Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 19
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Louis, một đứa trẻ đường phố, chưa từng bước vào cửa hàng với tư cách là ‘khách hàng’ bao giờ. Ngay cả khi ghé qua bưu điện và hiệu sách trước đó, việc các chủ tiệm không xua đuổi mà còn lắng nghe lời cậu nói đã khiến cậu vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng khi đi cùng Maximilian, cách người ta đối xử với cậu lại càng khác biệt rõ rệt. Chủ tiệm niềm nở giới thiệu hàng cho Maximilian, còn đề nghị dùng thử một vài món. Mỗi lần như vậy, Maximilian lại gọi Louis.
“Cậu có muốn thử món này không, cậu Louis?”
“Tôi… sao ạ?”
“Ừ. Ta không giỏi đánh giá hương vị lắm.”
Louis ngập ngừng nếm thử lá trà, phô mai trái cây, bánh quy và vả khô. Mỗi món đều mang hương vị đậm đà, khiến tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Thế nào? Cậu thích chứ?”
“Tôi thấy món nào cũng ngon cả. Tôi không biết nên chọn cái nào…”
“Vậy là tốt rồi. Cho chúng tôi gói trà này và bánh quy làm quà nhé. À, và làm ơn cho xem thêm sô-cô-la nữa.”
Vừa nghe đến từ “sô-cô-la”, tim Louis bắt đầu đập thình thịch. Thấy cậu mê mẩn nhìn những khối sô-cô-la đủ hình dạng, Maximilian bật cười như thể thấy cậu thật dễ thương.
“Cậu thích sô-cô-la à?”
“T-Tôi không hẳn là thích lắm đâu… Hôm qua tôi mới ăn lần đầu, nhưng mà thấy chúng rất ngon.”
“Vậy à.”
Maximilian nhấc lên một hộp chocolate từ kệ trưng bày trung tâm. Mỗi viên đều được trang trí tinh xảo, cho thấy chất lượng cao cấp của chúng.
“Làm ơn gói quà cả hộp này giúp ta. Và...”
Maximilian quay đầu về phía Louis và hỏi một câu khiến cậu bất ngờ.
“Có thể tặng cho cậu Louis một hộp nữa được không?”
“Tôi ư...? Ơ, không cần đâu ạ.”
“Tại sao lại không?”
“Tôi không thể nhận thứ gì đắt tiền như thế được...”
Louis đỏ mặt bừng và vội lắc đầu. Maximilian nhìn cậu với vẻ thất vọng, rồi quay sang mấy thùng gỗ chất chocolate bên cạnh.
“Vậy, mấy cái này thì sao? Chúng không đắt lắm đâu.”
“Nhưng mà...”
“Coi như cậu đã giúp ta chọn quà, nên ta cũng muốn đáp lại bằng vài thứ mà cậu thích.”
Louis chưa từng được ai thể hiện lòng biết ơn như vậy, nhưng sự cám dỗ này thật khó cưỡng. Cuối cùng, cậu cũng nhận một viên chocolate làm quà. Xấu hổ, cậu vội cúi đầu rồi rời khỏi cửa hàng tạp hóa.
“Vậy, hẹn gặp lại ngài sau.”
“Cậu Louis, cậu đang đến dinh thự Gladstone đúng không? Chúng ta đi cùng nhau nhé. Có xe ngựa đang đợi phía trước.”
“Xe ngựa ư?”
"Phải. Những quyển sách trông khá nặng đấy, mà tôi cũng tiện đường."
Điều đó khiến cậu càng ngạc nhiên hơn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vì đã đưa hết số tiền nhận từ Dmitri cho bạn mình, Louis đang đối mặt với việc phải mang theo những quyển sách nặng trĩu suốt chặng đường dài quay về.
Hơn nữa, cậu chưa từng đi xe ngựa bao giờ. Khi còn làm nghề đánh giày, mỗi lần thấy xe ngựa hay ô tô chạy ngang, cậu chỉ biết tò mò nhìn theo, rồi thường bị bắn bùn vào người.
Thấy vẻ do dự của Louis, Maximilian nhẹ nhàng dắt cậu đến bên xe ngựa. Cỗ xe của vị tử tước lớn hơn và sang trọng hơn nhiều so với chiếc xe thương mại mà cậu định đi.
"Thật sự ổn chứ ạ? Tôi cảm thấy như đang làm phiền ngài vậy..."
"Cậu nói gì thế? Mau lên xe đi nào."
Louis chần chừ rồi cũng bước lên xe. Những chiếc ghế bọc nhung êm hơn cả giường ngủ của cậu. Xe bắt đầu lăn bánh.
"Hừm, hơi xóc một chút... À không, ít rung lắc hơn tôi nghĩ..."
Khi đã quen với nhịp lắc đều đặn, cậu bắt đầu thư giãn và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mải mê quan sát khung cảnh bên ngoài, Louis không nhận ra Maximilian đang nhìn cậu chăm chú.
"Ừm, ngài đã từng đến chỗ chúng tôi bằng xe ngựa chưa ạ? Ngài thường đi lối này, nhưng có lẽ tôi chưa từng nhìn thấy ngài..."
Xấu hổ vì bị bắt thóp trong lúc đang mải nghĩ, Louis bối rối chuyển chủ đề.
"Ta thường đi xe ngựa vì nhà ở khá xa. Hơn nữa hôm nay ta có vài việc ở thị trấn và mang theo nhiều đồ."
"Nếu là hành lý thì..."
"Như thường lệ, là quà tặng cho ngài Bá tước."
Biết rõ bản thân không được chào đón, Maximilian mỉm cười chua chát.
"Vì người nhận có thể sẽ không vui, nên ta cũng cảm thấy ngại... Nhưng hôm nay, ta mang đến món quà xuất phát từ sự tiếc nuối chân thành. Lần này, ngài Bá tước sẽ khó mà từ chối."
"Đó là loại thiệp mời gì vậy ạ?"
"Thiệp mời dự vũ hội, như mọi lần... Cha ta là một người rất biết cách để xoay sở, thật xấu hổ."
Lời nói đầy ẩn ý. Khi Louis còn đang phân vân không biết có nên hỏi thêm không, thì xe đã đến dinh thự của Bá tước. Louis đứng dậy để xuống xe, nhưng lại chần chừ trong giây lát.
Cậu không nhận ra khi lên xe, nhưng bậc bước xuống của chiếc xe ngựa cao hơn cậu nghĩ. Maximilian, người đã xuống xe trước, đưa tay ra, và Louis theo phản xạ liền nắm lấy tay anh khi bước xuống.
“Ngài đang làm cái gì vậy?”
Một giọng nói lạnh băng vang lên, kèm theo mùi pheromone mãnh liệt của một Alpha đang trong trạng thái cao trào. Là Elliot.
“Ta đã nói là đừng quay lại ngôi nhà này nữa cơ mà, phải không?”
Bá tước bước tới, gương mặt sắc như dao. Mái tóc vàng óng dường như càng rực rỡ hơn trong hôm nay, và đôi mắt xanh lấp lóe vẻ lạnh lùng. Louis không biết điều gì khiến hắn nổi giận đến vậy, nhưng cơn giận ấy khiến người khác phải kinh sợ.
Sợ hãi, cậu lập tức buông tay Maximilian và đứng thẳng người. Cậu không ngờ sẽ gặp Elliot ngay cả trước khi bước vào dinh thự, dù biết rằng Elliot luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi Maximilian đến.
Louis nhìn thấy cuốn sách trong tay Elliot, lòng cậu chùng xuống, hôm nay trời ấm, có lẽ hắn đã đọc sách trong vườn.
“Tôi xin lỗi, ngài Bá tước. Có chuyện tôi nhất định phải nói cho ngài.”
“Ta không muốn nghe mấy việc phiền phức của ngài. Còn quan trọng hơn, Louis.”
Elliot phớt lờ lời của Maximilian rồi quay sang Louis. Louis giật mình, thân thể cậu run lên khi lần đầu tiên nghe chính tên mình được gọi lên bằng giọng lạnh lùng đến vậy.
“Ngươi đã lang thang ở đâu suốt vậy hả?”
Còn lạnh hơn cả giọng nói là ánh mắt mà hắn dành cho cậu. Louis đã từng nghĩ rằng thái độ của Elliot đã dịu đi đôi chút, nhưng chỉ riêng ánh mắt kia cũng đủ để xé toạc lòng cậu.
‘Chết rồi, quần áo của mình...’
Ngay giây tiếp theo, Louis mới nhận ra mình đang mặc đồ của đàn ông. Nghĩ rằng thái độ lạnh nhạt của hắn có thể là vì bộ quần áo ấy, cậu cúi đầu thật sâu rồi đưa cuốn sách về phía Elliot.
“Tôi... tôi đi đến hiệu sách trong thành phố theo lời nhờ của ông Dmitri để lấy sách. Đây, sách đây ạ...”
“Rồi sao nữa?”
Tuy nhiên, Bá tước hỏi lại, hoàn toàn không có ý định nhận lấy cuốn sách.
“Ngươi đi tận ra thành phố chỉ để lấy một cuốn sách, rồi quay về bằng xe ngựa?”
“.....”
“Một người làm mà lại ngồi xe của quý tộc khác. Đó là kiểu phép tắc gì vậy?”
Ban đầu còn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này Louis mới thực sự hiểu rằng việc mình ngồi xe ngựa kia là không thích hợp. Trước khi Louis kịp thốt nên lời, Maximilian đã bước lên phía trước.
“Ngài Bá Tước, xin đừng quá nghiêm khắc. Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở thành phố, và tôi đã ngỏ ý mời cậu Louis đi cùng tôi về. Cậu ấy chỉ đơn giản là đồng ý với lời đề nghị của tôi thôi.”
“Không liên quan gì đến nhà ngài cả. Đây là chuyện của người làm trong nhà ta.”
“Nhưng mà…”
“Đừng xen vào những việc xảy ra trong nhà của ta!”
Giọng của Elliot khiến không khí càng thêm lạnh giá. Louis, người khi nãy còn nghĩ thời tiết hôm nay không đến nỗi nào, giờ đây run rẩy như thể bị nhấn chìm trong làn nước giá băng.
“Xin lỗi. Là lỗi của tôi…”
Vì Bá tước nổi giận là do cậu, nên Louis muốn tự mình dàn xếp tình hình. Thế nhưng, cậu lại chẳng biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào.
Xin lỗi vì đã mặc đồ nam nghe thật vô lý, bởi cậu vốn là đàn ông, mặc như vậy là chuyện đương nhiên. Còn việc không hiểu phép tắc của quý tộc thì thật thảm hại, vì Louis lớn lên trong một túp lều trong rừng và lang thang trên phố, làm sao có thể hiểu được?
“… Tôi xin lỗi.”
Cuối cùng, cậu chỉ biết lặp lại lời xin lỗi ngu ngốc ấy rồi quay lưng bỏ đi. Cậu biết việc quay lưng đi khi Bá tước còn chưa nói hết lời có thể là bất kính, nhưng cậu không chịu đựng thêm được nữa.
Lên đến phòng, Louis ngã sấp xuống giường và khóc rất lâu. Khi nhận lấy bộ quần áo từ ông Dmitri, tất cả sự háo hức và niềm vui mà cậu từng cảm thấy lúc rời khỏi biệt thự bước ra thành phố giờ chỉ còn là thoáng qua.
Buổi tối hôm đó, cậu ở lì trong phòng, lấy cớ không có khẩu vị để không phải ăn tối. Thế nhưng đến giờ phải đi dọn dẹp thư phòng của Bá tước, Louis lại không thể ngồi yên được.
‘...Nếu hôm nay mình không đến, ngài ấy có thể hiểu lầm là mình đang chống đối.’
Louis suy nghĩ thấu đáo rồi quyết tâm đứng dậy, lau nước mắt đi, dù đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, không thể giấu nổi.
Trong lúc sắp xếp sách vở, Louis cứ suy nghĩ mãi xem nếu Elliot đến thì nên nói gì. Hay là cứ im lặng, đợi hắn ta lên tiếng trước.
Dù có nghĩ đến mấy, cậu vẫn không thể tìm được câu trả lời. Càng suy nghĩ, cậu lại càng muốn khóc. Nhưng cuối cùng, tất cả đều vô ích, vì suốt cả buổi tối hôm đó, Elliot đã không đến thư phòng.
‘Ngài ấy không muốn gặp mình sao...?’
Nghĩ đi nghĩ lại, Louis cũng chỉ có thể đi đến kết luận đó. Không có lý do nào khác khiến Elliot, người vẫn luôn tuân thủ lịch trình nghiêm ngặt như thế, lại vắng mặt như vậy.
Louis đột nhiên thấy chán nản đến cùng cực. Nhìn lại, cậu nhận ra mình đã xin lỗi vô số lần trước mặt Bá tước. Và lần nào hắn cũng tỏ ra khó chịu và bực bội vì cậu.
‘Không phải chỉ là mình thôi sao? Hay là thật sự chỉ vì mình... vì mình là đàn ông? Vì mình không có học vấn?’
Càng nghĩ, cậu lại càng thấy đắng chát. Có lẽ lý do khiến Elliot tức giận đơn giản chỉ vì người đó là Louis mà thôi.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.