Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 23
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Maximilian ló đầu ra từ phía sau chàng trai Omega, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bước nhanh về phía cậu.
“Cậu Louis, cậu đúng là luôn khiến người ta ngạc nhiên, hôm nay trông cậu… thực sự…”
Dù vốn là người hay tung ra những lời khen ngợi khoa trương, lần này anh lại lắp bắp, chỉ đứng nhìn Louis với miệng hơi mở. Louis cảm thấy hơi ngượng, liền bước lùi lại một chút.
“Chào ngài, Maximilian.”
“Xin lỗi, ta chỉ là bị bất ngờ quá… Cậu đến cùng Bá tước Gladstone phải không? Vậy thì, à…”
Hiếm khi thấy Maximilian bối rối như vậy. Anh nhanh tay lấy một miếng bánh pound chocolate từ bàn gần đó.
“Ăn thử đi, cậu Louis. Cậu thích chocolate mà, phải không?”
“À… cảm ơn ngài.”
Đang đói, Louis đỏ mặt nhận lấy miếng bánh, bỏ ngay vào miệng. Đúng lúc đó, cậu Omega đứng gần đó tiến lại gần Maximilian, giọng nhẹ nhàng như nũng nịu.
“Maximilian, ngài đi đâu thế? Chúng ta còn chưa chốt xong kế hoạch đi dã ngoại mà.”
Ngay khi Maximilian chuẩn bị giới thiệu chàng trai đó với Louis, một người hầu trong phủ Nam tước vội vã bước đến.
“Thưa ngài Maximilian, ngài Nam tước đang tìm ngài. Ngài ấy có vẻ rất gấp…”
“Ôi trời… xin phép tôi đi một lát. Hai người cứ nói chuyện thoải mái với nhau nhé.”
“Ôi trời… xin phép một lát. Hai người cứ nói chuyện nhé.”
Maximilian đi theo người hầu với vẻ mặt bối rối. Khi bóng Maximilian khuất hẳn, vẻ mặt tươi cười của tên Omega ấy hoàn toàn thay đổi.
Cậu ta nói bằng giọng lạnh lùng với Louis, người vẫn đang đứng với hai tay đặt ngay ngắn, lòng tự hỏi không biết mình đã làm gì sai.
“Cậu là ai, đến từ đâu vậy?”
Chàng trai đó không hề cố che giấu thái độ thù địch. Khi Louis, đang nhai miếng bánh vẫn còn trong miệng, cố gắng trả lời thì vẻ mặt của cậu ta càng trở nên khinh khỉnh hơn.
“Ờm, ờm, t-tôi xin lỗi. Tôi đến với tư cách là người hầu của Bá tước Gladstone.”
Nghe thấy lời đáp của Louis, cậu ta khẽ nhếch môi cười mỉa, không rõ là đang nhẹ nhõm hay khó chịu.
“Người hầu à? Vậy là gia nhân. Dù sao thì, ngài Maximilian tốt với hạ nhân quá mức, đó mới là vấn đề.”
Gã Omega nhấn mạnh từ “hạ nhân” một cách cay nghiệt khiến Louis chợt nhớ ra thân phận của mình, điều mà cậu đã tạm quên mất trong không khí rực rỡ của buổi vũ hội và hương vị ngọt ngào của chiếc bánh. Louis cúi nhẹ đầu xuống, vai rụt lại, còn nụ cười trên gương mặt kia thì càng thêm rạng rỡ.
“Nhưng mà tại sao một người hầu lại lảng vảng ở đây thay vì theo hầu chủ nhân của mình? Chẳng phải như vậy là trái quy định sao?”
“Vậy… vậy à?”
“Dĩ nhiên rồi. Nhất là khi Bá tước Gladstone nổi tiếng là người nghiêm khắc. Cậu nên nhanh chóng đến chỗ ngài ấy thì hơn.”
Lời khuyên tưởng chừng tử tế ấy khiến Louis dao động. Dù Elliot đã bảo cậu ở lại và ăn chút gì đó, Louis vẫn không khỏi nghĩ rằng có thể còn có những quy tắc quý tộc mà cậu không biết đến. Thế là cậu rời khỏi phòng khiêu vũ.
Tìm Bá tước trong căn nhà rộng lớn này lại là một vấn đề khác. Louis phải liên tục dừng lại hỏi những người hầu đi ngang. Cuối cùng, một người báo rằng Bá tước đang ở trong phòng khách, nhưng có đến mấy phòng khách trong dinh thự này, khiến cậu lạc lối và lang thang một hồi lâu.
“Chắc là ở phía này.”
Tập trung tìm Elliot, Louis tinh ý nhận ra một mùi hương rất nhẹ của Elliot từ căn phòng cuối hành lang xa.
Càng đến gần phòng khách, pheromone của Bá tước càng rõ ràng hơn, nhưng Louis lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đại công tước Southernfield cũng là một Alpha, vậy mà Louis chỉ ngửi thấy mùi của Elliot.
‘Chẳng lẽ ngài ấy đang ở một mình sao?’
Không tin vào khả năng đó, Louis do dự. Từ phía sau cánh cửa, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện.
“Đúng là lúc còn trẻ thì có thể lang bạt, nhưng cháu đã hai mươi bảy tuổi rồi.”
Giọng nói, dù mang dấu ấn tuổi tác, lại vang rõ và sắc sảo hơn cả người trẻ. Ngữ điệu uy nghiêm và cứng rắn lập tức khiến Louis nhận ra đó là Đại công tước Southernfield.
Bá tước đáp lại bằng giọng lễ phép nhất mà Louis từng nghe, nhưng vẫn mang nét dửng dưng và lạnh lùng quen thuộc.
“Nếu nói chính xác thì đến tháng Mười Hai cháu mới tròn hai mươi tám.”
“Giờ còn quan trọng sao? Đã đến lúc phải nghĩ đến việc lập gia đình. Nếu cháu không kết hôn và nối dõi tông đường, thì ai sẽ thừa kế tước vị của nhà Gladstone?”
Trước lời của người đàn ông lớn tuổi, Bá tước bật cười khẽ, nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ.
“Cháu đã nghĩ đến việc tìm người kế thừa họ Gladstone ngay từ khi đến tuổi trưởng thành. Người anh họ sống ở Dempsey Hill của cháu dường như có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và rất nhiều con trai.”
“Cái gì cơ?”
“Vì gia cảnh họ cũng không khá giả, nên nếu cháu ngỏ ý nhận một trong các con trai họ làm con nuôi, chắc họ sẽ đồng ý vui vẻ. Đó là việc có lợi cho cả hai bên.”
“Ha…! Cháu càng ngày càng…”
“Cháu xin lỗi nếu lời nói vừa rồi có phần kiêu ngạo.”
“Nhưng đây không chỉ là chuyện kế thừa. Cháu, rồi cả thằng bé Philip nữa…”
Đại Công tước tặc lưỡi, dường như để giữ bình tĩnh. Sau một thoáng im lặng, Elliot lại lên tiếng, cố gắng gạt đi vẻ mỉa mai còn sót lại trong giọng nói.
“Cháu hiểu mong muốn của Ngài…”
“Đó là chuyện người ta bàn tán đầy ngoài phố, chắc chắn cháu cũng nghe rồi.”
“Nhưng thưa ngài, ngài không hiểu đâu. Cháu thật lòng kính trọng ngài. Còn Ngài Philip, không cần nói thêm, lòng kính trọng cháu dành cho ông ấy càng sâu đậm hơn. Chính vì vậy mà cháu mới phải nói điều này. Một người như cháu... không xứng để bước vào vị trí mà Ngài Philip từng có.”
Một lần nữa, bầu không khí trong phòng khách lại rơi vào im lặng. Louis cảm thấy thật ngại khi lén nghe trộm, nhưng cậu chẳng biết phải đi đâu. Đại Công tước thở dài nặng nề rồi lại cất lời.
“Ừ. Có lẽ chính ta đã quá tham vọng khi muốn nhận cháu làm con nuôi. Nhưng ngay cả khi không nói đến chuyện đó, thì cháu cũng cần phải ổn định lại cuộc sống.”
“Nếu đã sinh ra là con người, lại còn là một Alpha… thì cũng có những nghĩa vụ phải gánh vác. Người đời ai chẳng tìm được bạn đời, rồi sinh con đẻ cái, tại sao điều đó lại khó với cháu đến vậy…?”
“…Ngài muốn một câu trả lời thật lòng sao?”
Giọng của Elliot bình thản, nhưng kiên định.
“Cháu nghĩ không cần phải lặp lại một bi kịch thêm lần nữa. Chỉ một mình cháu thôi là đủ rồi, một đứa trẻ bị bỏ rơi, lớn lên mà chẳng biết một gia đình thực sự trông ra sao.”
“Cháu thực sự…!”
“Lời cháu nói vừa rồi có thất lễ chăng? Nếu vậy, xin phép cho cháu được cáo lui trước khi nói ra điều gì còn thất lễ hơn nữa.”
“Elliot, ta…”
Đại Công tước, vốn đang nói liên hồi, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thốt ra lời.
“Thôi bỏ đi. Có vẻ hôm nay cả hai chúng ta đều đang không giữ được bình tĩnh. Tốt hơn hết là nên suy nghĩ lại cho kỹ rồi thảo luận tiếp sau.”
“...Nhưng cháu thì không hề mất bình tĩnh.”
“Ha... cháu thật là... không thể nói nổi nữa... Được rồi. Cháu có thể rời đi.”
Louis, người đang đứng ngoài cửa, giật mình vì cuộc trò chuyện kết thúc đột ngột. Cậu bối rối, không biết nên lùi đi hay cứ đứng yên, thì cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra.
Elliot nhìn Louis đang đứng ngập ngừng trước cửa với vẻ khó hiểu. Louis lí nhí nói điều gì đó nghe như một cái cớ đối với bất kỳ ai nghe thấy.
“T-Tôi nghe nói là, với tư cách là người hầu, tôi nên ở bên cạnh chủ nhân…”
Đang chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng vì dám nghe lén cuộc trò chuyện của giới quý tộc, Louis ngạc nhiên khi Elliot chỉ hơi cau mày nhưng không nói thêm lời nào.
“Cháu xin phép cáo lui, thưa ngài. Mong ngài luôn mạnh khỏe cho đến lần sau gặp lại.”
Elliot quay lại và cúi đầu chào Đại công tước xứ Southernfield trong phòng khách. Louis vô thức nhìn theo ánh mắt của Elliot vào bên trong căn phòng và chạm phải ánh mắt của Đại công tước.
Ngài ấy trông cỡ tuổi với ông Dmitri, hoặc có khi còn lớn hơn. Mái tóc đã bạc trắng, nhưng dáng người vẫn thẳng, và ánh mắt sáng rõ không hề có dấu hiệu của tuổi tác.
Dù không cảm nhận được mùi pheromone vì lý do nào đó, ngài vẫn hiện lên như một Alpha trội hoàn hảo trong mắt người khác. Bầu không khí dường như cũng trở nên nặng nề bởi khí thế áp đảo tỏa ra từ ngài ta dù chỉ từ xa.
‘Dù vậy... ngài ấy không đáng sợ như lời đồn.’
Louis nghĩ vậy mà chẳng rõ tại sao. Có lẽ là vì cậu đã dần quen với việc tiếp xúc với các Alpha trội sau khoảng thời gian sống cùng Elliot. Đi sau Elliot, Louis cũng cúi đầu thật lịch sự với người đàn ông lớn tuổi trong phòng.
“Đi thôi.”
Elliot đóng cửa phòng khách lại và một lần nữa nới lỏng cà vạt. Hắn thở dài một hơi rồi nhanh chóng bước đi. Louis liền rảo bước ngắn theo sau hắn.
Trước khi rời khỏi dinh thự, Elliot tiến về phía phòng khiêu vũ, có lẽ để chào hỏi chủ tiệc trước khi rời đi. Phòng khiêu vũ vẫn tràn ngập âm nhạc và tiếng cười, nhưng một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm khi vị Bá tước xuất hiện.
Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm và xì xào bàn tán về hắn. Trong nhóm những người trẻ đang tụ tập gần bàn champagne, Maximilian bước đến chào.
“Thưa ngài, ngài đã trở lại.”
Gã Omega lúc nãy vẫn đang bám lấy Maximilian. Cậu ta liếc nhìn giữa Maximilian và vị Bá tước với ánh mắt lấp lánh, rõ ràng đã nhận ra Elliot.
“Vậy ra đó là Bá tước Gladstone…!”
Không biết Elliot cực kỳ dị ứng với Omega, cậu ta có vẻ đang mong được giới thiệu. Maximilian thì tỏ ra bối rối, cố tránh khỏi tình huống khó xử này.
Dường như đã quyết định tự mình hành động, gã Omega chủ động bước lên, cởi mũ và cúi đầu nhẹ, hoàn toàn không nhận ra nét mặt chán ghét sâu sắc của Elliot.
“Thưa ngài, thật là vinh hạnh được gặp ngài. Tôi đến từ Dempsey Hill…”
Khi cậu ta bắt đầu tự giới thiệu một cách lưu loát, Elliot liền rút khăn tay từ túi trong áo ra, che mũi và miệng lại. Hắn lùi vài bước, hoàn toàn phớt lờ cậu Omega và quay sang nói với Maximilian.
“Ngài Maximilian. Ta sẽ rời đi ngay bây giờ.”
“Gì cơ? Nhưng mà, thưa ngài…”
“Ta cũng muốn chào hỏi Nam tước, nhưng mùi thật quá sức chịu đựng. Tạm biệt.”
Mặt gã Omega đỏ bừng. Trông cậu ta như thể vừa bị sỉ nhục nặng nề, nhưng Elliot không để cho cậu ta có cơ hội phản ứng, mà lập tức rời khỏi phòng khiêu vũ.
“Phù…”
Chỉ sau khi ra khỏi dinh thự, Elliot mới bỏ khăn tay khỏi mặt. Ông Irving, đang đợi với cỗ xe ở góc khu vườn, trông thấy Elliot từ xa thì vẫy tay.
“Thưa ngài, thật hiếm khi ngài lại rời buổi tiệc sớm như vậy…”
“Ông mong ta rời đi lắm mà, đừng nói vậy nữa.”
Elliot trả lời cộc lốc khi tiến lại gần xe. Louis, đi sau hắn, do dự khi đến nơi và khẽ cúi đầu.
“Vậy, xin ngài cứ lên xe trước ạ.”
“Gì cơ? Ngươi định ở lại sao?”
Elliot, đang chuẩn bị bước lên xe ngựa, quay đầu lại hỏi với vẻ bực dọc:
“Ngươi định ở lại thật à?”
“À, không ạ. Chỉ là… tôi nghĩ mình nên đi bộ về.”
“...Tại sao?”
Câu hỏi đầy khó hiểu của Elliot khiến Louis càng bối rối hơn.
“Chẳng phải người hầu thì không được ngồi xe ngựa với chủ nhân sao...?”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.