Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 17
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Đôi mắt xanh của Elliot nhìn xoáy thẳng vào cậu, ánh mắt sắc lạnh khiến cậu bồn chồn không yên, như thể quá khứ của cậu, lý do cậu đến đây, và cả mục đích của Burke đều sắp bị phơi bày.
“...Ông ta không phải người tốt. Tôi cũng không định hồi âm đâu ạ.”
Cậu vốn dĩ nói dối rất kém, nên đành chọn cách nửa thật nửa giấu. Dù lo rằng nếu nói xấu người chủ cũ thì sẽ làm mình trông tệ hại, nhưng Elliot lại gật đầu, bất ngờ dịu giọng.
“Vậy, người mà cậu định viết thư cho là ai?”
Bị hỏi vậy, cậu lại thấy lúng túng. Có vẻ Elliot đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Marsha khi nãy.
Khi nhận thư từ Burke, cậu đã nghĩ nếu Burke có thể gửi thư đến tận dinh thự này, thì cậu cũng có thể gửi thư đến trại trẻ. Người đầu tiên hiện lên trong tâm trí cậu, tất nhiên, là người bạn duy nhất, Ben.
Cậu từng tranh thủ dạy Ben cách viết mỗi khi có dịp. Tuy Ben có thể không đủ khả năng để hồi âm vì viết chưa thạo, nhưng chắc hẳn em ấy sẽ vui nếu nhận được tin từ cậu.
“Tôi định viết cho một người em trai mà tôi gặp ở chỗ làm trước đây ạ.”
“Em trai? Là trẻ con sao?”
“Ờm... tôi cũng không rõ chính xác tuổi, nhưng chắc cỡ này ạ...”
Cậu vừa nói vừa giơ tay lên ngang lông mày để minh hoạ. Ngài Elliot, người từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cậu đầy nghi ngờ, thoáng dịu lại.
“...Vậy à.”
Ngay sau đó, hắn lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày và tiếp tục chăm chú vào đống tài liệu. Cậu đứng ngẩn ra một lúc, rồi mới lặng lẽ quay về làm việc. Tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
‘Chuyện gì vậy? Ngài ấy không mắng nữa sao? Có phải ngài ấy nghi ngờ gì đó từ bức thư của Burke không? Ngài đang định để mắt đến mình cho đến khi chắc chắn...?’
Hàng loạt suy nghĩ rối loạn chạy trong đầu cậu. Suốt quá trình dọn dẹp phòng làm việc, cậu cứ nơm nớp lo sợ ngài bá tước sẽ lại chất vấn mục đích thật sự khi cậu lén vào dinh thự này.
“...Tôi xin phép lui ra ạ.”
Thời gian trôi qua, cậu cũng chỉ hoàn thành được một nửa khối lượng công việc thường ngày. Khi đang cố rời khỏi thư phòng với thân thể căng cứng, cậu bỗng giật mình vì tiếng tay gõ bàn của Elliot. Louis quay lại đầy hoảng hốt.
“V-Vâng, thưa ngài...?”
“Đây.”
Ngài Elliot không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào đống tài liệu, chỉ nhẹ nhàng hất ngón tay về một góc bàn. Ở đó có một xấp giấy, một cây bút lông trắng và một lọ mực.
“Nếu cậu muốn thì cứ lấy. Ta cũng định vứt đi rồi.”
Cậu nhìn quanh, tưởng hắn đang nói với ai khác, nhưng trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ. Rụt rè, cậu bước tới gần bàn rồi nhặt tập giấy cùng cây bút lên.
“C-Cảm ơn ngài. Tôi sẽ dùng thật cẩn thận ạ.”
Dù cậu nói lời cảm ơn đầy chân thành, Elliot cũng không nhìn cậu lấy một cái. Ở một khía cạnh nào đó, như vậy lại khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu hắn thực sự phản hồi lại lời cảm ơn, chắc cậu càng thêm bối rối.
Trở về phòng ở tầng hai, cậu chẳng buồn thay quần áo mà đi thẳng tới bàn. Cậu cẩn thận đặt tờ giấy quý giá lên bàn, sợ nó bị nhăn, rồi thắp đèn nến lên. Cậu muốn ngắm cây bút lông thật kỹ.
‘Đây là cây bút đẹp nhất mà mình từng cầm trong tay…’
Lông bút mềm và dày, phần cán bút thì được khắc họa tiết dây leo đầy tinh xảo. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lông bút bằng đầu ngón tay, sợ làm gãy mất.
‘Ngài ấy cho mình mượn sách, giờ lại tặng cả món này. Tại sao ngài ấy lại tốt với mình như vậy...?’
Trái tim cậu khẽ rung lên theo cảm giác ngứa ngáy nơi đầu ngón tay. Mới khi nãy thôi, cậu còn nghĩ rằng không có lấy một lý do nào để Bá tước tử tế với mình, vậy mà giờ lại để mình nuôi hy vọng ngu ngốc đến thế.
Bất chợt, khi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên khung cửa sổ giữa đêm đen đặc quánh, cậu Louis nhận ra gương mặt mình đang nở một nụ cười ngốc nghếch. Ngạc nhiên với biểu cảm đó, cậu liền hắng giọng để lấy lại bình tĩnh.
‘Đúng là suy nghĩ vớ vẩn. Ngài ấy bảo định vứt nó đi mà. Có lẽ chỉ tiện tay đưa cho mình thôi. Cả Marsha cũng từng nói ngài bá tước thường xuyên bỏ mấy thứ như vậy.’
Dù vậy, vì đây là một món quà hiếm hoi, nên cậu nghĩ thử dùng cũng không sao. Cậu nắm lấy cây bút lông rồi chấm nhẹ đầu bút vào lọ mực.
Ben yêu quý
Sau khi viết xong những dòng đầu tiên, cậu Louis bắt đầu trút ra hết những suy nghĩ cậu muốn chia sẻ với Ben bấy lâu nay. Nỗi lo lắng cho tình trạng của Ben, nỗi nhớ nhung, và mong rằng Ben sẽ sớm hồi phục.
Sau đó, cậu viết về những chuyện xảy ra gần đây. Dù vì xấu hổ mà bỏ qua việc than phiền về chuyện phải mặc đồng phục hầu gái, nhưng vẫn còn rất nhiều điều để kể.
Bắt đầu từ lần chạm mặt đầu tiên với Bá tước trước cửa tiệm may, cậu thuật lại đủ chuyện đã xảy ra trong dinh thự. Cho đến một lúc, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
‘Bức thư này... toàn là chuyện về ngài bá tước thì phải...?’
Ngoại trừ vài dòng nhắc đến món tráng miệng trong bữa tối, còn lại đều là về gương mặt, trang phục, dáng đi, lời nói và hành động của ngài. Cảm thấy xấu hổ, cậu vo tròn trang thứ hai của bức thư rồi bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng mọi chuyện vẫn không suôn sẻ. Thay vì kể về những gì mình đang làm, cậu lại vô thức viết một đoạn dài lê thê miêu tả căn phòng làm việc rộng lớn của Bá tước và cách hắn đọc tài liệu trong đó.
Louis vội vàng kết thúc bức thư. Ngay cả khi gấp tờ giấy lại bỏ vào phong bì, trong đầu cậu vẫn không thể ngăn hình ảnh Bbá tước khi niêm phong thư bằng sáp.
“Haizz…”
Louis khẽ thở dài khi ánh mắt dừng lại nơi chiếc áo choàng của Bá tước treo trong tủ quần áo. Giống như món đồ đó, lặng lẽ nằm một chỗ, chẳng có nơi nào để đi, một cảm giác đau âm ỉ cũng dâng lên trong lòng cậu.
‘Có lẽ là vì đang là ban đêm. Ban đêm ai cũng dễ trở nên u sầu hơn một chút…’
Louis vội vàng nằm xuống giường. Tạm thời như vậy là được rồi. Đến sáng mai, ánh nắng mới và những công việc bận rộn đang chờ sẽ cuốn trôi cảm xúc thoáng qua này.
Tối nay, cậu quyết định sẽ không đọc tiểu thuyết lãng mạn nữa. Đọc những thứ như thế chỉ khiến tim cậu đập loạn đến mức muốn vỡ tung.
Đêm qua trôi qua, và một buổi sáng mới lại đến, như mọi khi. Mỗi ngày đều có chút khác biệt, nhưng vẫn lặp lại theo cách nào đó.
Đã hai ngày kể từ khi cậu Louis nhận được chiếc bút lông. Trong thời gian ấy, cậu đã học cách chăm sóc ngựa đúng cách từ ông Irving, thậm chí còn chùi rửa cả những chiếc nồi sắt to tướng trong bếp. May mắn thay, không phải công việc nào cũng quá vất vả.
Bữa tối nay có món tráng miệng là sôcôla. Những miếng sôcôla dẹt, hình vuông có vị ngọt ngào khó cưỡng khiến sống mũi Louis như tê lại. Lần đầu được nếm vị này, cậu không thể kìm được tiếng cảm thán bật ra từ tận đáy lòng.
“Wow…”
“Ngon đến vậy sao, Louis?”
“Tôi từng nghĩ socola nóng là thứ ngon nhất trên đời, nhưng cái này còn tuyệt hơn nữa.”
Louis chậm rãi thưởng thức từng miếng sôcôla nhỏ, chẳng nỡ để chúng vơi đi. Có lẽ thấy vẻ tiếc nuối ấy, Marsha cắt đôi phần sôcôla của mình rồi đưa cho cậu.
“Này, ăn cái này đi.”
“Ôi, không cần đâu…”
“Tôi cho thì ăn đi. Tôi đang rất vui vì ngày mai là ngày lĩnh lương.”
“Cảm ơn cô.”
Khóe môi Louis khẽ cong lên đầy vui vẻ.
“Nếu cậu thích socola đến thế, sao không thử đến tiệm tạp hóa trong thị trấn? Ở đó có bán nhiều loại socola tuyệt lắm.”
“Tiệm tạp hóa trong thị trấn…?”
“Phải đấy. Cậu sắp nhận được lương rồi, cậu nên nghỉ một hôm để đi chơi. Ngày nghỉ lần trước cậu cũng đi làm mà, phải không? Sao lại làm vậy?”
“Vì tôi chẳng có chỗ nào để đi cả.”
Nhân viên trong dinh thự được nghỉ hai ngày mỗi tháng. Nhưng ngày nghỉ đầu tiên, cậu Louis đã chẳng đi đâu, chỉ ở lại và hỏi các hầu gái xem có việc gì cần giúp không.
Cậu vốn định đến trại trẻ mồ côi để thăm Ben, nhưng sau khi nhận được thư của Burke, cậu không dám nữa.
Cậu cũng không có ý định đi dạo trong thị trấn như các cô hầu khác. Với cậu, thị trấn Woodville không phải là nơi để vui chơi.
Đó là nơi cậu từng vác túi đánh giày nặng trịch, ôm bụng đói cồn cào, đi tìm khách giữa những ánh mắt lạnh lùng và ánh nhìn khinh miệt của người qua đường.
“Thật sao? Dù thị trấn Woodville nhỏ, nhưng cũng có vài cửa tiệm xinh xắn đấy chứ.”
Marsha, người đến từ thủ đô, dường như hiểu nhầm lời Louis là cậu thấy Woodville nhàm chán. Cậu lúng túng đáp lại rồi ăn nốt miếng sôcôla, sau đó đứng dậy.
Cậu lúc nào cũng hồi hộp mỗi khi phải vào thư phòng của Bá tước, nhưng hôm nay đặc biệt căng thẳng hơn. Tối qua, cậu đã đọc xong “Ánh sáng cao quý của vùng đất quý tộc”. Trước khi trả lại cuốn sách về chỗ cũ, cậu nghĩ mình nên cảm ơn hắn.
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu làm việc trong thư phòng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu chủ động bắt chuyện với hắn ta. Nghe thấy tiếng bước chân, Louis đứng thẳng người, tiến tới bàn làm việc khi Elliot bước vào.
“Ư-ừm, chủ nhân…”
Ngay lúc thốt ra, cậu nhận ra mình vừa gọi sai cách. Chỉ mới cất lời thôi mà mặt cậu đã đỏ bừng vì căng thẳng.
Bá tước dường như đang chăm chú vào tập tài liệu, không nghe thấy lời cậu. Sợ rằng nếu chờ hắn ngẩng đầu lên thì cậu sẽ chẳng bao giờ dám nói nữa, Louis vội vàng buột miệng đọc lời đã chuẩn bị sẵn.
“Tôi đã đọc xong cuốn sách ngài cho mượn rồi. Cảm ơn ngài. Tôi nên để lại nó ở chỗ cũ phải không ạ?”
Đôi mắt Elliot mở to, nhìn chằm chằm cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn đột nhiên cau mày thật sâu.
Louis khẽ rụt vai lại, nghĩ rằng mình lại làm gì sai rồi. Nhưng hắn chỉ đưa bàn tay đeo găng lên, khẽ chạm vào khóe môi bằng đầu ngón tay.
“Tại sao ngài ấy lại làm thế? Môi ngài... sao lại…”
Nhìn ngài làm hành động khó hiểu ấy, đầu cậu Louis bất giác hiện lên cảnh cuối cùng trong “Ánh sáng cao quý của vùng đất quý tộc” mà cậu vừa đọc tối qua. Hai nhân vật chính xác nhận tình cảm, nhìn nhau đầy say đắm dưới ánh hoàng hôn, rồi môi họ chạm nhau…
‘Không, mình không được nghĩ mấy chuyện đó nữa.’
Cậu cố trấn tĩnh lại, nhưng đầu óc thì vẫn hỗn loạn. Cảnh hôn nồng cháy đó cứ hiện lên mãi, khiến ánh mắt cậu vô thức dừng lại nơi đôi môi của Bá tước.
Làn da của Elliot trắng nhợt, gần như mang sắc lạnh, nhưng đôi môi lại mang một sắc hồng ửng nhẹ. Hình dáng cân đối, hơi ánh lên vẻ ẩm ướt, một đôi môi đẹp.
‘Sao ngài ấy cứ chạm vào môi mình mãi vậy...? Không lẽ…’
Dù trong lòng biết ý nghĩ đó thật vô lý, cậu vẫn khẽ cúi đầu về phía Bá tước, như bị cuốn hút. Khi khoảng cách giữa hai gương mặt gần hơn, hương thơm ngọt dịu của lá cassia phảng phất trong không khí.
“…Ngươi đang làm gì vậy?”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.