Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 44

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 44

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Tim cậu chợt trĩu nặng khi nghe những lời đó. Elliot quả thật đang hối hận về những gì đã xảy ra giữa hai người.

Cậu vốn đã biết Elliot sẽ không vui vì chuyện ấy. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng Elliot có thể sẽ giận dữ với mình.

Nhưng thật ra khi nghe hắn bày tỏ sự hối hận, cậu cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi. Cảm giác như mặt đất đã sụp đổ và cậu đang rơi mãi không thôi.

Louis cũng đã nghĩ về điều đó vài lần. Rằng cậu không nên bước vào ngôi nhà này. Rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu chưa từng gặp hắn. Tuy nhiên, sự hối hận của Louis hoàn toàn khác với Elliot. Bởi vì Louis…


'Không. Tôi chỉ...'


Sợ rằng những cảm xúc mà mình đã cố gắng chôn vùi sẽ trở nên rõ ràng, Louis cố gắng ngăn suy nghĩ lại. Không nhận ra cảm xúc của Louis, Bá tước tiếp tục.


“Ta chưa bao giờ nghĩ mình là một người đàn ông thiếu tự chủ. Sao ta có thể làm điều đó với ngươi, một beta…”


Có lẽ do đầu óc mơ hồ, Elliot dường như đã quên rằng Louis là một Omega. Mặc dù điều này đã loại bỏ một lý do để Louis bị đuổi, nhưng trái tim cậu không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu không biết phải nói gì. Sẽ tốt nếu xoa dịu tâm trí của Elliot bằng cách nói rằng không có gì phải lo lắng, hoặc tốt nhất là nên quên tất cả và hành động như không có gì xảy ra, nhưng Louis không thể làm điều đó.

Những lời như vậy sẽ chỉ là dối trá. Louis không ổn, và cậu cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra với Bá tước. Không thể coi nó như không có gì.

Cậu không muốn nghe thêm nữa. Sẽ dễ dàng hơn nếu tự chịu đựng và vượt qua nó một mình. Nỗi sợ hãi rằng tiếp tục cuộc trò chuyện sẽ chỉ làm vết thương thêm sâu sắc đã chiến thắng.


“...Nếu ngài đã ăn xong, tôi sẽ dọn bàn.”


Khi Louis cố gắng đứng lên, cậu loạng choạng ngay khi chân chạm sàn. Chân cậu không còn chút sức lực nào, và một cơn đau nhói chạy khắp thắt lưng, khiến cậu không thể tự đứng vững. Elliot, ngạc nhiên, vội vã chạy đến đỡ lấy Louis.


“Sao ngươi cứ làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy hoài thế? Cậu không có chút lý trí nào à?”

“À, tôi... tôi xin lỗi…”

“Đừng có xin lỗi vô ích nữa, đừng làm những chuyện như thế là được!”


Trước lời trách mắng của Elliot,  Louis khựng lại. Elliot bế cậu đang rơm rớm nước mắt đặt lại lên giường. Cảm giác như sắp bật khóc đến nơi, cậu bướng bỉnh khăng khăng.


“Tôi sẽ về phòng mình.”

“Cái gì?”

“Tôi... tôi không thể cứ ở đây mãi được, đúng không? Tôi sẽ về phòng mình…”

“Nói nhảm gì thế, khi ngươi còn chẳng đi nổi? Ngươi muốn ta cõng mình trên lưng à?”


Bá tước đáp cứng rắn, giữ chặt vai Louis như ghim xuống. Không còn gì để nói, cậu chỉ lặng lẽ cắn môi.

Dù trong tim đau đớn, nhưng khi nằm đó, thân thể cậu lại bắt đầu rã rời. Một phần là vì mệt mỏi, nhưng cũng vì hương thơm ngọt ngào của lá quế từ quần áo và chăn đệm của Bá tước.

Mùi hương ấy, vốn luôn khiến cậu căng thẳng và sợ hãi, hôm nay lại trở nên an lòng. Cậu có cảm giác như chỉ cần nằm yên là có thể chìm mãi trong mùi hương ấy.


‘Tại sao mình lại buồn ngủ thế này…’

Cậu vốn đang cố gắng kìm nước mắt, giờ còn phải gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ. Sau khi chớp đôi mắt to và gắng sức tỉnh táo, cậu lại mở miệng.


“Tôi... tôi thực sự nên đi.”

“Lại sao nữa?”

“Tôi... buồn ngủ, tôi không thể ngủ ở đây được nữa, đúng không?”


Trước những lời của Louis, nói ra bất chấp sự xấu hổ, Elliot thở dài như thể bực bội.


“Chỉ là một chuyện nhỏ, vậy mà lại bướng bỉnh.”


Hắn ngả người vào chiếc ghế bên cạnh giường. Hắn không hề có ý định rời đi, mà dường như quyết tâm ở lại đó và ngăn Louis rời khỏi. Elliot nhìn Louis bằng đôi mắt thờ ơ và nói.


“Nhìn ngươi thế này, trông có vẻ còn nhỏ hơn nữa. Có thật là thứ nhỏ bé này đã vung rìu không?”

“Gì ạ?”

“Ngươi biết bổ củi, vậy mà lại nghĩ ta là một kẻ ngốc không thể nhóm bếp à.”


Louis ngạc nhiên đến mức tỉnh cả ngủ. Cậu tự hỏi không biết Elliot đã nhìn thấy cậu bổ củi trong vườn từ khi nào, vì hắn chưa bao giờ ở gần đó vào những lúc ấy.


“T-Tại sao ngài đột nhiên nhắc đến chuyện đó…”


Cậu lo lắng không biết mình trông ngớ ngẩn đến mức nào khi vung rìu trong bộ đồng phục người hầu. Khi má Louis ửng đỏ, vẻ mặt nghiêm nghị của Elliot dịu lại, và hắn nhếch mép cười khẩy.


“Sao ngươi lại ngại thế? Kỹ năng dùng rìu của ngươi thật sự rất ấn tượng.”

“N-Ngài đang trêu tôi sao?”

“Ta mà làm thế à. Ngươi học chẻ củi khi sống trong rừng đúng không?”

“Vâng. Vậy nên xin ngài đừng trêu tôi nữa.”

“Ta nói rồi, ta không trêu. Kể thêm cho ta nghe đi. Nếu lo không ngủ được thì cứ nói bất cứ chuyện gì cũng được.”

“Về… rìu ạ?”


Khi cậu hỏi với đôi mắt tròn xoe, bá tước lại bật cười.


“Không, về khoảng thời gian ngươi sống trong rừng ấy.”

“Về… khoảng thời gian tôi ở trong rừng…?”


Khi cậu ngập ngừng trước yêu cầu bất ngờ, Bá tước liền giục.


“Đúng thế. Ta thấy nghe cậu kể về quãng thời gian đó cũng không tệ.”


Lạ lùng thay, trái tim cậu, vốn vừa mới chìm trong thất vọng và tuyệt vọng, bỗng đập thình thịch như thể vừa nghe điều gì đó khiến mình buồn cười đến mức ngứa ngáy. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân.


‘Chắc hẳn ngài ấy chỉ tò mò về cuộc sống đơn giản mà ngài chưa từng trải qua.’


Louis bắt đầu nói, cố gắng không để giọng run rẩy của mình lộ ra. Đó không phải là những câu chuyện đặc biệt, chỉ là những câu chuyện đơn giản và mộc mạc.

Cậu kể về việc bị mắng vì lén mang một con sóc về nhà nuôi, về việc chật vật ghi nhớ cách đánh vần tên của mình khi mới học viết, về mùi hương của khu rừng, làn gió mát và giọng nói dịu dàng của mẹ khi bà đọc sách.

Elliot lắng nghe Louis mà không ngắt lời, nhưng bất cứ khi nào Louis cố gắng ngừng nói, hắn lại hỏi một câu hỏi khác.


“Vậy, kể cho ta nghe đi, Louis. Ngươi đã mất bao lâu để ghi nhớ các chữ cái trong tên mình?”


Khi mới bắt đầu nói chuyện, Louis cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nhưng khi cuộc trò chuyện tiếp tục, cậu lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trở lại.


“Mmm... chà…”

“Một tháng? Hai tháng?”


Louis mở to mắt, chống lại cơn buồn ngủ, và trả lời:


“Tôi... không ngốc... Tôi đã ghi nhớ tên mẹ mình rất nhanh.”

“Tên mẹ ngươi có phải là Ann? Hay Jo?”

“Đó là... một cái tên rất dài... Cecile. C, e, c, i, l, e.”

“Ta hiểu rồi. Ta tin ngươi”


'Đó là sự thật', Louis lẩm bẩm trong lòng, không thể chống lại đôi mắt đang trĩu xuống. Cậu thiếp đi một lúc, rồi giật mình tỉnh dậy.


“Tôi thực sự... nên trở về phòng của tôi ngay bây giờ.”

“Ở lại đây đi.”

“Không, đây là… giường của ngài…”

“Không sao, cứ ở lại. Ta xoay xở được.”


Elliot đáp hờ hững, nhưng cậu biết mình không thể nằm lại. Vị bá tước kén chọn sẽ chẳng thể ngủ trên giường của người khác, huống chi là nằm chung với cậu thì lại càng không thể.

Cậu cần ngồi dậy thật nhanh, nhưng lại cứ chìm vào mùi hương ngọt ngào và ấm áp. Cậu chẳng hiểu sao mình lại thấy buồn ngủ đến vậy.


“Vậy thì… chỉ một lát thôi.”


Không chống lại được cơn buồn ngủ, cậu đáp lại, nghĩ rằng mình chỉ nhắm mắt một chút. Chẳng bao lâu, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu ngọt ngào và còn bắt đầu mơ. Một giấc mơ về những ngày thơ ấu sống trong khu rừng thân thương.


“Con có thích không, Louis?”


Đọc xong một cuốn sách, cậu lon ton chạy đến chỗ mẹ, người đang làm việc trong bếp. Cậu thích đọc sách, nhưng cậu còn thích hơn cái khoảnh khắc khi mẹ hỏi mình câu ấy.


“Con không chắc… Tại sao hiệp sĩ lại từ bỏ tất cả để cứu công chúa?”


Louis nghiêm túc nghiêng đầu, cầm trên tay một cuốn sách cổ tích về một nàng công chúa bị nhốt trong tòa tháp và một hiệp sĩ.


“Chà, tại sao ngài ấy lại làm vậy nhỉ?”

“Cuốn sách nói rằng đó là vì ngài ấy yêu công chúa. Tình yêu quan trọng đến thế sao?”


Mẹ cậu vuốt đầu cậu, có vẻ như bà thấy câu hỏi ngây thơ của Louis rất đáng yêu.


"Louis, con có nhớ câu chuyện về lần đầu tiên mẹ gặp cha con không?"

"Có ạ."

"Mẹ lớn lên luôn được dặn dò phải cẩn thận với những người lạ lạc vào khu rừng, nhưng khoảnh khắc mẹ nhìn thấy cha con, mẹ đã quên hết tất cả. Đó chính là tình yêu. Và cha con..."

"Con biết. Cha nghĩ mẹ đẹp như nữ thần rừng khi lần đầu tiên nhìn thấy mẹ."

"Đúng vậy. Cha con cũng đã bị mờ mắt vào khoảnh khắc đó."

"Không đâu, mẹ, mẹ thực sự rất đẹp."


Louis nghịch mái tóc dài, xoăn đỏ của mẹ. Louis nói một cách chân thành, nhưng mẹ cậu lại véo nhẹ sống mũi cậu như thể cậu đang chơi một trò đùa trẻ con.


“Dù sao thì, điều mẹ muốn nói là khi con yêu, không có gì khác quan trọng cả.”

“Nhưng... cuốn sách nói rằng việc hiệp sĩ yêu công chúa là điều không ai chào đón. Nhìn này, nó được viết ngay đây.”


Louis chỉ vào cuốn sách và nói rõ ràng, nhưng mẹ cậu đáp lại không chút do dự.


“Louis, trên thế gian này không có tình yêu nào mà không được đón nhận cả.”


Dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể nhớ nổi mình đã đáp lại lời đó ra sao,  trong ký ức cậu chỉ còn đọng lại nụ cười dịu dàng mà kiên cường của mẹ.

Cuối giấc mơ mơ hồ ấy, cậu mở mắt. Buổi sáng lại đến, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ. Ngượng ngùng, cậu nhận ra mình lại ngủ quên trên giường của bá tước.


“Bá tước… à, ngài ấy ở đấy rồi.”


Thật lúng túng hơn, Bá tước đang tựa nghiêng trên ghế dài bên cạnh giường, mắt nhắm. Không rõ là hắn đã ngủ qua đêm ở đó hay chỉ nhắm mắt một lát.

Cậu nhìn mái tóc vàng của Bá tước, sống mũi thẳng tắp và đôi môi khép chặt. Cậu ước thời gian dừng lại và Bá tước không tỉnh dậy, nhưng một phần cậu cũng muốn ngài mở mắt, nhìn cậu và nói gì đó.

Dù hắn có dùng lời lẽ nghiêm khắc, lạnh lùng làm xé nát trái tim cậu, dù hắn dùng ánh mắt băng giá khiến cậu cảm thấy mình nhỏ bé vô hạn, cậu vẫn muốn như vậy.

Đúng vậy.

Mặc dù cậu luôn nghĩ mẹ mình đúng, nhưng lần này thì khác. Trên đời này thực sự tồn tại những tình yêu không được đón nhận. Cậu không thể chối bỏ nữa. Cậu giờ đang ở trong một tình yêu như vậy.


‘Mình thích ngài Bá tước.’


Khi nào bắt đầu nhỉ? Nhìn lại, cậu luôn như thế. Trái tim cậu rung động trước Elliot, cậu vụng về không lý do, và đôi khi cảm thấy buồn bã như thể đã mất hết mọi thứ.

Có lẽ cậu đã giả vờ không nhận ra cảm xúc ấy, thứ đã dâng trào không ngừng từ lần đầu gặp Elliot. Không ngờ nó lại lớn đến mức này, vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình đang ở giữa một đại dương cảm xúc. Chỉ riêng việc nhận thức được cảm xúc của mình dường như đã làm cả thế giới rung chuyển. Mùi hương của cậu ở khắp mọi nơi, không có chỗ nào để trốn.

Khi cậu đang bối rối và xấu hổ, Elliot mở mắt. Louis đã nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi mắt của Bá tước, đẹp hơn bao giờ hết, khiến tim Louis nhói đau.


“Ngươi tỉnh rồi.”


Louis vội vàng cố gắng đứng dậy. Cậu nuốt lại từ "xin lỗi" mà cậu suýt chút nữa đã vô thức thốt ra.


“Ngài cần ăn bữa sáng ạ. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

“Bữa sáng? Bây giờ là buổi trưa rồi.”

“Gì ạ?”


Mắt Louis mở to. Cậu hẳn đã ngủ suốt nửa ngày, mặc dù cậu chỉ ngủ thiếp đi không lâu sau bữa tối hôm qua.


“Ta đã ăn cách đây một lúc. Ta đang đọc sách và thiếp đi một lúc.”

“Lẽ ra tôi phải chuẩn bị bữa ăn cho ngài…”


Khi Louis lẩm bẩm lời xin lỗi, Elliot cau mày.


“Như ta đã nói hôm qua, ta không phải là một thằng ngốc không thể tự chăm sóc bản thân. Và…”


Ngài đứng dậy và kéo rèm ra. Khu vườn vẫn phủ đầy tuyết trắng, nhưng những bông tuyết rơi nhẹ hơn nhiều so với hôm qua.


“Tuyết gần như ngừng rồi. Với tốc độ này, mọi người sẽ trở lại vào ngày mai.”


Đáng lẽ đó là tin vui, nhưng cậu chẳng hiểu sao không hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc. Bá tước, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lạnh lùng, thốt ra lời một cách tự nhiên.


“Vậy thì, ngươi cứ ở nguyên như thế cũng chẳng sao. Dù sao thì cũng chỉ một ngày thôi.”

“....”

“Ở lại đây đi. Ta sẽ mang đồ ăn cho ngươi.”


Bá tước bước ra khỏi phòng và bắt đầu dọn bàn đầy thức ăn lần nữa. Cậu bối rối giữa giọng nói thô lỗ của Elliot và hành động chu đáo của hắn.


‘Chắc đây là… cách ngài ấy thể hiện sự quan tâm chăng?’

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo