Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 20

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 20

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Ngày hôm sau, một bầu không khí lạnh lẽo quét qua dinh thự của Bá tước Gladstone như một trận bão tuyết.


“...Mùi máu nồng quá. Ta không thể nào ăn được món này.”


Trong bữa tối, ngồi một mình tại chiếc bàn dài sang trọng, Elliot ném mạnh dao nĩa xuống bàn, phát ra tiếng va chạm chói tai. Trước lời than phiền rõ ràng ấy, người đầu bếp đứng gần đó bối rối đến mức chẳng biết phải nhìn đi đâu.


“Nhưng, thưa ngài, hôm nay tôi đã chuẩn bị món ăn giống hệt như mọi khi, không có gì khác cả...”

“Có lẽ hôm nay ta không còn đủ kiên nhẫn như mọi khi.”


Dù lời nói có vẻ chỉ là than vãn, nhưng thực chất Elliot là người khá nóng nảy. Và hôm nay, chút kiên nhẫn mỏng manh ấy dường như đã hoàn toàn biến mất.

Bá tước đứng dậy khỏi bàn và trở về phòng. Các hầu gái đã ăn tối sớm hơn thường lệ. Ai cũng được chia một ít thịt mà Bá tước chưa đụng đến, nhưng chẳng ai tỏ vẻ vui vẻ cả.

Hôm nay, không chỉ đầu bếp là người phải chịu lời nặng lời từ Bá tước. Hắn còn phàn nàn với bà Thompson rằng trà sáng quá nóng, và thậm chí còn trách mắng cả Dmitri, người vốn luôn nhận được cách đối xử lịch thiệp từ hắn.


“Sao hôm nay ngài Bá tước lại như vậy nhỉ?”

“Dường như từ khi chuyển đến ngôi nhà này, ngài ấy luôn im lặng.”


Thoáng chốc, Louis nghĩ thầm, “Thế mà gọi là im lặng à?” Rồi cậu vểnh tai lên khi cuộc trò chuyện tiếp tục.


“Là vì lời mời từ ngài Maximilian. Họ nói sẽ tổ chức một buổi vũ hội nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập thị trấn.”

“Có vấn đề gì đâu nếu ngài không đi? Chẳng phải trước đây ngài Bá tước đã vài lần từ chối lời mời từ Hầu tước Woodville rồi sao?”

“Lần này thì không thể từ chối được. Nghe nói Công tước Southfield sẽ đến dự vũ hội.”


Ngay cả Louis, người chẳng mấy am hiểu chuyện quý tộc, cũng biết Công tước Southfield là ai. Ông là người đứng đầu gia tộc danh giá Southfield, một trong bốn dòng họ khai quốc được kính trọng nhất. Ông từng hai lần giữ chức Thủ tướng, và nổi tiếng với các hoạt động từ thiện.


“Công tước Southfield đến thị trấn nhỏ này thật à? Thật là hiếm có.”

“Louis, thật không? Hôm qua cậu đi cùng ngài Maximilian mà. Cậu không nghe được gì về chuyện đó sao?”


Một hầu gái háo hức hỏi mà không biết Louis đã bị mắng thậm tệ vào hôm qua. Marsha nhanh chóng huých nhẹ vào sườn cô ấy như muốn nhắc giữ im lặng.


“À, ừm... tôi không nghe thấy phần đó trong cuộc trò chuyện. Nhưng sao ngài Bá tước lại không thể từ chối nếu Công tước tới?”


Louis cười gượng, rồi nhanh chóng đổi chủ đề.


“Cậu không nghĩ Công tước Southfield đến vũ hội đó là để gặp Hầu tước Woodville đâu, nhỉ? Ông ấy đến là vì muốn gặp ngài Bá tước. Thế nên ngài ấy không thể tránh mặt được rồi.”

“Công tước xem ngài Bá tước như cháu ruột của mình. Dù vậy, ông ấy vẫn thật cố chấp. Ngài Bá tước trốn tránh những lời cằn nhằn mà chuyển đến đây, thế là Công tước cũng phải đuổi theo.”

"Haizz... Không phải lúc để cười đâu, không biết ngài Bá tước sẽ buồn bực đến mức nào cho đến khi buổi dạ vũ diễn ra nữa."


Bầu không khí ở bàn ăn chùng xuống hẳn, Louis cũng lo lắng. Đã gần đến giờ đến phòng làm việc, và cậu cảm thấy ngán ngẩm khi nghĩ đến việcBá tước sẽ trở về.

 Cậu chăm chỉ đánh bóng đồ nội thất, vừa làm vừa dõi mắt về phía cửa phòng làm việc suốt một tiếng đồng hồ. Cậu tiếp tục cho đến khi nhận ra việc lo lắng cũng chẳng để làm gì khi thời gian quay lại đã trôi qua.

‘Ngài ấy lại không đến hôm nay rồi.’

Đột nhiên, Louis nhận ra rằng điều cậu sợ không phải là việc hắn đến, mà là việc hắn không đến. Gương mặt cậu tối sầm lại vì cảm giác thất vọng và trống rỗng.


 “Mình nên dọn dẹp quanh bàn làm việc… rồi đi thôi.”


 Cậu băn khoăn không biết không làm việc hai ngày có sao không, nhưng dường như Bá tước đã đến phòng làm việc vào ban ngày khi Louis không có mặt. Có dấu vết giấy tờ bị lục lọi trên bàn, và một cuốn sổ tay đang mở.

Đó là cuốn sổ tay có bức ảnh một người đàn ông mặc quân phục mà Louis từng lén xem trước đó và suýt chút nữa thì ngất vì ngạc nhiên. Một lần nữa, như bị mê hoặc, Louis nhìn chằm chằm vào bức ảnh.


 "Ngài ấy trông có vẻ quen quen..."


Khi Louis đang cố lần tìm ký ức mơ hồ, một giọng nói vang lên từ phía sau.


 "Đó là ngài Philip Southfield đấy."


 Louis giật mình đến mức suýt hét lên. May mắn thay, người bước vào phòng làm việc không phải là Elliot.


 "D-Dmitri, cháu xin lỗi."


 Cảm giác nhẹ nhõm khi biết đó là Dmitri khiến Louis thở phào.


 "Việc gì phải xin lỗi? Có một bức ảnh như thế thì ai mà chẳng bị thu hút chứ."


Louis xoa ngực rồi lại nhìn vào bức ảnh. Trông thật quen thuộc vì đây là một người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên mặt báo.

Louis nhớ lại lời Burke nói rằng Bá tước có mặt khi ngài Philip qua đời, và lời của các cô hầu rằng sau cái chết đó, các nhà báo đã tìm đến Bá tước. Tò mò, cậu dè dặt thử hỏi.


 "Có vẻ như ngài ấy rất thân thiết với ngài Bá tước..."

"Ừ, kiểu như vậy. Đó là người mà Bá tước vô cùng biết ơn. Ngài ấy coi ông như bậc cha chú. Hơn nữa, ông ấy đã cứu mạng ngài Bá tước."

 "Nếu người ấy đã cứu mạng ngài ấy thì......"


Đôi mắt Dmitri ánh lên vẻ khao khát và hoài niệm khi nhìn vào bức ảnh.


“Ngài Bá tước đã sống ở vùng biên giới phía nam từ khi mới mười tuổi. Ngài Philip, người được điều đến đó, đã đối xử với ngài ấy tử tế như người thân trong gia đình. Nhưng rồi... chuyện đó đã xảy ra.”


Louis nhớ lại điều mà Dmitri từng nói trước đây. Dmitri đang cố kể về “chuyện đó”, sự kiện đã khiến Elliot, người từng yếu đuối và tình cảm khi còn nhỏ, thay đổi hoàn toàn.


“Cậu có biết vùng biên giới phía nam là nơi như thế nào không?”


Louis gật đầu. Khu rừng ở gần biên giới phía tây nam chính là nơi cậu từng sống, chỉ mất một ngày cưỡi ngựa từ đó tới rừng. Mẹ cậu từng dặn cậu không được đi quá xa về phía tây.

Hơn nữa, kể từ khi nghe mẹ nói rằng cha cậu đã ra trận, Louis lại càng chú tâm đọc sách và các bài báo về chiến tranh, nên cậu biết khá rõ về lịch sử của nơi đó.

Nơi ấy vốn do một bộ tộc cai trị, bộ tộc đã phản bội các anh hùng trong quá trình lập quốc, và sau khi quốc gia được thành lập, vùng đất đó bị bỏ hoang thành rừng rậm.

Tuy nhiên, những kẻ phạm tội chạy trốn đã dần dần ẩn náu trong khu rừng ấy, tích lũy thế lực và bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn. Hoàng gia đã chỉ định nơi đó là lãnh địa mới, cử binh lính và quan chức đến. Sau nhiều năm trấn áp, lực lượng phiến loạn đã bị phân tán.


“Vậy nên, cha của ngài Bá tước được cử đến đó làm quản lý lãnh địa biên giới.”

“Đúng vậy. Bá tước đời trước là người rất tài giỏi, nhưng lại hơi thờ ơ với những đứa con nhỏ. Hơn nữa, do công cuộc trấn áp quá bận rộn, ngài Bá tước thường xuyên phải ở một mình.”

“.....”

“Chính ngài Philip là người đã cho ngài Bá tước một chỗ dựa. Ông ấy thường đến thăm ngài, ân cần chăm sóc, nói rằng ngài làm ông nhớ đến gia đình mình ở quê nhà. Ông đã cô đơn kể từ khi vợ qua đời, nhưng cuối cùng cũng tìm được chút hạnh phúc…”


Sau khi hít một hơi sâu, Dmitri nói tiếp điều mà Louis chưa từng nghe trước đây.


“Khi chiến dịch trấn áp gần như đã hoàn thành, hoàng gia bắt đầu điều binh lính từ vùng biên giới trở về thủ đô. Mọi chuyện gần như kết thúc… Nhưng vào thời điểm đó, phiến quân đã tận dụng cơ hội và bắt cóc ngài Bá tước.”


