Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 4
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Lúc này, hoàng hôn đã buông xuống những con phố của Woodville. Đã đến lúc quay về nơi trú ẩn. Louis bắt đầu chạy một cách hoảng loạn với đôi chân run rẩy. Sau một lúc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
"Nếu không có ngài ấy, mình đã gặp rắc rối rồi."
Nếu Bá tước không xuất hiện, có lẽ Louis đã rơi vào một tình huống kinh khủng. Nỗi sợ hãi và run rẩy vẫn còn đó, và cậu không thể xua đi ký ức ấy.
"Chắc ngài ấy không định giúp mình, nhưng mà vẫn..."
Dù đã không còn ngửi thấy mùi hương đó nữa và đã đi khá xa, tâm trí Louis vẫn tràn ngập những suy nghĩ về Elliot. Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người vừa đẹp lại vừa đáng sợ đến vậy, điều đó vẫn khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Vô thức, Louis áp chiếc áo choàng cậu vẫn ôm vào ngực lên mặt. Khi mùi hương nhè nhẹ của lá linh sam vương trên vải chạm vào mũi, cậu giật mình và mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
"Không được. Đây là quần áo đắt tiền mà."
Louis biết rằng nếu đem những món đồ sang trọng như vậy về nơi trú ẩn, chúng sẽ bị Burke lấy mất. Cậu liền hướng về một nhà kho đổ nát gần nơi trú chân. Đó là chỗ bí mật mà Ben đã kể cho cậu khi cậu mới đến.
Cậu gỡ một tấm ván lỏng lẻo dưới sàn, để lộ ra một chiếc hộp gỗ. Đó là nơi cậu cất giữ những món đồ không thể để rơi vào tay Burke. Louis cẩn thận phủi bụi khỏi chiếc áo choàng rồi gấp gọn gàng, đặt nó bên cạnh cây thánh giá gia truyền của mẹ cậu.
"Chắc là sẽ không gặp lại nữa... nhưng mình hy vọng một ngày nào đó có thể trả lại."
Louis nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải. Tên của Bá tước được khắc trên viền áo choàng – Elliot Seymour Gladstone. Louis lặp lại cái tên đó trong đầu.
Cậu biết rằng hành động của ngài Bá tước có lẽ xuất phát từ sự khinh thường vẻ ngoài luộm thuộm của cậu hơn là lòng tốt thật sự, nhưng ngay cả hành động lạnh lùng đó cũng mang một ý nghĩa đặc biệt đối với Louis.
Đó là một ngày dài và mệt mỏi. Nhưng rắc rối của cậu vẫn chưa dừng lại ở đó. Khi còn đang do dự, không dám bước vào nơi trú ẩn, Burke tiến lại gần và đưa tay ra. Hắn ra hiệu đòi tiền, nhưng Louis lắc đầu.
"Hôm nay... tôi không có gì cả... Ự!"
Chưa kịp nói hết câu, một cú đá bằng ủng giáng mạnh vào ngực cậu. Burke liền xông tới, giẫm bước đuổi theo khi Louis lảo đảo ngã lùi lại.
"Gì cơ? Mày mò về vào cái giờ này mà còn tay trắng à?"
“Ưm… tôi xin lỗi… tôi… Ưm!”
“Mày gần hai mươi tuổi rồi đấy. Định sống bám người khác đến bao giờ nữa hả? Nếu thế thì đi bán thân đi! Mày tưởng người ta dát vàng lên người mày chắc? Sao mày cứ đòi hỏi nhiều thế hả?”
Dù có nhiều đứa trẻ không trả nổi tiền trong một hai ngày, Burke hiếm khi nổi điên đến mức này. Có vẻ như hắn đang cố dồn Louis vào bước đường cùng, muốn đẩy cậu đến nhà chứa. Khi Louis ngã gục xuống đất, Ben liền lao ra che chắn cho cậu.
“Chú Burke, anh ấy không làm gì sai cả. Tiền là do cháu làm mất, anh ấy chỉ cố giúp cháu thôi… Á!”
“Chúng mày tưởng tao thấy vui à? Hôm nay cả hai đứa chết với tao.”
Tình hình vốn đã căng thẳng, nhưng khi Ben xen vào, Burke lại càng điên tiết. Không ai đứng ra ngăn cản, và Louis cùng Ben cứ thế bị đánh đến bất tỉnh.
Một lúc sau, Louis dần tỉnh lại, nhưng Ben vẫn nằm im không nhúc nhích. Suốt nhiều giờ liền, cậu ấy chỉ thỉnh thoảng tỉnh lại rồi lại lịm đi, không thể gượng dậy nổi. Louis lo rằng Ben có thể sẽ không qua được mùa đông năm nay, đúng như lời bọn trẻ đã dự đoán.
Bốn ngày sau vụ việc, Louis bất ngờ bị gọi lên văn phòng của Burke. Ở đó, Burke đưa ra một đề nghị hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Gì cơ…? Chú muốn tôi đến dinh thự của Bá tước sao?”
Louis tròn mắt, bàng hoàng hỏi lại thì nhận được câu trả lời cụt lủn từ Burke.
“Đúng vậy, thằng ngốc. Tao đang nói đến dinh thự của Bá tước Gladstone đấy.”
“Nhưng… tại sao tôi lại phải đến đó…”
“Mày may mắn đấy. Họ đang tuyển một người hầu mới, đúng độ tuổi của mày. Nhưng quan trọng hơn… nghe nói Bá tước từng giúp mày, đúng không? Chuyện lớn như vậy xảy ra mà mày không nghĩ nên báo lại cho tao ngay à, hả?”
“Làm sao chú biết chuyện đó?”
“Mày tưởng tao bị điếc chắc? Ông thợ may cứ than phiền suốt, cả khu phố đều đang bàn tán về chuyện đó.”
“......”
“Nghe nói Bá tước, người nổi tiếng nóng tính, lại xen vào chuyện của người khác, chắc mày làm ông ta hài lòng lắm.”
Louis đỏ mặt. Cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc khi ngài Bá tước đưa áo choàng cho mình, tự hỏi liệu đằng sau đó có ẩn ý gì không. Nhưng rồi cậu nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ ấy. Một quý tộc như ngài Bá tước thì chẳng thể nào có hứng thú với cậu.
"Không phải như vậy đâu."
"Đồ ranh ma. Lắm mồm với tao vậy mà lại biết cách khúm núm với người quyền quý sao?"
"Không, tôi không làm thế, và ngay cả khi ngài Bá tước có thương hại tôi thì làm sao tôi có thể làm vậy được. Ngài ấy chỉ thấy tôi đang mang túi đánh giày thôi."
Làm người hầu trong một gia đình quý tộc là công việc tốt nhất mà một người thường dân có thể hy vọng. Hơn nữa, một người có địa vị như ngài Bá tước sẽ không thuê ai đó chưa có kinh nghiệm.
"Nó giống như một bản lý lịch vậy; mày chỉ cần tô điểm một chút. Nói rằng mày từng làm nghề đánh giày một thời gian ngắn sau khi làm người hầu ở một nơi khác."
“Chuyện đó thật vô lý...”
Louis nhìn chú với ánh mắt không thể tin nổi, nhưng Burke chỉ cười khẩy, không hiểu vì sao hắn lại hào hứng như vậy.
“Giờ đến phần quan trọng đây, nghe cho kỹ, chắc mày cũng từng nghe về kho báu của Lady Diana.”
Gần như không ai trong nước này không biết đến kho báu đó. Lady Diana, hậu duệ của anh hùng sáng lập Philip Stanfield, là người phụ nữ bí ẩn mà Philip từng đem lòng yêu thương. Người ta tin rằng khi sắp qua đời, Philip đã để lại kho báu của gia đình cho bà.
Lời đồn rằng Lady Diana từng sống quanh vùng Woodville sau khi biến mất chỉ càng làm tăng thêm sự tò mò của người dân trong thị trấn về kho báu đó. Burke đã ao ước có được nó suốt nhiều năm qua.
“Mày có nghe nói rằng ngài Bá tước Gladstone là người duy nhất biết vị trí của kho báu đó không?”
Louis miễn cưỡng gật đầu. Chuyện đó lan rộng khắp thị trấn, nên chắc chắn cậu cũng nghe được. Đôi mắt Burke lóe lên sự phấn khích.
“Nghe có vẻ như tin đồn hoang đường, nhưng cũng có cơ sở đấy. Người ta nói rằng khi Philip Stanfield chết ở vùng biên giới phía nam, ngài Bá tước Gladstone trẻ tuổi lúc đó đã ở trong vùng này khi còn nhỏ. Vậy nên, Louis, mày phải đi và…”
Louis, nhận ra ý đồ của Burke, tái mặt.
“Chú không thể nghiêm túc được, không phải bây giờ…”
“Tao hoàn toàn nghiêm túc, Louis. Mày phải điều tra dinh thự của ngài Bá tước xem có manh mối nào về kho báu không. Mày làm được chứ?”
“Một người như tôi làm sao lừa được ngài ấy? Nếu tôi nói dối, ngài ấy sẽ nhìn thấu ngay.”
“Tao không nói thế. Ý tao là hãy cố gắng hết sức đi. Mày không thể dùng khuôn mặt duyên dáng của mày để thuyết phục ngài Bá tước được à?”
“Tôi không muốn. Tôi không thể làm chuyện đó.”
Trước lời từ chối cứng rắn của Louis, Burke, người vốn đang cười mỉa mai, đột ngột thay đổi nét mặt và quăng gạt tàn trên bàn.
“Thằng vô ơn! Mày có biết tao đã tốn bao nhiêu tiền chữa bệnh và lo đám tang cho mẹ mày khi bà ấy mất không? Suốt thời gian qua tao nuôi mày ăn, cho mày chỗ ở! Nếu mày là người tử tế một chút, mày sẽ nghĩ đến việc đền đáp lòng tốt của tao!”
Louis nhớ lại ngày lần đầu nghe những lời cay nghiệt đó từ Burke, nước mắt dâng trào. Đó là ngày cậu ôm mẹ bị thương đến thành phố xa lạ này, khi mới 13 tuổi.
Tuy nhiên, sau khi nghe đi nghe lại những lời đó như một tội lỗi, Louis đã rèn được sức mạnh để chịu đựng. Ngay cả khi gạt tàn bay sát tai, cậu cũng không chớp mắt mà đáp lại lời Burke.
“Tôi cũng không phải đứa ngốc. Tôi đã đánh giày suốt sáu năm nhờ số tiền mà chú nói đó. Tôi nhớ chính xác mình kiếm được bao nhiêu trong thời gian đó.”
“Cái gì...? Mày láo thật đấy...”
“Tiền chữa bệnh và chi phí đám tang đúng không? Người đến trại trú ẩn lúc đó có thật sự là bác sĩ không? Nếu đám tang được tổ chức đúng cách, sao họ còn không nói cho chúng tôi biết nghĩa trang nằm ở đâu?”
Trước câu hỏi của Louis, Burke thoáng tỏ vẻ bối rối trong chốc lát. Hắn thầm ghét cậu vì cậu không dễ dàng chịu thua. Nhưng hắn còn nhiều chiêu khác trong tay. Hắn cười khẩy và chuyển chủ đề.
“Louis, tao sẽ giải thích tất cả dần dần. Cứ mãi nghĩ về quá khứ thì có ích gì? Tương lai mới là điều quan trọng.”
“Tương lai, cái gì…”
“Tao đang nói về Ben, thằng đó.”
Louis, người vừa tức giận, đột nhiên im bặt. Cảm thấy đã nắm được điểm yếu, Burke cười mỉa mai.
“Gần đây nó ốm nặng lắm, đúng không? Tao đã thiệt hại nhiều vì thằng đó, mà chăm lo y tế cho nó không phải chuyện dễ dàng.”
Những lời vô liêm sỉ đó khiến Louis lạnh sống lưng. Nói như vậy về một đứa trẻ đang chịu đau đớn thật đáng khinh.
“Tao biết mày quan tâm nó. Nếu mày đồng ý đi đến nhà ngài Bá tước, tao sẽ để ý đặc biệt. Tao sẽ mua thuốc và đảm bảo nó được nghỉ ngơi cho đến khi khỏi.”
Lời nói của Burke không hề chân thành. Nhưng có một điều chắc chắn: nếu Louis từ chối lời đề nghị này, hắn có thể đuổi cả Ben và Louis ra khỏi nhóm.
Sáng nay, Ben vẫn khó thở, hơi thở yếu ớt và khò khè. Nếu mất nơi trú ẩn hiện tại, tính mạng cậu có thể gặp nguy hiểm.
“Nếu không thích thì mày tự kiếm tiền mua thuốc trong mấy con hẻm sau đi.”
Cảm nhận được sự do dự của Louis, Burke càng nói thêm để làm rõ ý mình. Với Louis, người không có gì, nghe theo lệnh Burke có vẻ là cách duy nhất để cứu Ben. So với nhà chứa, làm việc cho ngài Bá tước có vẻ là lựa chọn tốt hơn.
“Mình có thật sự làm được không nhỉ? Mình không thể tin là mình sẽ làm việc cho ngài ấy…”
Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của Elliot khiến Louis run rẩy, nhưng ý nghĩ có thể gặp lại người mà cậu tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mang đến một tia hy vọng. Louis lấy hết can đảm và ngẩng đầu lên.
“…Được rồi. Tôi sẽ làm. Chú phải giữ lời.”
Và thế là, Louis bắt đầu hướng về dinh thự của ngài Bá tước.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.