Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 6

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 6

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Các hầu gái, mỗi người đang làm công việc của mình, cũng nghe thấy tiếng chuông và bắt đầu tụ tập ở lối vào. Có vẻ như đây là một quy định tất cả phải chào đón ngài Bá tước khi hắn trở về nhà.

"Còn chờ gì nữa? Mau theo đi."

Louis cũng vội vàng, nhưng đôi chân cậu vẫn loạng choạng trong đôi giày. Các hầu gái lần lượt xếp hàng trước cửa, và từ bên ngoài vọng vào tiếng bước chân, khiến khung cảnh trở nên càng thêm áp lực.

Louis vội vã bước đi, lo lắng tiến về phía lối vào. Đáng tiếc thay, sàn ở lối vào lại được lót thảm mềm, và Louis vẫn chưa quen với việc đi trên thảm.

"Chào mừng ngài trở về, thưa ngài Bá tước."

Chuyện xảy ra ngay lúc cửa mở ra, mọi người tụ tập để đón hắn. Khi Louis đang cố tìm chỗ đứng ở cuối hàng các hầu gái, chân cậu vấp phải mép nhỏ giữa sàn và tấm thảm.

"Á, ối...!"

Cảm nhận ánh mắt mọi người đều dồn vào mình, Louis chống tay xuống sàn, loạng choạng và ngồi phịch xuống đất. Chiếc áo choàng cậu đang cầm rơi xuống sàn.

Tiếng thốt lên đầy tội nghiệp của Louis đánh dấu bắt đầu của một sự im lặng ngượng ngùng trước mặt ngài Bá tước. Các hầu gái trong hàng dường như đang cố gắng nín cười, còn bà Thompson thì cắn môi giữ im lặng.

Chủ nhân của dinh thự, ngài Bá tước Elliot Seymour Gladstone, thậm chí không thèm liếc nhìn Louis. Hắn nhẹ nhàng cởi áo choàng ngoài và đưa cho Dmitri như thể Louis không tồn tại.

"Hương thơm này là gì? Ai mang hoa thừa thãi vào trong nhà vậy?"

Bá tước cau mày và hít một hơi thật sâu, khiến Louis sợ chết khiếp. Cậu kiểm tra kỹ xem có mùi gì thoát ra không, nhưng pheromone của cậu vẫn được kiểm soát chặt chẽ như mọi khi.

"Không có gì khác thường, thưa ngài. Có lẽ cửa bếp mở..."

Dù bà Thompson trả lời vậy, nét mặt của Elliot vẫn không hề dịu lại.

"Đó không phải mùi gia vị. Dmitri, ông có ngửi thấy gì không?"

"Tôi cũng không chắc, nhưng..."

Sau vài hơi thở đầy khó chịu, cuối cùng Bá tước nhìn thấy Louis quỳ trước lối vào. Với ánh mắt lạnh lùng và nhanh nhẹn, hắn hỏi Dmitri.

"...Cái đó là gì?"

Ngài gọi Louis là “cái đó.” Giọng điệu thờ ơ và hơi khó chịu, như thể vừa phát hiện ra một vật không mong muốn.

Louis muốn đứng dậy nhanh chóng, nhưng cơ thể cậu, kiệt sức, không chịu nghe lời. Cậu ngồi đó với má, tai và cổ dài đỏ ửng lên.

"Từ hôm nay, tôi là người hầu mới của ngài."

"Hừ."

Bá tước phát ra một tiếng khô khan, không một lời đáp, không biểu hiện gì cho thấy đã nhận ra Louis.

"Vào trong đi. Thư đã chuẩn bị trong phòng làm việc chưa?"

"Vâng, tôi đã chuẩn bị theo thứ tự như thường lệ."

Bá tước bỏ lại Louis đang bàng hoàng một mình và bước vào trong dinh thự. Khi đi qua, hắn thậm chí còn giẫm lên mép áo choàng lôi thôi của Louis bằng những bước chân thờ ơ.

Mãi đến lúc đó, Louis mới tỉnh lại, quay đầu nhìn Elliot dần khuất xa. Dù chỉ thấy lưng, Elliot vẫn trông oai vệ và đẹp đẽ như bao giờ hết.

Thân hình cao lớn, vai rộng, mái tóc vàng được chăm sóc hoàn hảo. Ngay cả lúc này, dưới cùng một mái nhà, hắn vẫn giữ khoảng cách xa vời với Louis như trước.

Louis với tay gạt vết chân in trên áo choàng, nhưng nó không biến mất. Cảm giác đau nhói, như vết chân đó nằm ngay trên trái tim cậu. Cậu giả vờ không để ý, nhưng sâu bên trong, Louis lặng lẽ tự hỏi liệu Bá tước có thể nhớ mình không.

'Thật là những kỳ vọng ngớ ngẩn, thật ngốc...'

Bà Thompson ngắt lời cậu, mũi nhăn nhó khó chịu.

"Cậu định đứng đó mơ mộng đến bao giờ? Mọi người đều đang làm việc cả rồi."

Bị giật mình, Louis tỉnh lại và nhìn quanh. Các hầu gái đã tản ra làm việc từng người.

Họ bận rộn đánh bóng tay vịn cho sáng bóng, lau sạch bụi trên rèm cửa và bậu cửa sổ. Với đôi tay siêng năng và tận tâm, dinh thự dần dần tẩy đi lớp bụi mờ và lấy lại vẻ lấp lánh.

Louis nhớ lại lời mẹ mình: "Louis, con cần luôn cố gắng hết sức trong bất cứ công việc nào con tìm được. Không phải lúc nào cũng đảm bảo kết quả tốt, nhưng nếu không cố gắng, con sẽ hối hận."

Louis nghiêm khắc mím chặt môi. Dù đến đây với mục đích khác, nhưng đây có thể là nơi mà kỹ năng của cậu có thể dùng được, nơi cậu có thể thực sự giúp đỡ.

“Đúng rồi. Giờ cứ cố gắng đã. Chắc chắn sẽ có điều gì đó mình có thể đóng góp. Và có lẽ sẽ tốt hơn khi ngài Bá tước không nhận ra mình.”

Louis cố gắng an ủi bản thân. Xem xét việc Bá tước đã cau mày trước mùi hoa, có lẽ tốt hơn là giữ khoảng cách và tránh xa lúc này. Bởi có khi, cậu có thể bị phát hiện là Omega, và điều đó có thể dẫn đến việc bị đuổi đi.

Tự lấy lại tinh thần, Louis phủi sạch tạp dề và nhặt chiếc áo choàng nhăn nhúm lên.

“Mình sẽ trả lại cái này sau. Khi có cơ hội tốt.”

Louis ôm chặt chiếc áo choàng của Bá tước với những dấu chân in rõ, chăm chỉ đi theo sau bà Thompson.

Các hầu gái bắt đầu ngày làm việc từ sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc hẳn. Bà Thompson, quản gia, đứng trước các hầu gái, chuẩn bị kiểm tra.

"Vì mùa đông đang đến gần, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị. Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với việc dọn dẹp kỹ lưỡng khu vực phòng ở của nhân viên."

Nghe vậy, các hầu gái thở dài và than phiền.

"Ôi, cổ tay tôi bị trẹo khi làm việc trước đó vẫn chưa lành hẳn, vậy mà giờ lại phải làm nữa sao?"

"Đừng lo, tôi chắc hầu nam mới sẽ lo chuyện đó."

"Hầu nam mới? Ý cậu là cậu nhóc kia à?"

"Đúng vậy. Tên cậu ấy là Louis. Ngạc nhiên là cậu ấy khá khỏe đấy."

Khi các hầu gái đang buôn chuyện về cậu, Louis, người đang cố kìm ngáp, lập tức chú ý khi nghe thấy họ nhắc đến mình.

"Cậu ta á? Trông còn gầy hơn cả Marsha nữa."

Ngay sau những lời đó, Louis ho khẽ vì bất ngờ. Một tràng cười bắt đầu lan ra từ nhóm hầu gái, bắt đầu từ Marsha.

"Thật đấy. Louis gầy hơn cả Marsha, vậy mà lại khỏe. Lần trước cậu ta bê cái nồi hầm to đùng đó dễ như không mà."

Tiếng cười tiếp tục vang lên khi các hầu gái bàn tán về sức mạnh của Louis. Tuy nhiên, bà Thompson liếc qua với  ánh mắt nghiêm khắc.

"Im lặng. Hôm nay ngài Gladstone sẽ ở nhà cả ngày, nên hãy giữ yên lặng đi."

Nghe vậy, Marsha và những hầu gái quanh bà lại càng rì rầm hào hứng hơn.

"Ôi trời. Louis lại gây ra chuyện gì nữa sao?"

"Đừng để Louis mang mấy thứ dễ vỡ hôm nay nhé. Chúng ta không thể để hỏng đồ được đâu."

Đầu Louis cúi thấp dần khi tiếng cười mỗi lúc một lớn hơn. Đã một tuần kể từ khi cậu bắt đầu làm việc tại dinh thự, và cậu vẫn chưa quen với những lời trêu chọc đó.

Dù trêu chọc là vậy, các hầu gái cũng khá thân thiện với Louis. Họ hài lòng vì cậu vẫn tiếp tục làm việc sau một tuần, và thấy sức mạnh bất ngờ cùng khả năng hiểu hướng dẫn của cậu khá ổn.

Các hầu gái kiên nhẫn trả lời những câu hỏi không ngừng của Louis về dinh thự quý tộc, dù cậu chẳng biết gì về nơi này. Khi Louis phạm phải những sai lầm bất ngờ, họ chọn cách bật cười thay vì nổi giận.

"Hầu nam mới đó lúc nào cũng vụng về vậy sao?"

"Không phải lúc nào cũng thế, nhưng cứ khi nào có ngài Bá tước xuất hiện là cậu ta lại gây chuyện."

"Thật sao? Nghe lạ thật đấy."

Má Louis giờ đã đỏ bừng như những quả lựu trong vườn. Bị gọi là kẻ chuyên gây rắc rối khiến cậu cảm thấy xa lạ và bất công. Trong thời gian làm nghề đánh giày, cậu luôn được khen là điềm đạm và chín chắn, và kể cả khi đến đây, cậu vẫn luôn chăm chỉ làm tròn phần việc của mình.

Chỉ có một lý do khiến cậu liên tục gặp rắc rối, và đó chính là vì Elliot.

***

“...hoa linh lan [1].”
[1] Là một loại cây hoa mọc trong rừng với những bông hoa trắng hình chuông treo xuống, có mùi thơm ngọt ngào và thường nở thành chùm vào mùa xuân.

Đó là bữa tối đầu tiên sau khi về dinh thự. Ngồi một mình tại chiếc bàn ăn lớn, Elliot cầm tách trà và lẩm bẩm bằng giọng trầm.

"Gì cơ ạ?"

Dmitri, quản gia, người đang rót trà đen, không hiểu ngay. Nhưng lời của Bá tước lại nhanh chóng được Louis hiểu rõ khi cậu đang mang đồ giặt ra khỏi phòng ăn. Mùi pheromone của cậu chính là mùi hoa linh lan.

"Mùi hương hoa mà ta đã nói đến, ta nghĩ đó là mùi hoa linh lan."

"Vậy sao ạ? Tôi không chắc, nhưng......."

"Không. Ta chắc chắn ngửi thấy mà. Nó từ đâu vậy?"

Chiếc giỏ đồ giặt mà Louis đang mang chất cao đến mức che cả tầm nhìn. Việc đi lại vốn đã khó, lại thêm sự bất ngờ khiến cánh tay cậu run lên không kiểm soát.

Khi cậu loạng choạng, một tấm ga được đặt nghiêng trên đỉnh đống đồ đã trượt xuống. Khi Louis giẫm lên nó, một tiếng "rầm" vang lên, và chiếc giỏ đồ giặt đổ nhào.

“X-Xin lỗi!”

Louis kêu lên, mặt đỏ bừng. Elliot, người đang chuẩn bị dùng bữa, quay ra hành lang khi nghe thấy tiếng động. Ánh mắt của hắn sắc bén và lạnh lùng khi nhìn chằm chằm vào Louis.

“Ngài ấy thực sự nhận ra sao? Mình nghe nói những Alpha cấp cao có giác quan nhạy bén, nhưng thật sự à?”

Dmitri cũng là một Alpha, nhưng ông ấy hoàn toàn không nhận ra mùi hương của Louis. Không phải pheromone của Louis yếu hơn trước, nhưng Bá tước dường như vẫn nghi ngờ điều gì đó.

Hắn ta chưa bao giờ hỏi trực tiếp Louis về mùi hương, nhưng mỗi khi ở chung phòng với Louis, hắn lại nhíu mày và cau có như đang ngửi thấy điều gì khả nghi. Mỗi lần như thế, Louis…

"Ôi không... tôi sẽ dọn ngay ạ!"
"Xin lỗi!"
"Ôi trời ơi…! Tôi phải làm gì đây...!"

Dù là ghế dài, miếng bít tết lớn, hay một chồng báo, Louis đều có thể đánh rơi hết. Khi làm đổ cả giỏ than, những cô hầu gái khác không thể giấu nổi sự bực mình.

Louis ngày càng trở nên nhút nhát hơn. Mỗi khi Bá tước ở gần, cơ thể cậu như đông cứng lại. Ánh mắt đầy áp lực của Elliot mỗi khi Louis mắc lỗi khiến cậu sợ hãi, thậm chí hình ảnh ấy còn xuất hiện trong cả giấc mơ của Louis.

Hôm qua, Louis đã gây ra rắc rối ngay cả khi trong tay không cầm gì. Buổi chiều, khi Bá tước ra ngoài, Louis được giao nhiệm vụ treo chân dung và ảnh chụp trong hành lang dẫn từ phòng ăn đến thư viện.

"Cậu biết dùng búa chứ? Chỉ cần đóng đinh vào những chỗ đã đánh dấu, rồi treo khung ảnh theo đúng thứ tự đã sắp là được."

"Vâng ạ. Woa..."

Miệng Louis há hốc vì kinh ngạc. Tòa biệt thự là một thế giới hoàn toàn mới đối với cậu, người chỉ từng biết đến những túp lều trong rừng và trại trẻ mồ côi.

Từ đồ gốm sứ, bộ đồ ăn cho đến lò sưởi và máy may, dường như tất cả những món đồ quý giá và kỳ diệu trên thế giới đều tụ hội về đây.

Thế nhưng, trong tất cả những vật cậu từng nhìn thấy suốt một tuần qua, các bức chân dung và ảnh chụp được sắp xếp trong hành lang lại đặc biệt quý giá và đẹp đẽ hơn cả.

“Ừm, đứa trẻ này là ai vậy ạ?”

Không kìm được sự tò mò, Louis chỉ vào bức ảnh một đứa trẻ nhỏ. Cậu nghĩ mình sẽ bị mắng vì hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, nhưng bất ngờ thay, bà Thompson lại trả lời một cách rộng lượng.

"Đó là ngài Bá tước. Lúc đó ngài khoảng năm tuổi..."

"Đứa trẻ nhỏ thế này mà là Bá tước sao?"

Louis lặp lại một cách ngạc nhiên, rồi đỏ mặt vì câu hỏi ngớ ngẩn của mình. Rốt cuộc thì, ai cũng có tuổi thơ mà.

Quan sát kỹ hơn, đứa trẻ trong bức ảnh cũng đẹp trai như Bá tước bây giờ. Louis chỉ không nhận ra vì ánh mắt trong trẻo lấp lánh, khác hẳn so với hiện tại.

"Cảm giác như mới hôm qua bức ảnh này được chụp... Đó là khoảng thời gian đẹp đẽ. Khi Phu nhân vẫn còn sống."

Bên cạnh bức chân dung của Bá tước lúc nhỏ là một bức chân dung đẹp của một người phụ nữ. Với đôi mắt xanh và làn da nhợt nhạt, bà có vẻ là mẹ của Bá tước, người đã rời xa thế giới này khi Bá tước chưa tròn mười tuổi.

Bên cạnh đó là bức chân dung Bá tước khi ở độ tuổi hai mươi, trên ngực mang huy hiệu gia đình. Biểu cảm của hắn trông đăm chiêu hơn rõ rệt so với bức ảnh thời thơ ấu. Ở bên phải cùng là bức chân dung gần đây nhất của Bá tước, có vẻ được vẽ không lâu trước đây. Gương mặt hắn lạnh lùng và vô cảm như băng giá.

".... Không phải lúc để nói chuyện phiếm. Nhanh lên. Chúng ta cần hoàn thành trước khi Ngài Bá tước về. Đây là những vật quan trọng, nên đừng làm trầy xước chúng."

Sau một khoảnh khắc hồi tưởng, bà Thompson trở lại với vẻ mặt nghiêm nghị. Bà nghiêm khắc và yêu cầu cao, thường tạch lưỡi mỗi khi Louis mắc lỗi, với ánh mắt đáng sợ không kém gì Ngài Bá tước.

May mắn thay, Louis rất khéo léo với cái búa. Cậu không mắc lỗi nào, nhưng công việc lại chậm hơn so với dự kiến. Mỗi lần treo một bức tranh, cậu lại thấy mình cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Vì lý do nào đó, ánh mắt cậu cứ liên tục quay lại bức chân dung và hình ảnh của Bá tước. Thật đau lòng khi thấy đứa trẻ đáng yêu, vui tươi ấy dần mất đi sự sống động và biểu cảm.

Khi treo bức chân dung cuối cùng, Louis nhìn ngắm Bá tước trong bức ảnh lâu hơn bao giờ hết. Có lẽ, người thật của Bá tước không phải thứ ai cũng dám nhìn chằm chằm như vậy, hoặc cũng có thể vì khuôn mặt hắn, gọn gàng và vô cảm như một bức tượng, thật cuốn hút.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo