Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 3
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
“Có ai ở đây không? Tại sao cửa tiệm lại trống không thế?”
Khi một giọng nói lạnh lùng vang lên, người thợ may lúc đó đang chuẩn bị vung dây da, giật mình và vội vã bước ra khỏi căn phòng phía trong.
“Xin thứ lỗi, Bá tước. Tôi chỉ vừa mới xử lý một việc nhỏ…”
Qua khe hở của tấm rèm, Louis có thể nhìn thấy lưng của chủ tiệm may đang đứng bồn chồn, và đằng sau ông ta, là một người đàn ông đang đứng.
Tóc hắn ta có màu vàng mật ong, và đôi mắt là một sắc xanh mát lạnh. Một người đàn ông đẹp đến kinh ngạc, như một bức tượng cẩm thạch dưới ánh trăng.
‘Chắc chắn… là ngài ấy…’
Người đàn ông đó không ai khác chính là Bá tước Elliot Seymour Gladstone.
Louis khẽ run lên khi lơ đãng nhìn ra phía sau tấm rèm. Chỉ riêng sự xuất hiện của người đàn ông kia đã toát lên một khí chất và uy nghi khiến người khác phải e dè.
Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Louis đã biết đến hắn. Bá tước Elliot Seymour Gladstone đã chuyển đến điền trang vùng ngoại ô Woodville khoảng hai tuần trước và nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của thị trấn.
〈Cậu nghe chưa? Bá tước Gladstone lại từ chối lời mời của Hầu tước [1] vùng Woodville nữa rồi đấy.〉
〈Lại là người đàn ông lạnh lùng đó sao? Ngài ấy lại phớt lờ một buổi tiệc đồng quê à?〉
〈Tôi nghe nói ngài ấy đã như vậy ngay cả khi còn ở thủ đô.〉
Sáng nay, hai quý ông mà Louis đã đánh giày cho cũng bàn tán về Bá tước. Theo lời họ, Elliot là một quý tộc kỳ lạ, người chẳng ưa giới thượng lưu dù bản thân mang địa vị cao quý.
Họ kể rằng hắn ta khinh thường đàn ông, thờ ơ với phụ nữ, và hoàn toàn không hứng thú với chuyện yêu đương, chứ đừng nói đến việc tán tỉnh thông thường. Thế nhưng, các quý cô ở Woodville vẫn mong mỏi được thấy Bá tước xuất hiện tại các buổi tiệc.
〈Cậu có để ý không, người đàn ông lập dị đó lại cực kỳ điển trai? Ngay cả công chúa nhỏ nhất cũng đã bị quyến rũ bởi ngài ta đấy. Người ta đồn rằng không chỉ phụ nữ, mà cả đàn ông cũng bị mê hoặc bởi ngài ta.〉
〈Nhưng tôi nghi ngờ việc Hầu tước cố tiếp cận ngài ta chỉ vì cái mã.〉
〈Không chỉ vì địa vị cao quý đâu; ngài ta nổi tiếng là người có đầu óc tài chính nhạy bén, thực hiện nhiều khoản đầu tư khôn ngoan. Và còn có tin đồn đó nữa…〉
〈À, tin đồn đó, tôi cũng nghe rồi. Người ta nói Bá tước là chủ sở hữu của kho báu nổi tiếng đó...〉
Khi cuộc trò chuyện đến đoạn đó, hai quý ông bỗng dừng lại, có lẽ nhận ra rằng Louis có thể đã nghe thấy. Giả vờ như không để ý và tiếp tục đánh giày, Louis kín đáo lắng tai nghe cuộc nói chuyện của họ.
Cậu tự hỏi tại sao những lời đồn về một người như vậy lại lan truyền rộng rãi và ngoài tầm với đến thế. Người đàn ông mà cậu từng nghe kể, tưởng chừng xa vời đến mức không bao giờ có thể chạm tới, giờ đây đang đứng ngay trước mặt cậu. Louis nuốt nước bọt lo lắng, sự bồn chồn hiện rõ.
“Đúng là ngài ta rồi. Y như những gì mình từng nghe kể…”
Bất kỳ ai nhìn thấy hắn ta đều có thể lập tức nhận ra khí chất quý tộc của hắn. Chiếc áo choàng viền, bộ vest đen, giày da và mũ lụa hắn đội đều toát lên một vẻ rạng rỡ kín đáo.
Nhưng hơn hết, chính bản thân Elliot mới là người tỏa sáng nhất. Có lẽ là nhờ làn da trắng mịn, vóc dáng cân đối, hắn xuất hiện như thể một bức tượng đá cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo.
Chiếc mũi cao của hắn ta làm ánh nhìn thêm phần sâu sắc, trong khi chiếc cằm và đôi môi cứng cáp lại gợi lên cả sự mạnh mẽ lẫn tinh tế. Ngay cả khi đang cau mày tỏ vẻ khó chịu, khuôn mặt vẫn hoàn hảo đến mức đẹp một cách tuyệt đối.
“Ngươi có tình cờ thấy một đôi găng tay da trắng bị để quên quanh đây không?”
“Ý ngài là đôi găng mà ngài đang đeo sao, thưa ngài?”
“Trông ta giống kiểu người đi vòng quanh chỉ để tìm lại chính đôi găng đang đeo à? Ta đang nói đến găng tay dự phòng cơ.”
Giọng nói của Elliot vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng và ngạo mạn, như thể xác thực những lời đồn đại về tính cách khó gần của hắn.
“Thật bực mình. Ngươi không thể tìm nổi một đôi găng cho tử tế à? Rõ ràng là nó rơi ra lúc ngươi đưa ta xem cái áo khoác đuôi tôm xấu xí hồi nãy. Cái áo đó giờ đâu rồi?”
“Thưa ngài, khi ngài về nhà, tôi sẽ cố gắng tìm lại và gửi trả chúng cho ngài trong ngày hôm nay.”
“Nhảm nhí? Ta không hiểu nổi tại sao ngươi lại cần đến găng tay dự phòng. Nếu chúng bị ướt hay hỏng trên đường quay lại căn nhà nhỏ thì ông định làm gì?”
“À thì... hiện giờ...”
“Mau lên. Nhìn ngươi đổ mồ hôi thôi cũng đủ làm ta thấy ngứa ngáy, cứ như thể đôi găng tay của ta đâu đó quanh đây đang bị bẩn lây vậy.”
Giọng nói của hắn ta vừa quyến rũ vừa thanh tao, khiến Louise cảm thấy lo lắng. Khi cậu đi đi lại lại, suy nghĩ cách để thoát khỏi nơi này, bỗng nhiên Bá tước nói điều gì đó khiến cậu giật mình.
“Có gì sau tấm rèm đó vậy? Có vẻ như ông vẫn chưa kiểm tra phía sau nó.”
Louis cố tìm một chỗ để trốn nhưng đã quá muộn. Mùi hương ngọt ngào nhưng đầy uy lực ngày càng tiến lại gần, và Bá tước nhanh chóng kéo tấm rèm mở ra phòng trong.
Louis đối mặt trực tiếp với Bá tước, đôi mắt của hắn ta trong suốt và rõ ràng như những hạt thủy tinh, nhìn thấu qua cậu. Chỉ riêng ánh nhìn mãnh liệt đó thôi cũng khiến da Louis nổi gai, cậu cảm thấy hơi thở nghẹt lại. Như một con thú bị dồn vào đường cùng, Louis đứng chết trân tại chỗ.
“Chuyện này là…….”
Bá tước hỏi người chủ tiệm may, ánh mắt vẫn dán chặt vào Louis.
“Gì cơ, chẳng phải là một đứa trẻ sao? Mười lăm? Mười sáu tuổi......? Ông làm gì với một đứa trẻ giữa ban ngày vậy?”
Louis đỏ mặt vì xấu hổ khi chợt nhớ ra mình trông như thế nào. Làn da mịn màng lộ ra qua gấu áo rách tả tơi. Trong lúc lúng túng kéo áo lại, người chủ tiệm may vội vàng xen vào.
“Thưa Bá tước, cậu ấy là người đã trưởng thành rồi. Chính xác là mười chín tuổi.”
“Mười chín......? Một đứa nhỏ như thế sao?”
“Vâng, đúng vậy. Cậu ấy trông nhỏ con như vậy là bởi vì đã bị vắt kiệt sức bởi cuộc sống cơ cực. Cậu ấy là một thanh niên đã trải qua rất nhiều chuyện. Tôi không có ý để chuyện này xảy ra; chính cậu ấy là người chủ động trước...”
“Không!”
Louis quên mất nỗi sợ, lớn tiếng nói. Cậu có thể thấy ánh mắt người chủ tiệm may nheo lại sau lưng Elliot, nhưng cậu không thể chịu nổi lời xúc phạm ấy.
“Hoàn toàn không đúng! Tôi chưa bao giờ…!”
Sắc mặt Bá tước tối sầm lại. Vẻ mặt ngài hiện rõ sự ghê tởm và khinh miệt không thể nhầm lẫn. Sự khó chịu hiện rõ trong mắt ngài. Nhận ra điều đó, người chủ tiệm may vội vã tìm cách xoa dịu ngài.
“Thằng khốn, mày lấy tư cách gì mà dám bịa chuyện trong khi còn chưa lau nước bọt trong miệng? Mày có biết ngài đây là người như thế nào không hả.......”
“Vâng, nhưng ngài ấy nói với tôi là.......”
“Thưa ngài Bá tước, xin ngài đừng để tâm đến hạng người như cậu ta. Xin mời ngài đi lối này. Tôi sẽ đích thân chọn cho ngài đôi găng tay đẹp nhất trong cửa hàng. Ngài không cần phải trả tiền đâu; dẫu sao thì ngài cũng là Bá tước mà. Nào, xin mời...”
Người chủ tiệm may có mối quan hệ thân thiết với giới quý tộc Woodville. Rõ ràng là giữa lời nói của ông ta và một cậu trai như Louis, thì lời ai sẽ được tin là sự thật.
Cảm thấy oan ức và đau lòng vì sự hiểu lầm, đôi mắt của Louis, cậu đã cố kìm nén bấy lâu, giờ đây đã ngấn lệ. Những giọt nước mắt trào ra nhanh chóng, tràn đầy đôi mắt cậu, rồi rơi xuống.
“…Không cần đâu.”
Elliot, sau khi liếc nhìn Louis đang rưng rưng nước mắt, lạnh lùng đáp lại. Chủ tiệm may sững người, trông có vẻ hoảng hốt.
“Ngài cũng không cần găng tay mới sao ạ?”
“Không. Ta muốn hủy đơn đặt hàng lúc trước.”
“Nhưng… tôi đã bắt đầu cắt vải rồi…”
“Ta vẫn sẽ thanh toán. Viết séc được chứ?”
Ngài Bá tước vò nát tờ giấy đã ký rồi ném xuống sàn. Chủ tiệm may giờ đã bối rối nhìn qua nhìn lại giữa tấm séc rơi dưới đất và gương mặt lạnh lùng của Bá tước, nhưng ngài vẫn giữ vẻ khinh miệt.
“Như thế là đủ chứ? Ta mong sẽ không bao giờ phải gặp lại ngươi nữa.”
Chủ tiệm may không biết phải làm gì. Là một người chuyên phục vụ giới quý tộc và những quý ông, việc làm phật ý một Bá tước như thế này có thể đồng nghĩa với việc mất hết khách hàng.
“Thưa ngài, tôi phải làm gì đây…”
“Tai ngươi điếc à? Ta đâu có bảo phải làm gì. Ta đang bảo đừng làm gì cả. Đơn đặt hàng bị hủy rồi.”
“Thưa ngài, nếu tôi đã gây ra sai sót gì…”
“Ta không thể chịu nổi thật kinh tởm. Làm sao ta có thể mặc đồ được làm từ đôi tay bẩn thỉu đó chứ?”
“Thưa ngài, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Xin ngài, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa…”
Chủ tiệm may với khuôn mặt tái nhợt vươn tay về phía ngài Bá tước. Elliot lùi lại một bước, rút từ thắt lưng ra một cây roi ngắn dùng để cưỡi ngựa, rồi quất thẳng vào cánh tay của chủ tiệm may.
“Á!”
“Ta đã nói với ngươi rồi, bàn tay của ngươi thật ghê tởm. Ngươi không hiểu được sao?”
Khuôn mặt của Elliot vẫn vô cảm, không chút hơi ấm. Hắn ta trông không giống con người, mà giống một thiên thần thanh lịch nhưng tàn nhẫn được phái xuống để trừng phạt kẻ xấu.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta quay lại nhìn Louis. Louis cố gắng không ngã quỵ, vẫn đứng yên tại chỗ. Từ lúc Elliot xuất hiện, cơ thể run rẩy của Louis chưa từng ngừng run.
“Ư…”
Ngài Bá tước thở dài một hơi thật sâu, rồi tháo chiếc áo choàng từ áo khoác của mình, ném nó xuống sàn trước mặt Louis.
“Che người lại đi.”
Louis đứng chết lặng, nghĩ rằng chắc mình nghe nhầm. Ngài Bá tước lại lên tiếng, đầy bực dọc.
“Dùng cái đó che người lại. Ngươi trông thật nhục nhã. Và biến khỏi mắt ta.”
Khi nghe vậy, Louis nghĩ về vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch của mình và cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ. Rõ ràng là ngài Bá tước cảm thấy ghê tởm vì tình trạng của cậu, nên nếu tiếp tục ở lại chỉ càng khiến ngài ấy tức giận hơn.
Louis run rẩy nhặt chiếc áo choàng lên, không nói một lời tạm biệt, vội vã rời khỏi tiệm may.
[1] (Ở một số nước châu Âu) là một người đàn ông quý tộc có thứ hạng cao hơn một bá tước và thấp hơn một công tước
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.