Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 24

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 24

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Mới chỉ vài ngày trước, cậu đã bị nhắc nhở vì ngồi trong xe của Maximilian. Trời đang dần tối, nhưng Louis vẫn định đợi đến khi xe của Bá tước rời đi rồi sẽ lặng lẽ đi bộ xuyên đêm về nhà, dù có mất bao lâu.

Elliot nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán, dường như cũng không chắc phải xử lý thế nào. Đúng lúc Louis đang thầm mong hắn mau chóng rời đi để mình có thể lên đường, thì Elliot đột ngột lên tiếng.


“Đừng nói mấy lời kỳ quặc nữa. Lên xe đi.”


Mắt Louis mở to đầy kinh ngạc.


“Nhưng… nhưng mà…”

“Lại nữa rồi. Lúc nào cũng bắt ta phải nhắc đi nhắc lại.”


Trước giọng nói lạnh lùng của Elliot, Louis giật mình tỉnh táo và lập tức leo lên xe. Dù đã ngồi đối diện Bá tước, cậu vẫn không thể xua đi cảm giác rằng dường như hắn đang thử mình điều gì đó.

Tuy vậy, Elliot thản nhiên ra lệnh cho ông Irving bắt đầu xuất phát. Theo tiếng roi và tiếng vó ngựa lóc cóc, chiếc xe lăn bánh.

Dù vẫn còn thấy xe ngựa là thứ rất kỳ diệu, Louis cũng chẳng còn tâm trí để ngắm cảnh hay nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu cậu chỉ tràn ngập suy nghĩ mình đang ngồi đối diện Bá tước.


“Ngươi đến đây bằng cách nào?”

“...Dạ?”


Vì quá căng thẳng, Louis lại khiến Bá tước phải nhắc lại. Cậu liền vội vàng đáp lời.


“Ông Irving cho tôi cưỡi ngựa tới đây ạ.”

“Vậy à. Ngươi cũng biết nơi này không thể đi bộ được, thế mà lại nói mấy câu ngớ ngẩn như định đi bộ về? Nhất là vào giờ này.”


Những lời lạnh lùng của Elliot khiến Louis cảm thấy xấu hổ và tự trách bản thân. Bầu không khí im lặng nặng nề kéo dài, khiến sự lúng túng trong lòng cậu càng lớn. Sau một hồi ngập ngừng đưa mắt nhìn quanh, Louis cuối cùng cũng cố tìm một chuyện để nói.


“À… đúng rồi. Hôm nay là lần đầu tiên tôi cưỡi ngựa.”

“Gì cơ?”


Giọng của Elliot vang lên đầy nghi ngờ như thể không hiểu cậu đang nói gì. Louis lí nhí đáp, giọng nhỏ dần như đang rút lui.


“Lúc nãy... ngài hỏi tôi còn điều gì lần đầu làm trong hôm nay…”

“Ha.”


Elliot khẽ bật ra một tiếng cười ngắn, sắc lạnh. Louis đỏ bừng mặt, nghĩ rằng mình đã chọn sai thời điểm để kể chuyện. Sau khi nhìn Louis chăm chú một lúc lâu, Elliot chậm rãi nói.


“Ta không hiểu sao một người như ngươi lại được tuyển vào làm việc trong nhà một bá tước.”


Ngữ điệu hắn dùng mơ hồ, không rõ là đang đùa hay đang chê trách, nhưng với Louis thì nghe như một lời quở trách. Elliot đã từng nói điều tương tự khi bắt gặp cậu lẻn vào thư phòng lần trước.

Giờ đây, mặt Louis đỏ bừng đến mức như thể máu có thể nhỏ ra thành giọt.


‘Thật thảm hại. Sao mình cứ như vậy hoài...?’


Louis thấy tức giận với chính mình. Dù cậu còn non nớt về các quy tắc quý tộc và thế giới bên ngoài, nhưng thường ngày cậu không đến mức lúng túng thế này.

Thế mà cứ ở trước mặt Elliot là cậu lại vụng về, lỡ lời. Điều khiến cậu đau lòng hơn cả là việc bị Elliot cho là ngốc nghếch, chứ không phải bị người khác cười chê. Nhưng cơ thể lại chẳng nghe theo lý trí.

Vừa lúc Louis đang mím môi dưới, bỗng một làn gió mát dịu thổi vào. Cậu ngẩng lên, thấy Elliot đã mở hé cửa sổ nhỏ của xe ngựa.


“Phù…”


Elliot nhìn ra màn đêm, khuôn mặt cau lại, tay kéo nhẹ cà vạt vốn đã nới lỏng. Louis ngập ngừng hỏi hắn.


“Ngài trông có vẻ mệt.”


Bá tước đưa tay làm rối tung mái tóc được chải chuốt gọn gàng bằng một cử chỉ uể oải.


“Ta không thích mấy kiểu sự kiện như vậy. Và cuối cùng thì…”

“Cuối cùng thì sao ạ…?”

“Cái tên phiền phức đó. Hắn ta là một Omega, đúng không? Ta đã lơ là cảnh giác nên mới ngửi thấy cái mùi khó chịu đó.”


Lời lẽ đầy bực bội của Elliot khiến dây thần kinh căng thẳng của Louis như bị kéo căng trở lại. Dù cậu biết những lời khó nghe ấy không nhằm vào mình, Louis vẫn thấy bất an.


“V-vâng…”


Cậu co người lại, cố thu nhỏ mình, sợ đến mức đầu gối mình lỡ chạm vào bá tước.

Ngay lúc đó, tiếng bánh xe ngựa đang lăn đều bỗng đổi sang âm thanh nặng nề cộc một cái, như thể xe vừa vấp phải vật gì đó. Chiếc xe rung lắc mạnh rồi khựng lại hoàn toàn.


“…Có chuyện gì vậy?”


Trả lời câu hỏi của Bá Tước, ông Irving, người đã xuống ngựa để kiểm tra, đáp bằng giọng đầy lo lắng.


“Bánh xe có vẻ sắp rời ra rồi ạ. Từ lúc rời thành phố đã nghe có tiếng kẽo kẹt rồi… Tôi sẽ cố sửa nhanh nhất có thể.”


Tin tức rằng chuyến hành trình về nhà vốn đã căng thẳng giờ còn bị kéo dài khiến tim Louis đập thình thịch. Cậu loay hoay với ngón tay và bàn chân, cố kiềm chế mùi hương của mình không thoát ra.

Ngược lại, Elliot lại tỏ ra bình thản đến lạ. Dù bị mắc kẹt giữa đường vì xe hỏng, hắn không hề nổi giận hay tỏ ra lo lắng, chỉ giữ vẻ điềm tĩnh như thường.


“Ngài… không thấy khó chịu sao ạ?”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Ý tôi là, vì tôi đi nhờ xe… mà giờ thì xe lại bị hỏng…”

“Ta không hiểu sao ngươi lại suy diễn kỳ lạ như vậy. Xe không hỏng vì ngươi lên.”


Giọng của Elliot vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác bất an trong lồng ngực Louis lại dịu đi đôi chút.

Cậu chợt nhớ đến lời ông Dmitri từng nói, rằng Bá Tước đang dần quen với sự hiện diện của cậu. Khi ấy Louis đã nghĩ điều đó thật vô lý, hoàn toàn không thể nào. Nhưng bây giờ, cậu bắt đầu tự hỏi liệu có chút sự thật nào trong đó không. Có lẽ, trong lòng cậu, thậm chí còn âm thầm mong như vậy.

Bá tước lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm tối cùng ánh trăng lờ mờ phản chiếu trong đôi mắt xanh của ngài. Louis nghĩ rằng, được nhìn thấy gương mặt yên bình và xinh đẹp ấy, chuyện xe ngựa bị hỏng cũng không tệ đến thế.


“Thưa ngài, tôi e là vụ này không sửa nhanh được đâu ạ.”


Ông Irving gõ nhẹ vào cửa sổ lần nữa, vẻ mặt rối rắm hơn trước.


“Ý ông là cần thêm thời gian à?”

“Chúng ta cần thay phụ tùng mới, không thể sửa tại chỗ được. Tôi có thể tạm khắc phục để xe chạy trên đường bằng, nhưng từ đây về biệt thự toàn đường dốc. Đi tiếp như thế sẽ rất nguy hiểm.”

“Vậy phải quay lại làng để sửa cho đàng hoàng.”

“Vâng. Chúng ta có thể cho xe ngựa quay lại làng, ngài có thể về cùng xe rồi nghỉ lại đó qua đêm, hoặc chúng ta sẽ đi bộ lên biệt thự từ đây.”


Louis nhìn gương mặt Bá tước với vẻ lo lắng. Cậu tưởng lần này hắn sẽ nổi giận, nhưng bất ngờ thay, Elliot đứng dậy không một lời phàn nàn.


“Có vẻ ông đang lo rằng ta chỉ biết đọc sách mà chẳng bao giờ vận động. Cho ta cơ hội đi bộ thế này là đang thể hiện sự quan tâm đấy.”

“Xin thứ lỗi, thưa ngài. May mắn là từ đây lên đến căn nhà chỉ là một đoạn dốc ngắn thôi.”


Khi bước ra khỏi xe ngựa, Bá tước liếc sang nhìn Louis với ánh mắt thản nhiên.


“Ngươi là người đòi đi bộ từ nhà của Nam tước về mà. Leo đồi thế này chắc chẳng là gì.”

“Dạ, vâng. T-tôi đi cùng ngài.”


Louis vội vã bước xuống khỏi chiếc xe nghiêng lệch, suýt nữa thì ngã. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn đưa ra đỡ lấy cậu. Không kịp suy nghĩ, cậu nắm lấy và giữ thăng bằng.


“Cảm ơn ông Irving… À không…”


Ngài cứ tưởng đó là tay của ông Irving, nhưng hóa ra lại là tay của Bá tước. Louis nhận ra mình lại mắc lỗi trước mặt hắn. Cậu vội vàng buông tay ra.


“X-xin lỗi. Tôi không cố ý… À, ý tôi là…”


Cảm thấy bối rối và ngượng ngùng, Louis lắp bắp tìm lời, trong khi Bá tước nhận lấy chiếc đèn dầu và gậy đi bộ từ ông Irving để chuẩn bị cho chuyến đi bộ đêm. Sau đó, hắn liếc nhìn Louis bằng ánh mắt trống rỗng, không biểu cảm, rồi bắt đầu bước lên dốc.


‘Ngài ấy chắc đang giận. Ngài ghét bị người khác chạm vào… Nhưng mà…’


Khi đang tự trách mình, Louis bỗng nhớ lại khoảnh khắc tại buổi dạ vũ khi hắn đã nắm lấy cổ tay cậu. Đang miên man suy nghĩ, cậu giật mình bởi tiếng chim vọng ra từ khu rừng tĩnh lặng phía xa.


“Tiếng chim gì vậy?”


Bá tước hỏi, giọng nhẹ nhàng, như thể chỉ buột miệng nói. Âm điệu ấy không hề mang theo giận dữ. Nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nhận được một câu hỏi mà mình có thể trả lời tự tin, Louis vui vẻ đáp.


“Là cú đại bàng đấy ạ.”

“…Ta nghe không rõ.”


Louis lấy hết can đảm, bước sát lại bên cạnh ngài bá tước.


“Là tiếng gọi của cú đại bàng ạ.”


Lúc này Louis đã đi song hành bên cạnh Bá tước. Con đường hẹp khiến vai họ gần như chạm vào nhau, khiến cậu hồi hộp, nhưng cả hai đều không đi nhanh hay chậm hơn người còn lại.

Louis không cảm thấy phiền vì chuyến đi bộ đêm bất ngờ này. Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện lúc trước, cậu nghĩ thật may mắn khi đã đi chung xe với Bá tước.

Suốt một quãng dài, cả hai chỉ im lặng bước đi. Không khí đầu đông vừa lạnh vừa dễ chịu, ánh trăng non lặng lẽ phủ bóng hai người. Cuối cùng, Bá tước lại cất lời, giọng trầm và nhỏ.


“Dù chỉ là trăng lưỡi liềm, nhưng vẫn sáng thật.”

“Vâng. Tôi nghe nói rằng khu rừng sẽ được nữ thần Diana ban phước vào những đêm như thế này.”

“Ngươi thích những câu chuyện về các vị thần Olympus à?”

“Vâng ạ. Ở nhà tôi có nhiều sách nói về thần thoại lắm.”

“Ta nghĩ mình từng nghe đâu đó về câu chuyện giữa trăng lưỡi liềm và nữ thần… Là từ ngài Philip thì phải...?”


Tim Louis đập thình thịch khi ngài Bá tước nhắc đến tên Philip. Cậu phân vân không biết có nên thú nhận rằng mình đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện với Đại công tước phương Nam hay không. Ngay lúc đó, Bá tước tiếp tục nói.


“...Đại công tước đúng là một người cố chấp quá mức.”

“......”

“Lẽ ra ông ấy nên dành thời gian cho những việc quan trọng hơn thay vì cứ tranh luận với ta, nhưng một khi đã chấp niệm điều gì thì ông ấy không thể buông bỏ.”

“Nhưng… ngài ấy có vẻ là người tốt.”


Louis vô thức đáp lại, rồi chợt nhận ra mình có thể đã lỡ lời nên vội vàng chữa lại.


“Tôi không hiểu rõ ngài ấy, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thì ngài ấy để lại ấn tượng như vậy ạ. Ưm… mong là tôi không quá vô lễ…”

“...Không.”


Bá tước trả lời khẽ. Sắc mặt của hắn thật khó đoán, tựa như vừa mỉm cười, vừa chất chứa nỗi buồn nào đó.


“Ngươi nói đúng. Ông ấy là một người tốt, thật sự.”


Bá tước đúng là một con người kỳ lạ. Không giống những quý tộc khác, những kẻ sẽ làm mọi cách để giành lấy vị trí Công tước phương Nam, hắn lại tỏ ra dửng dưng, thậm chí còn sẵn sàng truyền lại tước vị bá tước cho người họ hàng xa chẳng hề biết gì về giới quý tộc.

Luôn mang gương mặt lạnh lùng như muốn đẩy tất cả ra xa bằng cả sức lực, hắn chẳng hề có ý định kết nối với bất kỳ ai.

Với mỗi bước chân, chiếc đèn lồng trong tay Bá tước nhẹ nhàng đong đưa. Bóng của hai người đàn ông, và cả tâm trạng của Louis, cũng dường như lay động theo. Trên con đường dốc, Louis nghĩ thầm trong lòng.


'...Ngài Bá tước, đúng là một người cô đơn.'


Và khi ý nghĩ đó hiện lên, Louis ước gì mình đã không đi nhờ xe hắn hôm đó. Như thể cậu vừa phát hiện ra một điều gì đó đáng lẽ không nên biết.

Nhìn thấy bóng tối trong lòng người khác là một điều đáng sợ. Vì một khi đã nhận ra, trái tim ta cũng có thể nghiêng về phía ấy mà chẳng hề hay biết. Louis không thể ngăn được sự lay động trong lòng mình.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo