Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 22

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 22

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Những người đứng gần lối vào bắt đầu để ý đến người mới đến. Khi các quý cô liếc nhìn qua quạt tay, hai quý ông bước đến bắt chuyện với cậu.


“Buổi vũ hội thật tráng lệ, đúng không? Với sự có mặt của Đại Công tước, có vẻ như Nam tước Woodville đã đặc biệt chăm chút cho sự kiện này.”

“Tôi là luật sư ở Woodville. Cậu có muốn dùng chút rượu sherry không?”


Dọc theo một bên phòng khiêu vũ là chiếc bàn dài đầy đồ ăn và thức uống. Khi người đàn ông mời rượu, Louis nhanh chóng lắc đầu.


“Xin lỗi, thưa ngài. Tôi chưa từng uống rượu bao giờ. Tôi là người hầu của Bá tước Gladstone ạ.”


Louis rất căng thẳng, nhưng vẫn đáp lời một cách bình tĩnh. Cậu nghĩ rằng việc tiết lộ thân phận sẽ khiến họ rút lui, nhưng ngược lại, họ lại càng thêm hứng thú.


“Ồ… Tôi chưa từng nghe nói Bá tước Gladstone có người hầu mới.”


Họ nhìn Louis bằng ánh mắt đầy tò mò, hỏi cậu đã làm việc với Bá tước được bao lâu rồi và liệu điều kiện làm việc có khắt khe không.


“Cậu biết đấy, người hầu của chúng tôi vừa nghỉ việc, và thật khó để tìm được người thay thế phù hợp. Cậu có đang cân nhắc chuyển việc không? Làm việc tại dinh thự của Bá tước chắc không dễ đâu.”

“Ờ, ngài ấy khá đặc biệt… Ngài ấy thậm chí còn từ chối khiêu vũ với con gái của Nam tước Woodville ngày hôm nay đấy.”


Khi các quý ông tiếp tục trò chuyện, họ liếc nhìn về phía bức tường xa trong phòng khiêu vũ, nơi một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu và chiếc váy trắng đang đứng giữa một nhóm người, đôi mắt ửng đỏ.


“Từ chối khiêu vũ với tiểu thư chủ tiệc? Chuyện đó thật khó tin. Nếu đã như vậy thì đến vũ hội làm gì chứ?”

“Chẳng lẽ là do được Đại Công tước Southfield ưu ái nên trở nên kiêu căng rồi?”


Louis do dự một lúc, không biết có nên chen vào không, nhưng cậu không thể tiếp tục nghe nữa.


“Kh-không, tôi không nghĩ vậy đâu ạ. Ngài Bá tước chỉ là không thích bị người khác chạm vào thôi, và tôi cũng không nghĩ ngài ấy là người thô lỗ. Ngài ấy có thể hơi nhạy cảm vì rất kỹ tính…”


Louis nói điều đó khiến chính cậu cũng bất ngờ, trong đầu thoáng hiện lên khoảnh khắc Bá tước cẩn thận nhặt cây bút lông mà cậu đánh rơi, hay lần hắn mượn cậu một quyển sách.


“Ngài ấy đối xử rất tốt với người làm… ngài ấy cũng có một mặt rất ấm áp. Vì thế…”


Khi Louis đang suy nghĩ xem nên nói tiếp thế nào, nét mặt của những quý ông đối diện bỗng nhiên cứng lại. Louis tưởng rằng cậu đã nói điều gì sai, nhưng lý do lại hoàn toàn khác.


“Đ-đó chẳng phải là… Bá tước Gladstone sao?”


Người quý ông ban nãy còn đang chỉ trích Elliot lập tức tháo mũ, cúi đầu thể hiện sự kính trọng về phía Louis. Louis cảm thấy choáng váng không kém.

Cậu lúng túng quay đầu lại. Giữa ánh sáng rực rỡ của phòng khiêu vũ, Elliot, trông còn lộng lẫy hơn mọi khi, đang đứng ngay sau lưng Louis.


“Các người có chuyện gì với người hầu của ta vậy?”


Elliot hỏi bằng giọng điệu ngạo nghễ nhưng đầy thanh nhã thường thấy. Những quý ông kia lắc đầu liên tục trong vẻ lúng túng.


“Không, không có gì, thưa ngài.”

“Xin thứ lỗi. Chúng tôi xin phép rút lui...”


Bỏ ngoài tai lời tạm biệt của họ, Elliot quay đầu nhìn Louis. Biểu cảm của hắn không lạnh lùng như Louis tưởng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Elliot không nghe thấy cuộc trò chuyện lúc nãy.

Nhưng cảm giác yên tâm ấy chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Trước khi những quý ông kia kịp rút lui hoàn toàn, Elliot bất ngờ nắm lấy cổ tay Louis.


“Đi theo ta.”


Elliot bước nhanh dọc theo bức tường của phòng khiêu vũ, kéo theo Louis còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc đó, bản nhạc khiêu vũ chuyển sang một giai điệu sôi động. Nhịp điệu dồn dập khiến tim Louis đập loạn, cổ tay bị nắm nóng ran lên.


‘Ngài ấy định đưa mình đi đâu vậy...?’


Không nói một lời, Elliot dẫn cậu đi đến phía cửa sổ đối diện lối vào, dẫn ra một ban công không có người. Hắnbước ra ngoài ban công rồi đóng cửa sổ lại.


“Phù. Vậy là được rồi.”


Đúng lúc căng thẳng của Louis lên đến đỉnh điểm, Elliot thở dài một hơi sâu và tháo nhẹ cà vạt đang siết chặt cổ, rồi quay lại nhìn Louis.


“Găng tay, ngươi mang đến chứ?”

“À, vâng… Đây ạ.”


Elliot nhận lấy đôi găng, đôi mắt chăm chú nhìn Louis. Cảm thấy không thoải mái, Louis nghĩ rằng có lẽ Elliot thấy bộ đồ mình mặc không hợp, liền rụt rè lên tiếng giải thích.


“À, thật ra là… Họ nói tôi không thể vào phòng khiêu vũ nếu không mặc lễ phục.”

“....”

“Tôi xin lỗi, chỉ là… tôi đã mượn đồ của ngài mà chưa được phép…”


Elliot nhìn chằm chằm vào Louis không rời mắt suốt một lúc lâu bất thường. Louis bắt đầu nghĩ rằng có lẽ hắn đang nhìn như thế vì giận điều gì đó.


“…Ra là, là đồ của ta.”


Bằng giọng nói không rõ là khó chịu hay chấp nhận, Elliot chỉ khẽ thì thầm như vậy. Rồi hắn quay đầu đi, chống tay lên lan can ban công.

Nhìn dáng vẻ Elliot đang ngước nhìn bầu trời và thở đều, trông cứ như ngài đã ra đây đơn giản chỉ vì không thoải mái trong phòng khiêu vũ.

Louis rón rén bước đến gần lan can, nhưng không dám lại sát, vẫn giữ khoảng cách một hai bước. Cậu ngước nhìn bầu trời tối và nhận ra những vì sao sáng tụ lại thành từng cụm.


“Chỗ này đúng là vùng quê thật. Không khí chắc chắn trong lành hơn thành phố nhiều.”


Như thể đang đắm chìm trong suy nghĩ, Elliot khẽ lẩm bẩm.


“Vâng… Trước khi xây nhà ga, bầu trời còn trong hơn nữa. Vào thời điểm này trong năm, có thể thấy nhiều sao lắm.”


Louis đáp lời một cách hào hứng. Câu chuyện gợi lại ký ức khi cậu và mẹ từng ngồi ngoài hiên căn nhà nhỏ, cùng nhìn bầu trời đêm.


“Ngôi sao sáng nhất kia được gọi là Sirius. Người sống trong rừng gọi nó là sao Sói.”

“Sao nào cơ?”

“Kia kìa ạ, ngôi màu xanh nhạt…”


Louis chỉ tay về phía ngôi sao, vô thức tiến thêm một bước lại gần Elliot. Khoảng cách gần hơn khiến cậu thoáng ngửi thấy hương thơm đậm và đầy nam tính của Elliot. Đúng lúc định theo thói quen mà xin lỗi, Elliot lại quay đầu nhìn Louis.


“Ngôi sao màu xanh đó à.”


Hắn nói trong khi nhìn thẳng vào mắt Louis. Vì vậy, với Louis, đôi mắt xanh lam ấy như ánh sao sáng nhất trên bầu trời đêm mùa đông - mát lạnh, sắc sảo, nhưng không hoàn toàn lạnh lùng.

Bất chợt, Louis nhớ lại lần cuối hai người đối mặt nhau. Khi đó cậu từng nghĩ một phần lý do Elliot nổi giận là vì cậu mặc đồ con trai, nhưng liệu có đúng như vậy không?


“…Bộ đồ tôi mặc, trông có kỳ lạ không ạ?”


Louis dè dặt hỏi. Bá tước từ từ quan sát cậu từ đầu đến chân. Ánh nhìn của hắn lướt qua khiến cậu cảm thấy như bị nhột, có phần choáng váng, rồi cuối cùng Elliot cất lời.


“Ừm, trông ngươi giống như một chú chim sẻ được chải chuốt bộ lông cẩn thận.”


Một bên khóe miệng của Elliot khẽ nhếch lên. Không rõ biểu cảm ấy là mỉa mai, cau có, tán thưởng hay đang chê bai vẻ ngoài của cậu.

Louis chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không biết nên phản ứng thế nào. Đúng lúc đó, bụng cậu kêu lên một tiếng rõ to. Hai má cậu đỏ bừng ngay tức thì.


“C-chuyện này, ừm…”


Cũng không có gì lạ khi cậu đói bụng. Louis đã đi tắm trước bữa tối, nhưng ngay trước lúc quay lại bàn ăn thì ông Irving về đến, gây ra một phen náo loạn khiến cậu chẳng còn cơ hội ăn gì.

Hơn nữa, cậu bị các cô hầu kéo đi chải chuốt như búp bê, lần đầu cưỡi ngựa, giờ lại bị đưa đến một buổi dạ hội xa lạ, hoàn toàn kiệt sức.


“Ngươi đói rồi nhỉ.”


Môi Elliot cong lên thêm một chút nữa. Ít nhất, giờ đã có một điều chắc chắn — hắn đã mỉm cười một lúc rồi. Louis bối rối siết chặt hai tay, cố gắng đổi chủ đề.


“Tôi không sao… nhưng ngài đã ăn chưa? Cũng muộn rồi… Đằng kia có đồ ăn ạ.”


May mắn thay, Elliot đã chiều theo nỗ lực chuyển hướng cuộc trò chuyện đầy tuyệt vọng ấy của cậu.


“Chưa. Ta vốn không thích ăn ở mấy chỗ như thế này.”


Môi hắn trở lại thành một đường thẳng vô cảm. Có vẻ như hắn thực sự ghét các buổi tiệc xã giao, đúng như lời đồn về mình. Louis nhớ lại những gì mấy quý ông đã nói và cẩn trọng hỏi:


“Ngài thấy dạ hội khó chịu ạ? Tôi nghe nói… ngài còn không khiêu vũ nữa.”

“Sao? Lũ ngốc đó nhắc đến chuyện ấy à?”

“Ơ, không ạ… à thì…”


Louis bị nói trúng tim đen, luống cuống không biết đáp sao. Ánh mắt cậu dạt về phía phòng khiêu vũ bên kia khung cửa sổ. Nam thanh nữ tú tay trong tay xoay tròn theo điệu nhạc. Những bước nhảy nhẹ nhàng, gương mặt họ rạng rỡ.

Một phần trong Louis cảm thấy muốn nhìn thấy cảnh Bá tước khiêu vũ thật tao nhã dưới ánh đèn lung linh ấy, nhưng một phần khác thì lại nhẹ nhõm khi không phải chứng kiến ngài dìu theo một quý cô nào đó.

Dù là thế nào đi nữa, cũng thật ngạo mạn khi cậu nghĩ đến chuyện ấy. Giá mà cậu chỉ nói ra suy nghĩ thôi thì tốt biết mấy.


“Chỉ là… đây là lần đầu tiên tôi đến một buổi dạ hội, nên tôi tò mò và cứ hỏi mãi thôi ạ.”


Louis vừa nói vừa lén hy vọng rằng Elliot có thể mỉm cười thêm một lần nữa. Tuy nhiên, trái với mong đợi, Elliot lại đáp lời với vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.


“Còn điều gì khác là lần đầu không?”

“Dạ…?”

“Ngươi vài hôm trước có nói mới ăn socola lần đầu, giờ lại là lần đầu tham dự dạ hội. Còn gì nữa mà ngươi chưa từng làm nữa?”


Lại một lần nữa, Louis rơi vào tình huống khó hiểu. Liệu ngài đang mỉa mai mình, hay thật sự tò mò? Không biết nên phản ứng thế nào, Louis chần chừ cho đến khi có người gõ vào cửa sổ ban công.


“Xin phép ngắt lời ạ. Công tước phương Nam đang tìm Bá tước Gladstone ạ.”


Thì ra đó là lý do Bá tước đến buổi dạ hội dù bản thân không ưa thích. Nghe thấy lời gọi, Elliot cứng người lại. Louis nhìn hắn chỉnh lại cà vạt và tự hỏi liệu có phải Elliot cũng thấy nhiều chuyện thật khó khăn.


‘Chờ đã. Mình có nên đợi ngài ấy không, hay là về trước nhỉ?’


Louis muốn chào tạm biệt, nhưng không biết có nên đợi hay nói với ngài ấy là mình sẽ về trước không. Trong lúc cậu nghiêng đầu suy nghĩ, Bá tước đã chỉnh trang xong và rời ban công, để lại một câu.


“Cứ ăn gì đó trong lúc chờ đi.”


Louis gật đầu thật mạnh dù lưng hắn chẳng nhìn lại. Trong thoáng chốc, cậu nghĩ có lẽ giờ đây mình đã có thể nhẹ lòng tận hưởng dạ hội một chút, vì nhiệm vụ đưa găng tay đã hoàn thành.

Thế nhưng, khi quay lại sảnh tiệc, Louis vẫn không thấy thoải mái. Đúng là có đồ ăn, nhưng cậu không chắc mình có thể lấy, và cậu cũng không biết nên đứng chỗ nào để tránh gây chú ý.

Khi đang đảo mắt nhìn quanh, Louis bỗng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào và chua dịu. Mùi hương ấy phát ra từ một chàng trai đang đứng cách đó vài bước.


“Người đó… là một Omega sao?”


Chàng trai ấy mặc trang phục rực rỡ, nụ cười cũng tươi sáng không kém, là một thiếu niên xinh đẹp. Vây quanh cậu là các Alpha với vẻ mặt thân thiện, đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau.

Thật sảng khoái khi thấy một Omega xuất hiện ở nơi như thế này. Không lâu trước đây, khi một Omega sinh ra trong gia đình danh giá, việc giấu đi thân phận đó là điều hiển nhiên, nhưng gần đây, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi.


‘Có người nói thời thế đã thay đổi. Có vẻ đúng là như vậy thật.’


Louis không thể rời mắt khỏi chàng trai kia, với ánh nhìn đầy tò mò. Đúng lúc đó, một trong những người đàn ông đứng cạnh chàng trai gọi tên cậu.


“Hả? Cậu Louis…?”

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo