Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 15

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 15

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Cậu không muốn nói rằng mình xin lỗi, rằng mình xấu hổ khi bị thấy khóc, hay rằng cậu sẽ lau dọn phòng làm việc cẩn thận hơn sau này, tất cả những điều đó nghe có vẻ vô nghĩa đối với Bá tước, vậy nên cậu chỉ khẽ nói.

“Tôi xin phép đi trước…”

Cảm giác như vẫn còn điều gì đó muốn nói ra, Louis trằn trọc mãi đêm hôm đó, một cảm xúc nặng nề cứ âm ỉ trong lòng. Mỗi lần nói chuyện với Bá tước, cậu luôn cảm thấy như vậy.

‘Hôm nay ngài ấy sẽ đến lúc nào nhỉ?’

Đã một tuần kể từ khi Louis bắt đầu dọn dẹp phòng làm việc của Bá tước. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã phần nào quen với công việc mới của mình. 

Ngày đầu tiên, cậu đã bật khóc, nhưng giờ đây cậu đã đủ thoải mái để vừa làm việc vừa suy nghĩ linh tinh.

Ngay lúc này, dù bên cạnh còn một đống sách cần sắp xếp, Louis vẫn nghiêng cổ về phía trước, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng làm việc.

‘Hình như ngài ấy ở trong phòng làm việc suốt cả ngày. Không biết hôm nay có làm đến khuya không.’

Bá tước thường đến phòng làm việc vào mỗi buổi tối. Dường như việc xem lại sổ sách về điền trang và nhà máy trước khi đi ngủ là một phần quan trọng trong thói quen hàng ngày của hắn.

Tuy nhiên, giờ giấc hắn đến thì không ổn định; hắn thường bất ngờ xông vào đúng lúc khiến Louis trông thật ngớ ngẩn, như khi cậu đang đi khập khiễng bằng gót chân để lau bụi ở những chỗ cao, hoặc lúc cậu đi lùi với chồng sách cao đến tận cằm.

Ngày đầu tiên, Louis đã hoảng sợ đến mức suýt hét lên khi hắn bước vào. Kể từ đó, tim cậu lúc nào cũng đập thình thịch, thường hay nghĩ, ‘Mong là hôm nay ngài ấy không đến.’ 

Nhưng giờ thì cậu lại mong chờ Bá tước, chân cậu gõ nhẹ xuống đất vì lo lắng.

‘Nếu ngài ấy không đến thì sao? Mình có nên đợi ngài ấy đến rồi mới đặt lên không...?’

Louis đặt tách trà thảo mộc mình đã pha sẵn lên bàn làm việc của Bá tước. Ngay lúc cậu đang bắt đầu lo lắng liệu trà có nguội mất không, thì cánh cửa phòng làm việc mở ra. Bá tước bước nhanh đến bàn rồi dừng lại.

“Cái gì đây?”

Ánh mắt sắc bén của Ngài bá tước khi nhìn xuống tách trà khiến Louis lại rùng mình một lần nữa.

“Ờm...”

“Ngươi mang cái này đến à?”

“Vâng. Là trà thảo mộc tốt cho cổ họng. Tôi thấy mấy hôm nay ngài có vẻ ho một chút...”

Louis đã phân vân không biết có nên dọn tách trà đi không, nhưng Bá tước im lặng ngồi xuống ghế. Nhìn lén hắn từ khóe mắt, Louis chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hắn nhấp một ngụm trà.

‘Ngài ấy đang uống rồi. Không biết có hợp khẩu vị không nữa.’

Dù trong đầu Louis đầy ắp suy nghĩ, căn phòng vẫn lặng như tờ. Âm thanh ngòi bút sột soạt trên giấy và tiếng tách nhẹ mỗi khi chén trà được nhấc lên đặt xuống vang lên khẽ khàng trong sự im lặng.

Hiếm khi hai người họ trò chuyện trong những lúc thế này. Elliot thường giữ im lặng, như thể chỉ có một mình hắn ở trong thư phòng, toàn tâm toàn ý vào đống tài liệu, như thể việc phải chịu đựng sự có mặt của Louis, một người đàn ông khác, chỉ là miễn cưỡng.

Louis cũng không hẳn thấy ghét điều đó. Miễn là hắn không trừng mắt hay quát mắng, thái độ của cậu sẽ dịu đi nhiều. Nhưng nếu Elliot nhìn cậu hoặc nói chuyện với cậu, cậu sẽ tái mét và làm hỏng chuyện mất thôi.

Và tuy không thể nói với ai, nhưng Louis thật sự rất thích nhìn Elliot khi hắn đang chăm chú làm việc. Gần như ngày nào cậu cũng lén nhìn hắn một chút.

‘Cái gì thế kia…?’

Louis mở to mắt nhìn về phía bàn làm việc. Bá tước lúc nào cũng thành thạo với những món đồ kỳ lạ, từ lọ mực buộc dây cho tới đèn bàn, nhưng hôm nay, món đồ hắn đang dùng còn thu hút ánh nhìn hơn.

Khi đang viết thư, hắn gấp giấy lại, cho vào phong bì, rồi lấy ra một chiếc thìa tròn sâu và một cục sáp phẳng từ trong ngăn kéo. Sau khi đặt sáp vào thìa và hơ trên ngọn nến, lớp sáp đỏ tan chảy như mật ong.

Hắn nhỏ thứ chất dính đỏ ấy thành một vòng tròn lên phong bì vừa gấp xong. Rồi ngài ấn mạnh con dấu có khắc huy hiệu của mình xuống, lá thư được niêm phong gọn gàng.

‘Wow, tuyệt thật.’

Louis thầm trầm trồ. Lông mày Bá tước khẽ nhíu lại khi hắn quan sát hình dấu, ánh nhìn của hắn sắc lạnh khiến Louis giật mình, vội quay đầu lại phía giá sách.

‘Phù, hú hồn thật.’

Louis đưa tay vuốt ngực rồi chăm chú sắp xếp lại đống sách. Nếu bị hắn bắt gặp đang lén nhìn, hắn ta có thể sẽ khó chịu và không cho cậu làm việc trong thư phòng nữa.

Sau giờ cơm tối, việc của hầu gái chỉ là dọn dẹp sơ qua, còn việc vệ sinh kỹ lưỡng trong thư phòng là nhiệm vụ được giao riêng cho Louis. Sau một tuần quan sát, giờ đây cậu có thể báo cáo với Burke “Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi.”

Thế nhưng, Louis lại không muốn dừng công việc ở thư phòng. Cậu cảm thấy có chút nuối tiếc khi thấy chồng sách mà Dmitri mang từ nhà của Bá tước về đang ngày càng vơi dần.

‘Không phải vì lý do gì đặc biệt đâu… Chỉ là ở đây có quá nhiều sách. Chỉ cần nhìn bìa các cuốn sách thôi cũng thấy vui rồi, tâm trạng mình cũng phấn chấn hơn.’

Cậu biết nói vậy nghe có vẻ như cái cớ, nhưng là thật lòng. Mỗi lần nhìn những quyển sách ấy, cậu lại thấy bồi hồi và hạnh phúc, vì chúng gợi cậu nhớ đến khoảng thời gian từng sống cùng mẹ.

Đôi khi, Louis phát hiện những cuốn sách khiến cậu đặc biệt hứng thú. Có lần, cậu từng bị mắng vì lấy một quyển sách tranh ra mà không xin phép, nên giờ cậu không dám mở ra hay thậm chí là hé nhìn bên trong, chỉ lặng lẽ ngắm bìa sách và gáy sách rồi lại đặt nó về chỗ cũ.

‘Ồ, là quyển sách mà mẹ từng giữ.’

Hôm nay, Louis tìm thấy một cuốn sách thu hút ánh nhìn. Đó chính là quyển sách có tựa bằng tiếng Latin từng khiến Dmitri ngạc nhiên. Louis cũng chưa bao giờ đọc nó. Cậu luôn thấy tò mò, nhưng mẹ từng bảo đó là tiểu thuyết tình cảm, nên cậu nên đợi đến khi lớn hơn mới đọc.

Vì Elliot chẳng buồn liếc nhìn về phía cậu, Louis thoáng nghĩ đến việc mở sách ra xem thử, nhưng rồi lại quyết định cẩn thận đặt lại vào chỗ cũ. Cậu không muốn làm điều gì mà cậu biết hắn sẽ không thích.

Louis chăm chỉ hoàn thành công việc trong ngày. Ngọn đèn nhỏ trên bàn Elliot vẫn sáng. Dù thời gian hắn ta lúc đến có thể thay đổi, nhưng hắn luôn ở lại cho đến khi Louis xong việc.

“Tôi xin phép về phòng trước.”

Trong đầu Louis thoáng hiện ra nhiều điều để nói, như “Ngài còn nhiều việc lắm sao?”, hay “Ngài không thấy mệt à?”, hoặc “Ngài thường đi ngủ lúc mấy giờ?”, nhưng cuối cùng, cậu chỉ nói lời chào quen thuộc.

Khi cậu vừa quay người đi, nghĩ rằng hắn cũng sẽ chẳng đáp lại như mọi khi, thì Elliot ngẩng đầu lên và khẽ hất cằm về phía giá sách mà cậu vừa dọn xong.

“Đống sách ở kia, ta sẽ không dùng đến trong một thời gian.”

Louis nghĩ Elliot định bảo cậu cất chúng đi đâu đó, nhưng lời tiếp theo khiến cậu hoàn toàn bất ngờ.

“Nếu có quyển nào muốn đọc, ngươi có thể mượn.”

“…Dạ?”

Louis ngơ ngác, không hiểu nổi lời đề nghị bất ngờ ấy.

“Ta không thích phải lặp lại lần hai.”

Bá tước lạnh lùng quay lại với đống tài liệu trên bàn. Dù giọng ngài vẫn nghiêm nghị như thường lệ, một nụ cười bất giác nở trên môi Louis.

“Cảm ơn ngài…!.”

“Louis, dạo này cậu trông tươi tỉnh hơn thì phải?”

Trong giờ nghỉ của đám hầu, Marsha cười rạng rỡ nói. Thường thì mỗi khi cô tự nhiên lên tiếng như vậy, cũng chỉ là để trêu chọc cậu. Louis đang ngáp thì lập tức cứng người lại.

“Ờ… thật sao?”

“Ừm, má và mắt cậu hình như sáng rỡ lên đó nha?”

“Còn lên được tí cân nữa đúng không? Dù vẫn còn gầy lắm.”

Từ một trại mồ côi chẳng có nổi bát cháo loãng mà ăn, đến nơi có thể ăn tráng miệng mà không cần lo về bữa chính, chuyện Louis tăng cân cũng là điều dễ hiểu. Nhìn thấy cậu gật đầu, Marsha càng cười tươi hơn nữa.

“Tình yêu đúng là ….điều tuyệt vời thật đấy.”

Louis nhăn mặt kiểu “lại nữa à”, nhưng các cô hầu xung quanh, vốn cũng thích trêu chọc cậu chẳng kém Marsha, liền hùa theo ngay.

“Phải đó, từ lúc cậu bắt đầu dọn dẹp thư phòng là trông khác hẳn liền.”

“Chắc cả ngày chỉ mong tới giờ ăn tối thôi nhỉ, Louis?”

“Không phải như vậy đâu, mặt tôi có thay đổi thật ư. Hôm qua tôi còn ngủ có tí thôi, giờ còn thấy choáng váng nữa…”

“Là tại Bá tước chứ gì? Tối nào cũng háo hức mong gặp ngài ấy nên mới không ngủ được đó.”

Tiếng cười của họ vang lớn hơn. Louis đỏ mặt, vẫn thấy ngượng vì bị trêu.

“Không phải vậy mà! Tôi chỉ mất ngủ vì đọc sách thôi.”

Cũng là tại Bá tước cả. Nói đúng hơn là nhờ có hắn. Dạo gần đây, Louis không thể ngủ nổi cho tới tận bình minh vì còn đang đọc mấy cuốn tiểu thuyết mượn từ thư phòng của Bá tước.

“Hấp dẫn tới mức không ngủ được luôn à? Sách gì vậy?”

“Ờ… thì, chỉ là…”

Cậu vốn định lấy chuyện đọc sách để lái sang đề tài khác, nhưng khi Marsha tỏ ra hứng thú và liên tục đặt câu hỏi, mặt cậu lại càng đỏ bừng hơn nữa.

“Không ngủ được vì hồi hộp”, đó mới là câu trả lời đúng. Tim cậu đập thình thịch tới tận sáng vì cuốn tiểu thuyết đó. Mẹ cậu từng cấm đọc nó không chỉ vì đó là truyện ngôn tình, mà còn vì nó có những cảnh nhạy cảm.

Lúc nam chính và nữ chính tái ngộ sau bao ngày xa cách, cảnh tình cảm của họ trở nên nóng bỏng đến mức Louis giật mình đóng sập sách lại. Cậu còn nhét nó xuống ngăn kéo dưới cây thánh giá để khỏi bị ai phát hiện, rồi lại không biết nên làm gì tiếp theo.

“Trời ơi, nhìn mặt Louis đỏ bừng kìa”

“Là truyện người lớn đúng không?”

“Không, không phải, ờ ừm…”

“Chuyện gì vậy? Kể tụi tôi nghe đi. Mấy cái hay ho thì phải chia sẻ cùng nhau chứ!”

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo