp tục một cách chân thành.
“Mẹ tôi là con gái của một người quản lý rừng, nhưng bà rất xinh đẹp và thông minh.”
Hầu hết những đứa trẻ trong trại đều chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt cha mẹ mình, càng không thể kể lại bất kỳ câu chuyện nào về họ.
Đây là lần đầu tiên Louis thử kể câu chuyện của mình cho người khác nghe. Có lẽ vì căng thẳng, cũng có thể vì nỗi buồn, đôi mắt cậu lại ửng đỏ lần nữa.
Nếu cứ tiếp tục, có lẽ cậu sẽ nói ra cả nỗi đau khi mẹ qua đời, và cả nỗi nhớ chưa bao giờ nguôi. Vậy nên Louis mím chặt môi, giữ im lặng.
Cậu nghĩ mình sẽ bị mắng vì nói linh tinh, nhưng thật bất ngờ, Bá tước vẫn im lặng lắng nghe. Chỉ đến khi trái tim cậu dần lắng xuống, giọng nói trầm khàn kia mới vang lên khẽ khàng.
“Ra vậy.”
Chỉ là một câu trả lời ngắn, bình thản đến mức gần như vô cảm. Nhưng chính bởi sự thờ ơ ấy lại khiến trái tim Louis dịu lại. Không nhận ra, khóe môi cậu cũng khẽ cong lên nhẹ nhàng.
Ngay khi Louis dường như sắp mỉm cười, một thoáng lưỡng lự thoáng qua trong ánh mắt của Elliot. Tuy nhiên, trước khi Louis kịp nhận ra sự dao động ấy, Elliot đã quay mặt đi.
“Đủ rồi. Cậu có thể về rồi.”
Giọng Bá tước trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng dù vậy, có vẻ như ngài ấy đã quyết định bỏ qua việc Louis tự ý đụng vào sách của mình. Louis đứng chần chừ rất lâu tại chỗ trước khi cuối cùng rời khỏi căn phòng.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.