Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 16
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Cậu chỉ muốn biến mất khỏi đây ngay lập tức, nhưng đã bị mấy cô hầu vây quanh không lối thoát. Bị hỏi dồn dập, Louis đành phải thú nhận.
“Tiêu đề sách là “Vầng Hào Quang Của Vùng Đất Quý Tộc…”
Cảm giác như vừa để lộ bí mật đáng xấu hổ nhất đời, cậu lẩm bẩm, mặt đỏ gay. Nhưng ánh mắt lấp lánh tò mò của các cô hầu lại chuyển thành thất vọng, họ đồng loạt thở dài.
“Ái chà, chỉ là một chuyện tình cảm nhẹ nhàng mà mấy tiểu thư quý tộc hay đọc thôi mà.”
“Vậy mà cậu cứ làm quá lên.”
“Thì, chỉ là…”
‘Mình không thể nào thốt ra nổi rằng trong đó có mấy cảnh nóng bỏng!’ Louis chỉ còn biết mím chặt môi, không nói nổi lời nào.
“Cậu đúng là không biết thưởng thức gì hết. Hay để tôi cho cậu mượn sách nha? “Bí Mật Của Bà Emmanuel” hay “Một Đêm Trong Chuồng Ngựa”, chọn đi?”
“Ủa, mà cậu biết chưa? Có tập mới của Bà Emmanuel đó, tôi đã mua nó khi tới thành phố tuần trước đó.”
“Khoan đã, Marsha, lần gặp người yêu, cậu mang mấy cuốn sách cấp thấp vậy trong túi hả?”
Nhanh trí và lanh lợi, Marsha thường thay bà Thompson đi ra ngoài mua đồ. Mỗi lần như vậy, cô cũng tranh thủ mua thêm những món mà các hầu gái khác cần và xử lý cả chuyện riêng của mình.
Gần đây, cô đang qua lại với một người đàn ông làm việc ở quán cà phê. Một người mà cô mô tả là ăn mặc lịch thiệp, nói năng lễ độ và đang tích cực theo đuổi cô.
“Thì có sao đâu? Tôi là phụ nữ trưởng thành rồi, chuyện gì mà chưa biết chứ.”
“Ừ ha, vừa hiểu chuyện, vừa lớn tuổi. Với tình hình này, chắc sắp được cầu hôn rồi còn gì?”
“Còn phải tìm hiểu thêm chứ. Ai biết được. Bên ngoài thì tưởng người ta đàng hoàng, mà bên trong lại là kẻ tồi thì sao.”
“Đúng vậy. Nhớ cái tên từng tán tôi không? Hóa ra hắn nhắm tới báu vật của tiểu thư Diana đó. May mà tụi này cảnh báo kịp thời, không thì tôi tiêu rồi.”
Tim cậu chợt thắt lại khi nghe một cái tên quen thuộc được nhắc đến trong cuộc trò chuyện.
“Nói chung, cứ nhắc đến làm việc ở ngôi nhà này là họ hàng xa lắc xa lơ cũng tự dưng lòi ra để hỏi thăm về kho báu.”
“Hồi nghỉ Giáng Sinh năm ngoái, có cả nhà báo từ quê tôi mò lên đào tin đó.”
Càng nghe họ than phiền, cậu càng thấy bức bối. Bởi vì chính cậu cũng đang ở đây “để điều tra”. Như bao người bị hỏi xoáy hỏi xoay khác, Louis cười gượng, rồi lại buột miệng hỏi sai một câu.
“Ha, hahaha. Có vẻ cũng có nhiều người tò mò về kho báu đó nhỉ.”
“Là câu chuyện về gia đình Southernfield nổi tiếng. Theo lời cha mẹ tôi kể thì khi ngài Philip qua đời, chuyện đó được lên hết tất cả các mặt báo.”
“Phóng viên mê mấy vụ kiểu đó lắm. Con trai độc nhất của một công tước chết nơi biên giới hiểm trở, đúng là chủ đề tuyệt vời cho họ. Họ còn đăng cả thư tình ngài ấy gửi cho tiểu thư Diana sau khi lấy được bằng cách nào đó nữa cơ.”
“Ngay cả khi bá tước mới chỉ 13 tuổi, nhà báo cũng đã tìm cách tiếp cận ngài ấy rồi. Từ đó đến nay, ngài bá tước...”
Chuyện trò rì rầm, thì thầm lan man bỗng nhiên ngừng hẳn khi các cô hầu nhắc đến Bá tước. Họ nhìn nhau, im bặt. Có vẻ như đó là một chủ đề cấm kỵ trong ngôi nhà này. Một khoảng lặng ngượng ngập trôi qua, rồi họ vội vàng chuyển sang chuyện khác.
“Hơn cả mấy chuyện đó, Marsha này, cậu cho tôi mượn bộ truyện Bà Emmanuel được không? Dạo này tôi túng quá, không có tiền mua sách.”
“Haizz… Được rồi. Lúc mua tôi cũng đâu có tiền đâu.”
“Vậy tới lượt tôi, lần sau tôi mua sách mới sẽ gửi lại cho chị. Một ngày nào đó… nếu dư dả chút…”
“Sao cứ đến lúc nhận lương là lại muốn mua đồ chứ? Với cái đà này thì tới Giáng Sinh cũng chẳng còn đồng nào.”
Mấy cô hầu, trong làn không khí rầu rĩ vừa dấy lên, bắt đầu chuyển sự chú ý về phía Louis, mục tiêu dễ bị trêu nhất.
“Ô, Louis sắp được nhận lương rồi đúng không? Cậu biết truyền thống ở đây không? Khi nhận tháng lương đầu tiên, người hầu phải tặng quà cho nhau đấy.”
“Ừ, để xem cậu chọn quà có tâm cỡ nào nha.”
“Thật sao? Ờm… nên chọn gì thì tốt nhỉ…”
Thấy cậu nghiêm túc suy nghĩ, đám con gái phá lên cười.
“Đùa thôi mà, Louis. Cậu lúc nào cũng mắc bẫy tụi này vậy đó.”
Tiếng cười vang lên khắp phòng ăn. Bà Thompson, với vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc, bước vào nhắc nhở họ giữ trật tự.
“Im nào. Cười to quá đấy. Ngài bá tước sắp rời đi rồi, bớt chuyện trò lại và dọn dẹp cho gọn vào.”
Giờ nghỉ kết thúc. Trong lúc thu dọn mấy tách trà, Marsha tiến đến gần cậu, hỏi một cách vô tình.
“Này Louis, cậu định mua gì khi có tháng lương đầu tiên vậy?”
Chỉ một câu hỏi đó thôi đã khiến những ký ức ùa về trong đầu cậu. Cậu đã làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày từ năm mười ba tuổi, nhưng chưa từng được cầm trên tay thứ gì gọi là “tiền lương”.
Dù rằng Burke chắc chắn sẽ cười tươi rói mà lấy đi một phần với lý do là lễ ra mắt, phần còn lại vẫn là số tiền đáng kể đối với cậu.
“Tôi muốn mua giấy và bút. Tôi cần viết thư.”
“Cậu định viết hồi âm bức thư lần trước à?”
“À… ừm… cái đó…”
Louis ấp úng mãi không nói thành lời, Marsha liền tốt bụng gợi ý.
“Mà này, nếu cậu hỏi ông Dmitri thì có khi ông ấy sẽ cho cậu ít giấy và bút đấy. Ngài bá tước kén chọn lắm, nên mấy loại văn phòng phẩm ngài không thích đều bị bỏ xó cả.”
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu ngài bá tước chuẩn bị rời đi. Louis cùng các cô hầu ra cửa để tiễn ngài.
Ngay sau đó, ngài bá tước trong bộ đồ đi ra ngoài xuất hiện nơi lối vào. Vừa nhìn thấy ngài, không hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên mấy cảnh trong tiểu thuyết lãng mạn mà cậu đọc đêm qua. Mặt cậu lại đỏ bừng lên, chẳng rõ vì lý do gì.
“Sao mình cứ đỏ mặt thế này? Từ khi tới ngôi nhà này, hình như có gì đó không ổn.”
Cậu càng thấy xấu hổ hơn khi nhận ra mình chẳng có lý do gì để đỏ mặt cả, nhưng mặt vẫn cứ nóng ran. Đến khi cảm thấy má đã trở lại màu bình thường, thì cũng vừa lúc cậu phải dọn dẹp thư phòng của Bá tước.
“Phải bình tĩnh lại thôi. Nếu lại bị mắng vì lơ đãng thì biết làm sao giờ?”
Hôm nay cảm thấy hồi hộp hơn thường ngày, cậu hít một hơi sâu trước khi mở cửa thư phòng. Cậu tiến về phía bức tường xa, định lau dọn khu vực gần bàn làm việc trước khi Bá tước tới.
Bàn làm việc của hắn lúc nào cũng được giữ sạch sẽ và không ai được động vào, nhưng cậu vẫn phải lau cửa sổ và mấy chậu cây cạnh đó.
Khi đang phủi bụi trên lá của một chậu cây to hơn cả mặt mình, cậu bất chợt trông thấy một quyển sổ tay đang mở trên bàn làm việc của hắn. Ngay lập tức, mắt cậu bị hút vào bức ảnh ở giữa trang giấy.
“Người này trông quen quá…”
Người đàn ông trong ảnh có mái tóc đen, đôi mắt xanh và mặc quân phục. Dù đẹp trai đến mức không thể quên được, nhưng cậu lại thấy có gì đó thân thuộc một cách kỳ lạ, dù không thể nhớ nổi là ai.
Tay vẫn cầm khăn lau, cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
“Tránh ra.”
Louis giật mình quay lại. Bá tước đã bước vào thư phòng, vẫn mặc áo khoác ngoài. Như thường lệ, hắn trông vô cùng tức giận.
Louis cứ tưởng mình đã quen với việc ở chung một phòng với Bá tước, nhưng chỉ một cái nhíu mày của hắn cũng đủ làm tim cậu lạnh toát.
“X-Xin xin lỗi, t-tôi xin lỗi”
Cậu run rẩy tránh sang một bên. Bị bắt gặp trong tình cảnh như thế bởi Bá tước, người vô cùng nhạy cảm với đồ đạc của mình, quả thực khiến người ta phát hoảng.
Không chỉ lảng vảng quanh bàn làm việc, cậu còn nhìn chằm chằm vào bức ảnh được đặt giữa mấy cuốn sổ, có vẻ là thứ rất quan trọng. Thế nào cũng bị mắng một trận.
‘Giờ nghĩ lại, người trong bức ảnh được giữ gìn cẩn thận đó là ai vậy...? Mình nghe nói ngài ấy không ưa đàn ông, nhưng chắc không chỉ đơn giản là vậy, đúng không...?’
Dù đang cúi đầu, hai tay siết lại trước bàn làm việc, cậu vẫn không thể ngăn được sự tò mò với những chuyện vớ vẩn ấy. Bá tước không nhìn cậu lấy một lần, chỉ ngồi xuống ghế với động tác lạnh lùng căng thẳng.
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Không có việc gì khác phải làm à?”
“V-Vâng...? À, vâng, t-tôi nên... làm việc thôi ạ.”
Bị lời nói cộc lốc làm cho choáng váng, cậu vội vàng lùi lại. Ban đầu cậu thấy nhẹ nhõm vì không bị mắng, nhưng rồi nghĩ lại, thái độ lạnh nhạt của Bá tước lại khiến tim cậu nhói lên như bị kim châm.
‘Mình cứ tưởng ngài ấy đã dịu dàng hơn một chút rồi cơ mà…’
Nghĩ kỹ thì, chẳng có lý do gì để Elliot phải mềm mỏng với cậu cả. Cậu có đủ mọi đặc điểm khiến hắn ta ghét cay ghét đắng.
Cậu là đàn ông, dù gần đây đã cải thiện được đôi chút nhưng vẫn hay mắc lỗi vặt. Dù hắn ta không biết, nhưng mục đích cậu đến ngôi nhà này là để moi thông tin từ hắn.
Hơn nữa, cậu còn là một Omega, thứ mà Elliot căm ghét nhất trên đời, dù điều đó vẫn chưa ai biết. Chỉ nghĩ đến nét mặt nhăn nhó của hắn khi nhắc đến mùi lan chuông cũng đủ khiến cậu rùng mình.
‘Nếu còn dám hy vọng ngài ấy sẽ tử tế với mình, vậy thì mình thật quá mặt dày rồi…’
Cậu hiểu rõ điều đó, vậy mà vẫn không sao lý giải được vì sao lòng lại buồn đến thế. Khi đang mím môi, cúi đầu nhìn chồng sách, thì Elliot đột ngột cất tiếng.
“Ngươi nói là không có người thân đúng không?”
Trong một khoảnh khắc, cậu tưởng hắn sẽ dùng lý do mồ côi để mắng mình vì dám lục lọi bàn làm việc. Dù cho cậu có sai thật, thì cũng thấy như vậy là quá bất công. Cậu đang chuẩn bị cảm thấy thất vọng thì Elliot lại hỏi tiếp:
“Thế lá thư đó là từ ai gửi cho ngươi?”
Lúc đầu cậu không hiểu ngài đang nói gì. Cậu tưởng hắn đang nhắc đến đống thư chất trên bàn, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn soi mói kia, cậu mới nhận ra.
‘Ngài ấy đang nói đến bức thư của Burke...! Sao ngài ấy biết được chứ?’
Đó rõ ràng là một bức thư không đứng đắn. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng cậu. Ngay lúc đó, cậu cảm thấy thà bị mắng vì là trẻ mồ côi còn hơn là bị phát hiện đang giữ một bức thư như vậy.
“Dù ta chẳng có lý do gì để quan tâm đến chuyện đám người hầu làm gì lúc rảnh rỗi... Không, nếu là chuyện xảy ra trong nhà ta thì ta phải biết. Trả lời đi, bức thư đó là ai gửi?”
Elliot hỏi bằng giọng nghiêm nghị. Cậu đưa tay lau mồ hôi, vân vê chiếc tạp dề và lặp lại lý do từng dùng với các cô hầu gái.
“Là từ một ông lão chỗ tôi từng làm trước đây ạ.”
“Nơi làm trước của ngươi? Là chủ của ngươi à?”
“V-Vâng... chắc là vậy ạ.”
“Người đó là ai?”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.