Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 25

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 25

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Gửi Ben thân mến,

Dạo này em thế nào rồi? Anh nghe tin về em ngay ngày mình xuống thị trấn để gửi bức thư lần trước. Thật nhẹ cả người khi biết em đã đỡ hơn rồi.

Anh vẫn ổn. Lại có nhiều chuyện xảy ra nữa. Những câu chuyện mà anh nghĩ em sẽ thấy thú vị... À, mà anh đã đến một buổi dạ vũ. Tuy chỉ là đi làm nhiệm vụ thôi, nhưng vẫn rất lạ lẫm. Mà cũng không đẹp như trong truyện tranh cho lắm.


Trong khi viết thư cho Ben, Louis khẽ lướt ngòi bút lông và hồi tưởng lại đêm dạ vũ. Cảm giác của bộ quần áo đắt tiền, làn không khí se lạnh nơi sườn đồi, và sự tê dại lạ kỳ nơi lồng ngực, tất cả vẫn còn nguyên vẹn.

Dĩ nhiên, khác với truyện tranh, sau đêm hôm đó Louis vẫn tiếp tục công việc hầu gái như thường lệ. Và Bá tước….

Hắn dường như cũng không thay đổi gì.

Sau vài ngày vắng mặt trong thư phòng trước buổi dạ vũ, hắn lại trở về với thói quen cũ,  xuất hiện vào buổi tối muộn để lục tìm đống giấy tờ, trong khi Louis âm thầm dọn dẹp.

Họ làm việc trong im lặng, như thể đêm cùng nhau bước đi dưới trăng kia chưa từng tồn tại. Không khí vẫn gượng gạo và cứng nhắc, nhưng Louis không còn thấy quá căng thẳng mỗi khi ở cạnh Elliot như trước nữa.


Ngài ấy dường như không còn quá đáng sợ như trước nữa. Không còn xa cách như mọi người vẫn đồn. Còn nhớ lần trước anh kể đã được tặng một cây bút lông không? Vài hôm trước, ngài ấy còn tặng anh cả một bộ quần áo rất đẹp.


Nhớ lại ngày hôm đó, Louis khẽ cười cay đắng.


***


Ba ngày sau buổi dạ vũ, là một ngày bận rộn bất thường. Ngày mùng một tháng Mười Hai, trùng với ngày thành lập, sinh nhật của Bá tước và cả lễ Giáng Sinh, nên các hầu gái đã làm rất nhiều mứt hoa quả để chuẩn bị cho các loại bánh ngọt và bánh nướng.

Khi Louis đang mệt mỏi ăn tối, Dmitri gọi cậu lại, nói rằng có thứ muốn đưa. Theo chân Dmitri, Louis bất ngờ dừng trước một chiếc tủ quần áo.


“Ông Dmitri, cái này là…?”

“Đây là quần áo ngài Bá tước từng mặc khi còn trẻ. Hôm nay, ngài ấy đột nhiên nói thật tiếc nếu vứt đi, và nghĩ rằng cậu mặc thì sẽ hợp.”


Các cô hầu gái nãy giờ lén lút nghe lỏm giờ thì không giấu được sự phấn khích, rối rít đi theo Louis vào trong phòng.


“Louis đúng là may mắn ghê. Không biết hôm nay ngài Bá tước ăn nhầm gì nhỉ?”

“Có khi là do ngài ấy thấy Louis mặc đồ lễ hội hôm đó đẹp nên mới thế?”

“Chuẩn luôn. Hôm đó Louis nhìn bảnh lắm ấy. Nhìn cái áo khoác này đi, lót lông chồn thật luôn đấy!”


Trong những lời ríu rít đầy phấn khích, lời nói khiến Louis chấn động nhất lại là từ Marsha.


“Vậy có nghĩa là từ nay Louis không cần mặc đồ hầu gái nữa à?”

“Đúng đấy. Ai lại tặng hết đống quần áo này chỉ để ngắm chơi chứ.”


Nghe vậy, tim Louis bắt đầu đập thình thịch vì hy vọng. Trong số quần áo của Bá tước, ngoài vest và lễ phục còn có nhiều đồ thường ngày như sơ mi và quần dài.


“Cậu còn được ngồi cùng xe ngài Bá tước hôm đó nữa mà. Có lẽ giờ ngài ấy cũng không ngại việc cậu mặc đồ nam đâu.”

“Tiếc thật đấy. Louis mặc đồng phục hầu gái trông hoàn hảo mà.”

“Ừ thì, ngài ấy cũng đâu có nói gì rõ ràng, nên tôi cũng chưa biết chắc được.”


Dù cố gắng trấn an mấy cô hầu gái, Louis vẫn không giấu nổi nụ cười. Mặc dù đã quen rồi, nhưng làm việc trong bộ đồng phục hầu gái vẫn luôn là điều khiến cậu thấy khó chịu và ngượng ngùng.

Hôm đó, Louis háo hức chờ Bá tước đến thư phòng, hy vọng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái váy kinh khủng kia. Cậu dựng tai lên mỗi khi nghe thấy tiếng động, và ngay khi Bá tước đến, cậu liền chạy ngay tới chỗ ngài.


“Chủ nhân! Cảm ơn ngài vì bộ đồ. Tôi sẽ mặc nó thật cẩn thận.”

“...Được rồi.”

“Vậy, ờm…”

“Giờ tôi nên mặc bộ đồ ngài đưa khi làm việc từ nay về sau ạ?”


Khi cậu vừa định hỏi điều đó, Bá tước đã tiếp tục nói bằng giọng nghiêm nghị.


“Chúng vẫn chưa bị sờn, nên chắc là còn khá mới. Ngươi sẽ không có nhiều dịp để mặc chúng đâu, vì chúng ta không có nhiều ngày nghỉ.”


Nghe vậy, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Louis vụt tắt.


“Gì cơ? Vậy tức là tôi chỉ được mặc những bộ đồ đó vào ngày nghỉ thôi sao? Vậy còn lúc làm việc thì…?”


Khi Louis còn đang lờ mờ hiểu ra điều đó, Elliot đã nói xong và quay lại đọc tài liệu. Cảm thấy thất vọng chưa nguôi, Louis tiếp tục đứng nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin nổi.


“Ngươi còn đứng đó làm gì?”

“À, ờm… chuyện là…”

“Sửa lại cái mũ của ngươi đi. Rối tung cả lên rồi kìa.”


Chỉ sau khi bị nhắc nhở như vậy, Louis mới quay lại với công việc. Cậu thở dài, chỉnh lại cái mũ đăng ten trên đầu. Có vẻ cậu vẫn còn phải chịu đựng bộ đồ xấu xí này thêm một thời gian nữa.


“Tôi đi đây ạ.”


Louis, kiệt sức sau khi vật lộn với chiếc tạp dề dài lòe xòe khi leo lên leo xuống chiếc thang trong thư phòng, định chào Bá tước để về.


“Này.”


Elliot gọi cậu lại và đưa cho cậu một vật. Đó là một chiếc hộp dẹt quen thuộc được buộc bằng ruy băng.


“Cái này là…”

“Là quà gửi từ nhà Nam tước. Ta không ăn sôcôla, nên ngươi lấy đi.”


Cậu quay lại phòng với vẻ mặt rạng rỡ. Niềm vui vì có sôcôla khiến cậu quên mất nỗi buồn vì bộ đồng phục hầu gái. Trùng hợp là cậu vừa ăn hết số sôcôla do Maximilian tặng.

Sôcôla thường ngày vốn đã ngon rồi, nên cậu rất háo hức khi nghĩ đến hương vị tuyệt vời của những viên sôcôla hảo hạng mà Maximilian đã gửi cho Bá tước. Khi mở hộp quà được gói đẹp đẽ ấy ra, mắt cậu mở to vì kinh ngạc.


“Đây không phải là loại sôcôla lần trước.”


Cậu nhớ rất rõ chuyện hôm đó ở cửa hàng. Cậu còn nhớ rõ trong hộp sôcôla định tặng cho cậu có những loại nào. Nhưng trong chiếc hộp này lại là những viên sôcôla hình hoa hồng mà hồi đó Maximilian không chọn.

Cậu nhìn hộp quà với vẻ bối rối. Hộp sôcôla sạch sẽ như mới mua gần đây. Không có vẻ gì là Bá tước đã nhận thêm món quà sôcôla nào khác trong thời gian này.


‘Chẳng lẽ ngài đã mua riêng cái này… chỉ vì mình sao?’


Ngay khi nghĩ tới điều đó, mặt cậu đỏ ửng như thể vừa nhận được món quà xấu hổ nào đó. Không hiểu sao, cậu chẳng thể đưa viên nào lên miệng dù rất thích sôcôla, chỉ ngồi nhìn mãi cho đến khi thiếp đi.


***


Từ hôm đó đến nay, Louis vẫn chưa chạm vào hộp sôcôla mà ngài bá tước tặng. Thỉnh thoảng cậu có lấy ra ngắm một chút, nhưng chỉ vậy thôi.

Cậu cũng không kể với các hầu gái khác về chuyện sôcôla. Cậu thừa hiểu, không cần hỏi cũng biết, chưa từng có người hầu nào nhận được món quà như vậy từ hắn.

Khi đang viết thư, cậu lại mở ngăn kéo ra và nhìn hộp sôcôla. Nhìn những viên sôcôla tròn khiến cậu lại có những suy nghĩ kỳ lạ.


‘Chẳng lẽ ngài bá tước không chỉ tốt bụng với người hầu nói chung, mà đặc biệt tốt với mỗi mình thôi sao?’


Cậu vội vàng đóng ngăn kéo lại như thể sợ ai đó đọc được suy nghĩ của mình. Cậu cố trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch rồi tiếp tục viết thư.


Lần sau anh lại viết tiếp nhé. Luôn giữ gìn sức khỏe. 

Nhớ em, Louis.


Cậu đặt bút xuống sau khi viết xong. Dù bình thường chuyện gì cậu cũng kể với Ben, nhưng riêng chuyện về hộp sôcôla này, cậu muốn giữ làm bí mật.

Quá quý giá để có thể dễ dàng kể ra hay đem ăn, cậu giữ hộp sôcôla Bá tước tặng như một vật báu trong tim.


“Ngài chỉ tốt với mình anh? Chắc là anh tưởng tượng thôi.”

“Nhưng ngài cứ tặng đồ cho anh mãi. Nhớ lần Marsha kể về anh nhân viên ở quán cà phê, cậu ấy bảo đàn ông không bao giờ tặng quà mà không có lý do gì cả.”


Cậu chu môi lại, vừa nói đầy mong chờ, nhưng không nhận được phản hồi nào.


“Em nghĩ sao? Trả lời anh đi, hửm?”


Nhưng con mèo trước mặt cậu chỉ duỗi mình và kêu gừ gừ. Louis đưa tay vuốt lưng nó rồi thở dài.


“Haizz… Mình đang làm gì vậy, lại đi nói chuyện với mèo như thế này?”


Dạo gần đây chuyện này cứ khiến Louis băn khoăn mãi. Cậu muốn hỏi ai đó, nhưng biết rằng đám hầu gái, luôn háo hức tìm chuyện để buôn, sẽ lập tức biến nó thành đề tài bàn tán. Thế là cuối cùng, cậu chỉ biết thổ lộ với một con mèo con.

Khi Louis đang cào lá rụng, cậu quay lại vì nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Bá tước đang bước ra vườn để đọc sách. Vì thời tiết sắp trở lạnh, có lẽ đây là lần cuối cùng trong năm hắn ra ngoài như vậy.

Hắn trông vẫn điềm tĩnh và đẹp như mọi khi. Mặt lại nóng bừng, Louis vội quay đi hướng khác.


“Phải đi lo việc chuồng ngựa trước đã.”


Louis lỉnh ra chuồng ngựa để giúp ông Irving. Cậu cho Veronica ăn yến mạch thật chậm, như thể muốn kéo dài công việc, nhưng trong lòng vẫn thấy bứt rứt.

Khi bước ra ngoài lần nữa, khu vườn đã trở nên hỗn loạn. Dưới gốc cây sồi, Bá tước đang tháo găng tay với vẻ mặt bực bội, có lẽ vì một hầu gái nào đó vô tình làm đổ trà. Ở một góc khác, đám người đang tụ lại, thì thầm xì xào.


“Có chuyện gì vậy?”


Tránh Bá tước ra, Louis đi về chỗ cậu đã cào lá khi nãy. Đám hầu gái tụ lại dưới gốc cây sồi đang chỉ tay lên cao.


“Có con mèo trên đó…”


Con mèo lúc nãy Louis vuốt ve giờ đang kẹt trên một cành cây cao, loạng choạng bám lấy cành, không dám nhúc nhích, miệng kêu meo meo đầy bất lực.


“Nó sắp rơi mất. Làm sao bây giờ…?”


Thấy ai cũng hoảng loạn, Louis cuối cùng bước lên trước. Đã lắng nghe nỗi lòng của nó, cậu thấy mình có trách nhiệm đáp lại.


“Tôi sẽ leo lên đưa nó xuống.”

“Louis, cậu làm được à?”

“Tôi leo cây giỏi lắm. Chỉ không chắc sẽ thuận tiện trong bộ đồ này thôi…”


Hồi còn sống trong rừng, leo cây với Louis tự nhiên như hít thở. May mắn là cái cây này khá thẳng và có nhiều chỗ đặt chân, nên xem ra không quá khó. Louis cởi giày, siết tay vào thân cây.

Dù chiếc váy rất vướng víu, Louis nhanh chóng thích nghi và leo lên một cách nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc, cậu đã đến được cành cây nơi con mèo con đang bám chặt và vươn tay ra.


“Lại đây nào. Ngoan lắm.”

“.......”

“Đừng sợ. Chỉ cần chui vào tay anh thôi. Nào…”


Con mèo con do dự một chút nhưng có vẻ nhận ra Louis, liền nhanh chóng bò vào vòng tay cậu. Những người đứng xem đang lo lắng bấy giờ đồng loạt reo lên.


“Tốt lắm, giờ chỉ cần… ối!”


Khi Louis định di chuyển với con mèo trong tay, bộ đồ hầu gái lại gây rắc rối. Trong lúc cố đặt chân sang cành bên cạnh, cậu vô tình dẫm phải tà váy và trượt khỏi cây.


“Louis!”


Giữa những tiếng hét hoảng hốt, Louis ôm chặt lấy con mèo và nhắm nghiền mắt lại. Cậu nghĩ lần này chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất, nhưng rồi ai đó đã ôm lấy cậu.

Nhờ đôi tay ấy ôm chặt, Louis tiếp đất nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Cậu khẽ mở mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cảnh tượng hiện ra khiến cậu nín thở.

Chính Elliot là người đã đỡ lấy cậu. Bá tước đang nằm trên mặt đất, cùng với Louis.


“Ngài bá tước… sao…?”


Louis chớp mắt, không biết đây là mơ hay thật.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
auriane
aurianeChương 25
ỏoo
Trả lời·6 ngày trước
౨ৎisnt.kitty
౨ৎisnt.kittyChương 25
>< hóng mỗi bộ nì cuti áccc
Trả lời·24/07/2025
phung2025okvn
phung2025okvnChương 25
Eheheh, ngài bá tước rung rinh rùi hehe
Trả lời·23/07/2025
calichau
calichauChương 25
Trời ơi cưng qué. Mãi iu team ạ đợi lâu lắm cuói cùng cũng ra
Trả lời·23/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo