Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 7
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
"Chào mừng ngài trở về!"
Louis nghe thấy tiếng gọi từ cửa ra vào. Cậu không nghe thấy tiếng chuông báo hiệu sự trở về của Elliot vì đang bận với đinh và cái búa. Louis vội bỏ chúng lại và chạy nhanh về phía cửa chính.
"Chào mừng trở về... A!"
Khi Louis rẽ góc muộn màng để chào đón, cậu chạm mặt với một bóng dáng lớn. Bá tước đã đi qua phòng tiếp tân và đứng ngay trước góc đó.
Gần như va vào hắn, Louis giật mình lùi lại; chiếc váy của người hầu mà cậu tưởng đã quen dần lại bị vướng chân áo dài của mình và cậu ngã xuống đất.
“A…T-Tôi xin lỗi!”
Với một tiếng sột soạt, vạt váy của cậu rơi xuống, để lộ đầu gối và đùi được che phủ bởi đôi tất dài. Khi cậu đang cuống cuồng chỉnh lại vẻ ngoài của mình, bá tước Elliot nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sắc bén.
Choáng ngợp bởi sự bối rối và xấu hổ, nước mắt dâng lên trong mắt cậu. Tại sao cậu luôn trở nên thảm hại như vậy trước mặt ngài bá tước?
“Ngươi.”
Giá như hắn cứ lờ Louis đi như ngày đầu tiên và bước vào phòng thì có lẽ sẽ tốt hơn. Thế nhưng, hắn lại bất ngờ gọi cậu. Cậu ngẩng mặt đẫm nước mắt lên nhìn ngài.
Ánh nhìn mãnh liệt của Elliot là thứ khiến Louis khiếp sợ nhất. Thậm chí còn hơn cả mùi hương của hắn, thứ mà cậu đang dần quen thuộc, cảm giác bị siết chặt và phơi bày khiến cậu bị nghẹt thở.
“…Không, xong rồi.”
Elliot, người vừa thong thả đưa tay đeo găng chạm nhẹ cằm mình suốt một lúc, thở dài một cách vô nghĩa. Hắn quay lưng lại và bước vào thư phòng, để Louis ngồi đó một lần nữa, đơn độc trong sự im lặng.
Sự kín đáo trong cách hành xử của Elliot khiến cậu càng thêm bất an. Kể từ giây phút đó, cậu làm việc với một sự căng thẳng dồn nén, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Louis ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, trông chẳng khác gì một bông hoa úa tàn.
“A, đói quá. Louis, cậu phải ăn thật nhiều vào đấy nhé.”
Ai nấy đều có vẻ mệt mỏi, nhưng chỉ có Marsha, người ngồi ngay cạnh cậu, là ánh mắt lại ánh lên vẻ đắc thắng.
Vốn nổi tiếng với tính cách vui vẻ và thái độ thân thiện với mọi người, Marsha luôn trò chuyện với cậu một cách thoải mái, chẳng hề ngại ngùng. Cũng chính vì thế, cô thường xuyên trêu chọc cậu một cách tinh nghịch. Vừa khi bữa ăn bắt đầu, cô đã làm một vẻ mặt đầy ẩn ý và cất lời:
“Tôi nghĩ tôi biết tại sao cậu lại hay mắc mấy lỗi ngớ ngẩn như vậy rồi.”
Tim cậu đập thình thịch, lo sợ cô đã phát hiện ra bí mật rằng cậu là một Omega. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô lại nói ra một điều còn bất ngờ hơn:
“Cậu thích bá tước, đúng không?”
Cậu giật mình đến mức làm rơi cả dụng cụ ăn đang cầm trong tay.
“Gì cơ? Không, không phải như vậy đâu.”
“Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng tôi biết hết đấy. Cậu cứ mắc lỗi mỗi khi bá tước ở gần.”
Một sự hiểu lầm đáng xấu hổ, nhưng vẫn còn tốt hơn việc bị phát hiện là Omega.
“Không thể nào. Làm sao tôi có thể… tôi tuyệt đối không dám…”
Trước khi cậu kịp trấn tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch, những cô hầu gái khác đã tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Gì cơ? Ai thích bá tước thế?”
“Chắc chắn là cậu Louis rồi, còn ai trong số chúng ta mà lại như thế chứ?”
“Đúng rồi, trừ người hầu mới.”
Tất cả đều tỏ ra chế giễu, như thể thích một người như Elliot là điều hết sức ngớ ngẩn. Bối rối, cậu không khỏi tò mò hỏi lại.
“T-tôi không có ý nói là tôi thích bá tước, nhưng… Lời của mọi người vừa rồi, dường như hàm ý điều gì đó về bá tước…”
“Cậu đang hỏi là có chuyện gì đã xảy ra đối với bá tước đúng không?”
Tiếng cười vang lên khắp bàn ăn sau câu hỏi của Marsha. Louis đỏ mặt đáp lại.
“À, tôi nghe nói mấy quý cô trong giới thượng lưu ở Woodville khá quan tâm đến bá tước.”
“Dĩ nhiên rồi, ngài ấy trông như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy. Ai mà ngờ một thị trấn nhỏ như Woodville lại có được một nhân vật như thế chứ?”
“Ơ, ở đây cũng có mấy anh chàng đẹp trai mà. Con trai của công tước ở Woodville cũng đâu có tệ đâu?”
“Đúng vậy. Louis, cậu đã gặp ngài ta chưa? Hắn vừa đến đây hôm kia, cố gắng gửi lời mời cho bá tước nhưng bị từ chối ngay cửa.”
Louis nhớ lại sự việc từ hai ngày trước. Cậu đã cảm nhận được sự xuất hiện của một vị khách, nhưng lúc đó quá bận rộn với việc dọn dẹp đồ đạc trong kho nên không thể ra ngoài đón tiếp.
“Tôi không thấy ngài ta.”
“Thấy chưa, Louis chỉ biết nhìn mỗi bá tước thôi. Có đúng không?”
“T-tôi không phải như vậy đâu!”
Mọi người phá lên cười trước phản ứng bối rối của cậu.
“Maximilian thật sự điển trai, nhưng không thể so được với bá tước. Tôi nghe nói nhiều người đã phải lòng bá tước khi ngài ấy còn ở kinh thành. Nam, nữ, Omega, Beta, có đủ cả.”
“Nhưng tôi nghĩ mấy người đó có thể đổi ý sau vài ngày sống trong nhà này, cậu nghĩ sao?”
“Thật ra, từ khi tôi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng thấy ai khó tính như bá tước cả.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những lời than phiền về bá tước, và các người hầu chia sẻ quan điểm về thói quen của hắn.
“Tại sao ngài ấy lúc nào cũng đeo găng tay vậy? Tôi không hiểu. Cả ngày chúng tôi dọn dẹp và đánh bóng nhà cửa, thì còn gì mà bẩn?”
“Ngài ấy phải mang găng tay mới ngay cả khi ra ngoài, còn mang theo vài đôi dự phòng nữa, thật phiền phức.”
“Với tôi, không phải găng tay, mà là khối lượng công việc mới đáng chịu đựng. Đây mới chỉ là công việc thứ ba của tôi trong nhà quý tộc, nhưng chưa bao giờ phải giặt nhiều ga trải giường đến thế.”
Mọi người lần lượt nói vài câu, rồi cùng nhìn về phía Louis.
“Có vẻ như tất cả cơn thịnh nộ của bá tước đều trút lên đầu người hầu mới.”
“Louis, cậu có phàn nàn gì không?”
“Chắc chắn là có rồi. Cậu phải mặc đồng phục hầu gái mà.”
“Đó thật sự là phàn nàn sao? Bộ đồ đó rất hợp với Louis mà.”
Marsha nhẹ nhàng chọc vào phần bèo nhún trên tạp dề của cậu. Cô ấy đã như vậy ngay từ lần đầu tiếp cận cậu.
Dù mọi người đều biết đến Louis, nhưng họ không nói chuyện với cậu. Nhưng khi Marsha nhìn thấy cậu, cô bất ngờ kêu lên: “Wow! Cậu thật sự xinh đẹp!” Điều đó làm cậu hơi ngượng, nhưng cũng là cơ hội để cậu trò chuyện với các cô hầu gái khác.
“Thỉnh thoảng tôi thấy bất ngờ khi nhìn cậu, cứ tưởng cậu là một con búp bê sứ đang đi lại vậy.”
“Làm ơn đừng trêu tôi nữa.”
Để đổi chủ đề, Louis nhớ lại phàn nàn về bá tước. Khác với mọi người, Louis không khó chịu với đôi găng tay của bá tước. Thực ra, cậu nghĩ đôi găng tay da thanh lịch ấy rất hợp với hắn. Đây là lần đầu tiên cậu làm người giúp việc, nên không có gì để so sánh. Tuy nhiên...
“Tôi thấy hơi khó chịu khi bá tước nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh mỗi khi tôi mắc lỗi.”
Louis ngập ngừng nói, nhưng bất ngờ thay, mấy cô hầu gái mà cậu nghĩ sẽ chen vào với mấy câu kiểu như “À! Cái ánh mắt lạnh lùng đó!” thì lại lắc đầu không tin.
“Ánh mắt lạnh lùng? Bá tước?”
“Ngài ấy nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh sao?”
“Thường thì bà Thompson mới hay càu nhàu khi chúng tôi mắc lỗi.”
“Ngài ấy có vẻ như thường phớt lờ người ta hơn là nhìn chằm chằm như thế. Tôi chưa từng bắt gặp ánh mắt của ngài ấy bao giờ.”
Cuộc trò chuyện tiếp theo khiến Louis bối rối. Ý nghĩ rằng ánh mắt lạnh lùng ấy chỉ dành riêng cho cậu làm cậu cảm thấy khá khó chịu.
“Có phải vì tôi là nam? Hay vì tôi đến từ đường phố? Nhưng ngài ấy còn chẳng nhớ lần gặp ở tiệm may nữa. Có lẽ ngài ấy thấy buồn cười khi tôi mặc đồ hầu gái, đúng không? Dù sao thì cũng chính ngài ấy yêu cầu tôi mặc mà…”
Khi cậu chuẩn bị làm mặt hờn dỗi thì món tráng miệng đã được bày lên bàn. Món hôm nay là bánh chanh, hương vị ngọt ngào và chua nhẹ khiến miệng cậu chảy nhỏ dãi vì thèm.
“Nói chuyện đủ rồi, ăn đi thôi. Nếu để Louis đợi lâu nữa, chắc mắt cậu ấy sẽ lòi ra mất.”
Louis đỏ bừng má, cầm nĩa và bắt đầu ăn bánh. Dù ngượng ngùng khi mặc đồng phục hầu gái và bị hắn áp đảo, nhưng mỗi lần thưởng thức món tráng miệng, cậu đều cảm thấy việc đến đây thật xứng đáng.
Ngày đầu tiên ở đây, khi cậu ăn bánh sau bao năm trời, suýt nữa đã rơi nước mắt. Nhìn Louis ăn bánh với ánh mắt long lanh, các cô hầu gái khác không khỏi mỉm cười.
“Đấy là lý do nơi này là chỗ làm tốt. Chủ cho nhân viên ăn kèm món tráng miệng như thế không phải chuyện thường.”
“Vậy nên, Louis, đừng có thích ngài ấy quá. Tôi thích nơi này, và tôi cũng thích cậu, nên hy vọng cậu đừng nghỉ việc nhé.”
Louis đang say mê ăn bánh, ngước mắt nhìn Marsha đầy ngạc nhiên.
“Nếu tôi thích ngài ấy thì phải nghỉ việc sao? Có quy định nào vậy ư?”
“Tôi không nghĩ đó là quy định, nhưng tất cả nhân viên mới từng thích ngài ấy đều nghỉ khá nhanh.”
“Thích một người như ngài ấy chỉ khiến tim cậu tan vỡ thôi. Ngài ấy sẽ chẳng yêu ai trong đời đâu, đúng không? Cậu đến đây để trốn tránh những lời càm ràm của người lớn bảo phải lập gia đình sớm mà.”
Louis gật đầu, nhưng không để ý nhiều đến lời nói đó. Cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ phải lòng một người xa cách và khó nắm bắt như ngài ấy.
Tuy nhiên, Marsha lại nghĩ khác. Dù đã nói về chủ đề đó suốt cả tối hôm qua, có vẻ cô ấy vẫn còn đủ sức để trêu chọc cậu đến khi kết thúc công việc.
“Louis, nếu hôm nay cậu có ghé phòng làm việc, thì giao công việc lại cho tôi nhé. Nếu cậu gặp ngài ấy đang đọc sách mà lại càng phải lòng ngài ấy hơn thì sao?”
“Tôi không có thích đâu, tôi đã nói rồi! Giờ chúng ta tập trung làm việc đi. Hôm nay có vẻ bận lắm.”
Louis đỏ mặt đáp lại, quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn hôm nay. Cậu cần giữ đầu óc tỉnh táo và tránh những hiểu lầm không cần thiết.
Louis làm việc vất vả hơn kế hoạch ban đầu. Hôm nay là ngày dọn dẹp kỹ, mọi người đều bận rộn, nhưng Louis, vốn nổi tiếng khỏe mạnh, được gọi giúp đỡ nhiều việc.
Cậu lau cửa sổ lớn, di chuyển đồ đạc, gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Đến giờ ăn tối, cậu mệt đến mức cầm dụng cụ cũng thấy nặng nề. Dù vậy, Louis vẫn tự hào về những gì mình đã làm.
“Tôi mừng là hôm nay không mắc lỗi nào, dù sáng nay có hơi vội.”
Louis không biết quy định rằng vào ngày dọn dẹp kỹ, mọi người phải mang rác và đồ giặt ra hành lang. Sau khi lau lò sưởi xong, cậu phải vội vàng lên lầu mang chăn màn ra ngoài.
May mắn thay, sau đó ngày làm việc trôi qua không có vấn đề lớn nào xảy ra. Không phải vì Louis tập trung hơn, mà vì hắn không xuất hiện suốt ngày, chỉ có mặt trong các bữa ăn.
“Tự hỏi ngài ấy có ở trong phòng làm việc cả ngày không nhỉ? Chắc ngài ấy rất thích đọc sách. Dù sao, một mình suốt ngày đọc sách liệu có cô đơn không?”
Khi đang ăn pudding, Louis bắt đầu nghĩ về hắn. Lúc đó, Marsha ngồi cạnh làm bộ mặt tinh quái như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
Cảm thấy cô ấy có thể bắt đầu trêu chọc bất cứ lúc nào, Louis nhanh chóng ăn xong pudding rồi dọn đĩa.
“Tôi nghĩ tôi sẽ lên lầu đi ngủ.”
“Thật sao, Louis? Chúng ta đã định chơi bài cùng nhau mà.”
“Thôi chắc để lần khác đi.”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.