Đôi mắt Louis mở to vì kinh ngạc, nhưng Dmitri lại nheo mắt lại. Trong ánh mắt của người đàn ông già nua ấy như ngấn lệ.


“Lúc đó, ngài Bá tước mới chỉ mười ba tuổi. Tôi không biết đám phiến quân khốn nạn đó đã làm gì, nhưng... từ lúc ấy, ngài ấy không chịu nổi sự bẩn thỉu và bắt đầu căm ghét đàn ông và Omega.”

“.....”

“Chúng tôi đã lập tức yêu cầu viện binh, nhưng quân tiếp viện phải mười ngày sau mới đến nơi. Cuối cùng, chính ngài Philip đã tự mình tấn công vào lực lượng phiến loạn, một trận chiến ác liệt đã diễn ra. Ngài Bá tước được giải cứu, và cuộc nổi dậy cũng bị dẹp yên, nhưng... cả ngài Philip và cố Bá tước đều đã qua đời.”


Dmitri nắm chặt bức ảnh của ngài Philip bằng những đầu ngón tay run rẩy.


“Đây là bức ảnh được chụp chỉ một tháng trước khi ông ấy mất, tôi vẫn còn nhớ ông mỉm cười nói rằng sau khi chiến dịch kết thúc sẽ thường xuyên gặp lại tôi ở thủ đô…”


Louis nhìn lại bức ảnh bằng ánh mắt buồn bã. Ngài Philip mang một nụ cười tự tin, điềm tĩnh, nhưng lại tỏa ra một khí chất dịu dàng, ấm áp.


“Chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng thấy ông ấy là một người tuyệt vời.”

“Phải rồi. Dù gì thì người ta cũng nói ông là ứng cử viên tiếp theo cho vị trí Thủ tướng sau khi kế nhiệm tước hiệu Bá tước Southernfield. Thật khó tin là ông lại đi đến một nơi hiểm trở như miền nam… Công tước Southernfield cũng đã vô cùng sốc khi chuyện đó xảy ra. Chính vì thế, ông ấy đối xử với ngài Bá tước như cháu ruột.”

“.....”

“Dù trông ngài Bá tước có vẻ không mấy đón nhận sự quan tâm ấy... nhưng thật ra vẫn luôn lắng nghe lời của Công tước.”


Dmitri cố lấy lại bình tĩnh, rồi dịu dàng mỉm cười với Louis.


“Nên mong cậu hãy hiểu cho. Vì những tổn thương từ thời thơ ấu, nên đôi khi ngài ấy có thể quá gay gắt. Nhưng vốn dĩ ngài ấy không phải người như vậy đâu.”

“Dạ không, cháu hiểu mà. Với tư cách là người làm công, làm sao cháu dám nghĩ quá giới hạn như thế…”


Louis lắc đầu, nhớ đến những bức ảnh treo ngoài hành lang trước phòng làm việc. Có ảnh chụp ngài Bá tước khi còn nhỏ, với nụ cười rạng rỡ, rồi sau đó là những tấm ảnh hắn trông nghiêm nghị khi kế vị cha mình từ rất sớm.


“Cháu không nghĩ là ngài ấy khắt khe. Thỉnh thoảng có thể ngài ấy có vẻ tức giận, nhưng đó là do cháu chưa làm tốt… Ý cháu là…”


Louis cảm thấy bối rối vì những lời mình nói ra quá vụng về. Hiểu được cảm giác lúng túng ấy của Louis, Dmitri gật đầu.


“Tôi hiểu rồi. Vì ngài Bá tước hôm nay đi ngủ sớm, nên cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.”

“Vâng. Cảm ơn ông.”

“À mà này, Louis. Câu chuyện chúng ta nói hôm nay là điều mà mấy cô hầu khác không biết, nên cậu có thể giữ kín không?”


Louis cẩn thận gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó hiểu. Nhiều hầu gái ở đây đã làm việc từ rất lâu và biết gần như mọi chuyện trong phủ Bá tước. Thật lạ khi Dmitri lại kể cho cậu nghe một câu chuyện mà ngay cả họ cũng không biết, trong khi cậu mới làm việc được hơn một tháng.


“...Nhưng tại sao ông lại chọn kể cho cháu nghe?”

Trước câu hỏi dè dặt ấy của Louis, Dmitri chỉ trả lời một cách khó hiểu.


“Ừm, tôi cũng không biết nữa.”


Louis không hiểu rõ ý ông là gì, nhưng cậu chắc rằng Dmitri sẽ không nói thêm điều gì nữa. Trở về phòng, Louis trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Câu chuyện mà cậu nghe được trong phòng làm việc hôm nay cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Những nỗi đau mà vị Bá tước khi còn nhỏ từng phải trải qua hiện lên sống động đến mức khiến Louis cảm thấy như chính mình đang gánh lấy chúng vậy.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
ruminn112
ruminn112Chương 20
hóng ạ
Trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo