Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 42

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 42

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Cậu vốn đã thuộc về Elliot, nước đã đổ thì chẳng thể hốt lại, và mọi sai lầm cũng chẳng thể thay đổi điều đó. Giây phút cậu nghĩ rằng mình được phép khao khát thứ mình mong muốn, cơ thể liền mở ra nhiều hơn nữa.


“Chủ nhân…”


Cậu gọi hắn bằng giọng điệu mê hoặc, toả ra thứ pheromone ngọt ngào và mãnh liệt đến mức khiến đầu óc cậu quay cuồng.

Hai tay cậu vòng qua ôm lấy lưng Elliot, đôi bàn chân nhỏ nhắn vẫn mang tất trắng cọ sát vào bắp đùi sau của hắn, tạo nên ma sát căng chặt.


“A…”


Cậu cảm nhận rõ sức mạnh trào dâng nơi những ngón tay Elliot đang ghì chặt vai mình. Cảm giác đầu ngón tay ấy xuyên thấu vào cơ thể cậu thật mãnh liệt, khiến cậu thở ra những nhịp thở ngọt ngào mà run rẩy.


"Ah, chủ nhân, ah, ôi!"


Giọng nói ẩm ướt của Louis gần như lập tức nghẹn lại vì căng thẳng. Elliot nắm mắt cá chân Louis mạnh đến nỗi khiến cậu thấy nhột. Giữa hai chân Louis đang dang rộng, Elliot thúc vào một cách dữ dội.


"A! Hức, ah... A..."


Cơn đau dữ dội đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng Louis không có quyền phàn nàn. Chính Louis là người đã khiêu khích con thú săn mồi này, kẻ mà khi môi chạm vào Louis chỉ cắn nhẹ và gặm, chiến đấu với ham muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn.

Ngay cả khi Elliot xé nát Louis và nuốt chửng cậu, Louis cảm thấy cậu không thể đổ lỗi cho hắn, thậm chí còn không muốn.

Một suy nghĩ kỳ lạ xâm chiếm tâm trí Louis. Cậu sợ Elliot sẽ hủy hoại cậu, nhưng đồng thời, cậu lại ước rằng Elliot sẽ hoàn toàn tàn phá cậu.


"Ha… hức! Ưmm..."


Elliot chuyển động hông với sức mạnh không ngừng nghỉ, đáp ứng những ham muốn của Louis. Mỗi cú thúc mạnh mẽ đều khiến Louis bật ra những tiếng kêu cao, chói tai.

Khi khoái cảm liên tục dâng trào, cơ bắp của Louis càng trở nên yếu ớt, chỉ phản ứng lại những cảm giác mà Elliot đang tạo ra. Louis bật khóc đáp lại những cú thúc mạnh bạo của Elliot.


"A, a... Sướng quá đi."

“.....”

“Ahh, chủ nhân… thật dễ chịu… aah!”


Thay vì thốt ra “Đau quá” hay “Dừng lại,” những lời lẽ ngập tràn khoái cảm lại bật khỏi miệng cậu. Thế nhưng cậu không thấy xấu hổ; đó đều là những cảm xúc chân thật nhất của mình.

Dẫu giữa cơn đau đớn tột cùng xen lẫn khoái lạc, cậu vẫn mong khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi. Ít nhất, vào lúc đó cậu đã nghĩ như vậy.


“Aah…”


Ngay khi từ “dễ chịu” thoát ra khỏi miệng cậu, Elliot nghiến răng, đột ngột dừng lại. Những cảm giác mãnh liệt lập tức biến mất, khiến cậu hoảng hốt ngước nhìn hắn.

Run rẩy bởi dư âm phấn khích, cậu nhìn Elliot. Đôi mắt xanh của hắn chứa đựng một sự bình lặng đầy dự cảm, giống như sự tĩnh mịch rùng rợn trước cơn bão.


“Haah, haah…”


Dù đã ngừng cử động, Elliot vẫn thở hổn hển, nhịp thở chẳng hề lắng xuống mà ngày càng gấp gáp.


‘Ngài đang giận sao… vì mình đã vượt quá giới hạn…?


Thế nhưng Elliot dường như chẳng hề giận dữ. Đôi gò má và ánh mắt ngài đỏ bừng, hơi thở nguy hiểm đến dồn dập, trong mắt còn vằn đỏ.


‘Hay là… ngài đang hưng phấn…?’


Khi cậu còn đang sợ hãi suy đoán điều đó, Elliot bỗng hít mạnh một hơi. Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng kỳ lạ loé lên trong đôi mắt hắn.

Đôi mắt xanh, như những hạt thuỷ tinh, bỗng chốc ánh vàng rực rỡ. Đó là ánh nhìn dữ tợn, dồn dập, chẳng khác nào loài thú săn mồi chuẩn bị nuốt chửng con mồi của mình.

Khi ấy, Louis cảm thấy một cơn đau dữ dội, không thể tả xiết ở nửa thân dưới. Thứ đã lấp đầy cậu nay lại càng căng lên, đến mức cậu có cảm giác cơ thể mình sắp nứt ra.


"A, a... đau quá. Đau quá..."


Louis thậm chí còn không thể nghĩ về chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác bị xé toạc áp đảo tâm trí cậu, khiến cậu không thể suy nghĩ rõ ràng. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi cậu rên rỉ như một con thú.


"Đau quá. Ha, a, đau, đau quá!"


Louis vặn vẹo cơ thể hết sức, nhưng phần dưới của cậu, bị một thứ gì đó đâm vào, hoàn toàn bất động. Cậu chỉ có thể quờ quạng đấm vào ngực Elliot.


"Ối, aahh..."


Dù Louis có giãy giụa đến đâu, Elliot vẫn không nhúc nhích. Với khuôn mặt méo mó vì đau đớn, Elliot ôm chặt lấy Louis.

Đây là lần đầu tiên Louis cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng cậu không còn sức để biểu lộ nó. Móng tay cậu cắm sâu vào vai Elliot, không phải vì giận mà vì cậu không thể chịu đựng được khoảnh khắc này nếu không bám víu vào thứ gì đó.

Có vẻ như không thể vượt qua cơn đau mà không bám vào bất cứ thứ gì. Cậu cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang bị vỡ vụn và rơi xuống vực sâu thăm thẳm.


"A, dừng lại... làm ơn, làm ơn... a..."


Bất chấp lời cầu xin của Louis, thứ của Elliot vẫn tiếp tục sưng to hơn nữa. Louis lắc đầu điên cuồng, không thể xử lý lời nói của mình hay việc cậu đang bám chặt vào vai Elliot đến thế nào.

Đôi mắt của Louis, vốn đã đỏ hoe vì khóc nhiều lần trong ngày, giờ sưng húp và thô ráp. Môi của Elliot tiến đến làn da mềm mại, nhạy cảm.

Đó là một nụ hôn thô bạo, hoang dã như dã thú. Biết rằng Elliot là người duy nhất mình có thể dựa vào, cậu nhắm chặt mắt, chấp nhận đôi môi hắn đang liếm nhẹ trên mí mắt mình.


“Louis…”


Giọng Elliot vừa oán hờn, lại vừa vỗ về hơn bao giờ hết. Kiệt sức vì đau đớn, cơ thể cậu dần thả lỏng rồi mất đi ý thức.

Cậu chẳng thể nghe được lời thì thầm khẽ khàng mà Elliot nói khi ôm lấy vai cậu, nơi ranh giới mập mờ giữa dã thú và con người.


“Louis của ta.”


Khi mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy một bức tường và tấm rèm xa lạ. Không giống những bức tường xám và rèm vải thô trong phòng nhân viên, ở đây là những bức tường gỗ gụ sáng bóng và rèm nhung màu đỏ thẫm.

Ngay khoảnh khắc nhận ra đây là phòng ngủ của Bá tước, cậu cũng hiểu rằng mình đang nằm trên giường hắn mà không có một mảnh vải che thân.


“Ưm…”


Ngay sau đó, một cơn đau chưa từng trải qua ập đến. Chỉ cần tấm chăn chạm nhẹ cũng khiến làn da toàn thân cậu bỏng rát. Từ ngực, cổ, lưng cho đến bên trong đùi, chỗ nào cũng đau nhức.

Tệ hơn nữa, đôi cổ tay từng bị trói vẫn còn ê ẩm, eo thì nhức nhối không ngừng, còn nửa dưới thì đau buốt như thể vẫn còn bị lấp đầy. Cậu không thể không nhớ lại lý do vì sao mình lại nằm trên chiếc giường này.


“Mình… với Bá tước…”


Những cảm giác còn hằn rõ trên cơ thể cho cậu biết tất cả chẳng phải là mơ. Dù ký ức mờ mịt và rối loạn, một vài hình ảnh vẫn hiện ra rất rõ ràng.


“Ah… mình đã làm gì vậy…”


Chỉ cần nhớ lại thôi, da cậu đã nóng bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Ánh nắng len qua tấm rèm dày càng khiến cậu thêm xấu hổ.


“Bây giờ là sáng rồi sao? Hay là chiều…? Mình đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi?”


Chắc chắn là một khoảng thời gian rất dài. Không ít lần cậu nghĩ: “Hẳn là kết thúc rồi,” và lờ mờ cảm nhận được một ngày dần trôi qua.

Ký ức khi cậu mất đi ý thức lại càng mờ nhạt. Cậu nhớ rõ nỗi đau dữ dội, rồi sau đó ký ức liền đứt quãng. Khi mở mắt trở lại, Elliot đã ở ngay đó, rót nước vào miệng khô khát của cậu.

Ngay khi cậu gắng nuốt được ngụm nước và lấy lại chút tỉnh táo, Elliot lại bắt đầu chạm vào cậu. Cậu không nhớ được chuyện đã kết thúc thế nào, chỉ nhớ mình đã buông xuôi, để mặc cơ thể bị lay động cho đến khi ngất đi.


“Nếu đã qua hai ngày thì mọi người sắp quay về rồi.”


Kể từ tối cuối cùng của kỳ nghỉ, từng người sẽ lần lượt trở lại. Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy bồn chồn. Cậu không thể nào nằm trần trụi trên giường Bá tước mà đi chào hỏi mọi người được.


“Mình có nên cố gắng dậy không…? Bá tước đang ở đâu?”


Thế nhưng, việc đứng dậy không hề dễ dàng. Cậu chẳng còn sức để ngồi lên, mà cũng không đủ can đảm để đối mặt với Elliot. Nỗi sợ phản ứng của hắn còn lớn hơn cả sự ngượng ngùng và xấu hổ.

Elliot vốn ghét bị ai chạm vào, xưa nay chưa từng trải qua kỳ động dục với bất kỳ ai. Việc bị buộc phải phát tiết cùng một người hầu nam vì cơn động dục bất ngờ chắc chắn không phải điều hắn mong muốn.

Nếu phải chịu đựng ánh nhìn lạnh lẽo của Elliot trong khi toàn thân đau đớn thế này, cậu sẽ có cảm giác như mình vừa bị đẩy xuống vực thẳm.


“Ngài ấy có thể sẽ tức giận. Hỏi tại sao lại là mình ở đó.”


Cảm giác như sắp khóc mà chẳng rõ lý do, cậu cố gắng hít thở thật khẽ. Rồi đột nhiên, cậu nhận ra căn phòng yên tĩnh đến lạ.

Cậu cẩn thận nhúc nhích vai, nhưng vẫn chẳng cảm nhận được sự hiện diện nào. Cậu đang một mình trên chiếc giường lớn của Bá tước. Chiếc giường lạnh lẽo ấy vừa khiến cậu thấy may mắn, lại vừa có chút hụt hẫng.


“Hụt hẫng ư? Mình đang nghĩ gì thế này… Trước hết phải gắng gượng ngồi dậy đã.”


Cậu hít sâu vài hơi rồi cố gắng cử động cơ thể. Việc tay chân run rẩy vì kiệt sức thì còn có thể đoán trước, nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn cả là vùng hạ thể ướt đẫm.


“Sao lại thế này…? Mình đã rỉ ra nhiều đến mức nào…? Không, khoan đã…!”


Cậu nhấc đầu nhìn xuống giữa hai chân, linh cảm có gì đó bất thường. Rồi sắc mặt lập tức tái nhợt. Ở đó là một hỗn hợp chất lỏng không thể phân biệt rõ, cùng với dấu vết đã khô trắng rải rác, hợp lại thành một lượng khổng lồ.

Ngay sau đó, lại có thứ gì đó rỉ ra từ bên trong cơ thể cậu. Nhớ lại việc Elliot đã xuất sâu vào trong ít nhất ba, bốn lần, tim cậu chùng xuống.


“Chẳng lẽ… mình sẽ mang thai sao? Nhưng kỳ phát tình vừa mới kết thúc cơ mà…”


Dù vậy, lo lắng vẫn đè nặng. Pheromone của cậu trong lúc ấy còn mãnh liệt và nóng bỏng hơn bất kỳ lần phát tình nào trước đó. Có lẽ vì căng thẳng, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên lưng.


“Không sao. Sẽ ổn thôi. Giờ mình nên quay về phòng thì hơn…”


Có vẻ đây chính là cơ hội để rời đi khi Bá tước không có mặt. Cậu gắng gượng nâng phần thân trên lên, nhưng lập tức co người lại.


“A…!”


Nằm yên thôi đã đủ đau đớn, nhưng khi cố ngồi dậy và chống đỡ, cậu có cảm giác như eo mình sắp gãy vụn. Trong lúc cậu còn rên rỉ, ôm chặt lấy thắt lưng, thì nghe thấy tiếng cửa mở ra.


“Tỉnh rồi à.”


Nghe thấy giọng Elliot, cậu càng hoảng loạn hơn. Kế hoạch lén rời đi khi Bá tước vắng mặt đã hoàn toàn thất bại, nhưng cậu cũng không thể tiếp tục ở lại trong tình trạng này.


“T–tôi xin lỗi… ư…!”


Cậu vừa run rẩy xin lỗi bằng giọng khàn đục vừa cố gắng gượng đứng dậy. Thế nhưng sau một hồi vùng vẫy vụng về, cuối cùng cậu lại đập đầu gối xuống sàn ngay dưới giường, phát ra một tiếng cộp nặng nề. Nửa dưới vốn đã đau đớn nay lại nhức buốt dữ dội.


“Ngươi đang làm cái gì vậy?”


Elliot sải bước về phía giường. Cậu muốn tránh hắn bằng cách nào đó, nhưng đôi chân lại chẳng chịu nghe lời. Cậu không thể nhúc nhích cho đến khi Bá tước tiến đến ngay trước mặt.

Có vẻ hắn đã tỉnh dậy được một lúc, bởi trông đã gọn gàng, chỉnh tề. Elliot mặc quần áo trong nhà và thậm chí còn đeo lại đôi găng tay trắng.


‘Thật nhẹ nhõm. Có vẻ ngài đã hồi phục khỏi cơn khó chịu về thể chất.’


Dù nửa dưới của cậu rách nát, thì đây lại là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu. Dẫu đôi má Elliot trông hơi hóp lại, nhưng nhìn chung, Bá tước còn có vẻ khỏe mạnh hơn thường lệ. Biểu cảm vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị như mọi khi, song hai má lại nhuốm chút hồng hào.

Trái ngược hoàn toàn, cậu chỉ là một mớ hỗn độn. Thân thể gầy gò chi chít vết đỏ, dấu răng và những vệt dịch đã khô lại.

Như không hài lòng với bộ dạng ấy, Elliot khẽ chau mày, đôi mắt cũng thoáng run rẩy. Cậu lúng túng kéo tấm ga rơi dưới đất lên che chắn cho mình.


“Tôi xin lỗi.”

“…Ta chẳng hiểu rốt cuộc ngươi luôn xin lỗi vì điều gì.”


Những lời sắc lạnh của Elliot khiến cậu càng thêm sợ hãi. Cậu cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hành động như thế, nhưng chỉ cần đối diện Elliot thôi, lồng ngực đã thắt lại đau nhói. Cậu thấy mình thật đáng thương, tội nghiệp và tàn tạ.


"Tôi, tôi sẽ dậy ngay. A, ặc..."


Khi Louis gắng sức di chuyển phần hông nặng trĩu, dịch lỏng đọng bên trong cậu rỉ ra, làm ướt kẽ chân. Giật mình, Louis khép chặt đầu gối lại, má đỏ bừng.


"Ta đang hỏi ngươi làm gì vậy?"


Bá tước giục giã một cách thiếu kiên nhẫn. Louis cảm thấy mình như một tên tội phạm và càng cúi đầu thấp hơn.


"Ga trải giường... bị bẩn rồi. Tôi sẽ dọn ngay. Vậy nên..."


Tuy nhiên, dù nói vậy, Louis không có đủ sức để đứng dậy. Elliot thở dài một tiếng thật sâu rồi nhanh chóng giật phăng ga trải giường ra.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo