Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 8
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Với một ngày bận rộn vừa qua, cậu cảm thấy tốt nhất là rửa mặt rồi nghỉ ngơi nhanh. Cậu trở về phòng để thay bộ tạp dề đầy bụi nhưng bỗng cảm thấy khó chịu.
‘Cây thánh giá đâu rồi?’
Cậu không thể tìm thấy cây thánh giá bằng gỗ mà cậu luôn để cạnh giường từ khi đến đây. Cậu lục khắp phòng nhưng vẫn không thấy. Một cảm giác kinh hoàng tràn ngập, khiến cậu run rẩy.
Nó không chỉ là một món đồ bình thường; đó là kỷ vật của mẹ cậu. Trong môi trường nơi trẻ mồ côi bị tước đoạt đến cả một mảnh đồ lót dưới quyền gã Burke, cậu đã giấu được và giữ nó bên mình.
Louis vội vàng xuống phòng giặt đồ. Cậu lục tung đống chăn màn và rèm cửa ở góc phòng, tìm kỹ giữa các thùng giặt lớn và chậu nước, nhưng không thể tìm thấy cây thánh giá.
Với cậu, đó là vật quý giá, nhưng với người khác, có thể chỉ là rác. Lo sợ nó đã bị vứt đi đâu đó, cậu dừng lại hỏi một hầu gái còn ở trong phòng giặt:
“Những đồ bị bỏ ra khỏi phòng thường được đưa đi đâu?”
“À, thường những đồ có thể đốt được sẽ do người làm vườn mang đi đốt ở góc vườn.”
Mặt Louis tái mét sau câu trả lời đó. Cậu vội lao vào vườn và chỉ thấy đống tro xám ở góc, nơi thường đốt đồ.
“Không... không được!”
Cậu ngồi sụp xuống chỗ mình. Cậu đào bới đống tro, nhưng không còn lại một mảnh gỗ nhỏ nào. Khi cậu cảm thấy như cả bầu trời đang sụp đổ, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Cậu quay đầu lại đầy ngạc nhiên. Dưới ánh trăng mờ ảo, một khuôn mặt ánh lên sắc xanh lam hiện ra. Đó là Elliot.
Hắn ta đội mũ và khoác áo choàng, trông như vừa đi dạo đêm về. Dù Louis cố đứng dậy, cậu không thể nói nên lời, chỉ đờ đẫn nhìn hắn với ánh mắt tuyệt vọng.
“Ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì?”
“Tôi… tôi làm mất cây thánh giá…”
“Cây thánh giá?”
Đột nhiên, một nỗi đau thắt nghẹn như muốn trào ra từ sâu trong tim cậu. Cậu thốt ra những lời mà bình thường không dám nói trước mặt ngài.
“Nó là một cây thánh giá gỗ nhỏ… Có lẽ lúc tôi cất chăn màn đã bị lẫn lộn mất. Tôi đã tìm khắp nơi rồi mà không thấy. Có thể nó đã bị đốt rồi. Nó là kỷ vật của mẹ tôi, và nếu mất nó, tôi cảm giác như mất hết tất cả…”
Cậu hít một hơi thật sâu, nước mắt tràn đầy trong đôi mắt to tròn của mình. Cậu nhớ về khuôn mặt mẹ, bàn tay bà nắm chặt lấy tay cậu trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Dù đó không phải là những lời cuối cùng dặn dò phải trân trọng món kỷ vật này, thì cây thánh giá ấy cũng là báu vật của cậu. Nó là vật duy nhất giúp cậu nhớ về người mẹ yêu dấu và những ngày tháng hạnh phúc bên mẹ.
Đúng lúc cậu Louis sắp khóc nấc lên, bá tước bình thản rút một vật gì đó từ túi áo khoác ra.
“Đây có phải thứ ngươi đang tìm không?”
Ngạc nhiên thay, hắn trao chiếc thánh giá bị mất cho Louis. Cậu suýt ngã khuỵu, chân như không còn sức.
“Phải, chính là nó rồi. Nhưng ngài tìm thấy ở đâu vậy?”
“Nó nằm ở tiền sảnh. Nhìn quen quen nên ta nghĩ có thể là của Dmitri.”
Run rẩy, Louis nhận lấy chiếc thánh giá từ ngài bá tước, một sự nhẹ nhõm tràn ngập trong tâm trí.
“May quá. Ôi thật sự... tôi nhẹ nhõm biết bao...”
Louis cố gắng không khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cơ thể mảnh khảnh của cậu run rẩy, những giọt nước mắt to tròn chảy dài trên má, vai và ngực. Thân hình mảnh mai của Louis như bông hoa rung rinh trong gió.
“Khụ, khụ, khụ...”
Lạ một điều, Elliot không rời đi mà đứng đó im lặng cho đến khi Louis nín khóc. Khoảng thời gian khá lâu trôi qua trong im lặng, cho đến khi Louis thực sự dừng lại.
Louis quá bận tâm với cảm xúc dâng trào nên không nhận ra sự hiện diện của hắn. Chỉ khi nước mắt và tâm trạng dịu lại, cậu mới nhận ra hắn đang đứng bên cạnh.
“À, ừm...”
Khi đầu óc tỉnh táo lại, Louis bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết. Cậu không thể tin mình đã khóc như đứa trẻ. Lại một lần nữa, cậu làm trò hề trước mặt Elliot.
“Xin lỗi vì bộ dạng lôi thôi của tôi... Ồ không, cảm ơn ngài.”
“......”
“Thật sự... cảm ơn ngài. Nhờ ngài mà tôi mới tìm được nó.”
Dù đã nhận được lời cảm ơn muộn màng và có lý do để rời đi, Elliot vẫn tiếp tục nhìn Louis với một biểu cảm khó tả. Không khí trở nên ngượng ngùng và khó chịu, nhưng Louis cũng không ngừng nhìn lại hắn.
Cậu thật sự là một người thú vị. Ngay cả khi đôi mắt còn đẫm lệ, sự hiện diện của cậu vẫn sống động đến mức không thể so sánh với bất cứ điều gì khác.
“Ngài không biết cây thánh giá này quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi phải làm sao để đền đáp lòng tốt của ngài đây?”
“Ngài dường như rất thích đọc sách. Tôi cũng từng như vậy, khi còn sống trong túp lều với mẹ.”
“Tôi lại nhận được sự giúp đỡ của ngài, giống như lúc trước. Khi ngài lần đầu gặp tôi, ngài... thật sự không nhớ tôi sao?”
Nhiều lời muốn nói ùa về trong đầu Louis, chạm đến môi rồi lại biến mất. Cậu không biết có nên nói hay không, hay bắt đầu từ đâu. Trong im lặng, ánh trăng bao phủ lấy hai người.
Không hiểu sao, Elliot không còn đáng sợ nữa. Ánh mắt hắn tuy thờ ơ, nhưng lại nhẹ nhàng và có chút kích thích. Cùng với làn gió đêm mát lạnh và tiếng dế kêu vang, Louis cảm thấy đầu óc dần mơ hồ. Cậu đành dừng lại.
“Á...!”
Chớp mắt thoáng qua, pheromone mà Louis vẫn luôn kiềm chế bỗng dưng bung ra. Hương nhẹ của hoa lily thung dung lan tỏa trong không khí đêm tối. Bị giật mình, Louis vội vã kìm lại mùi hương.
‘Phải làm sao đây? Liệu ngài ấy có để ý không? Chỉ là thoáng chốc thôi mà...’
Dù Louis cố giấu mùi hương, Elliot vẫn cảm nhận được điều gì đó khác thường. Có lẽ do tâm trạng hay lý do nào đó, một chút đỏ mặt nhẹ thoáng hiện trên má hắn. Một cảm giác báo trước điều chẳng lành khiến Louis run rẩy. Nếu cứ tiếp tục thế này, có vẻ rắc rối sẽ đến rất nhanh.
“Xin lỗi! Chúc ngài ngủ ngon!”
Louis chạy vụt ra khỏi phòng, để lại lời vội vàng chào tạm biệt. Chân cậu run rẩy, khó khăn bước lên tầng hai về phòng mình.
Sau khi rửa sạch bụi bẩn và tro than trên người, cậu nằm trên giường, ôm chặt cây thánh giá và lúc đó mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc mình vừa làm. Phát tán pheromone trước mặt Elliot.
‘Thật gần như thảm họa. Nếu bị bắt gặp rồi bị đuổi thì sao? Hơn nữa...’
Đối với một Omega, việc phát tán pheromone trước mặt một Alpha là hành động tỏ tình rõ ràng. Dù bản thân không ý thức được, Louis cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Tim cậu vẫn đập thình thịch suốt đêm, khiến giấc ngủ mãi không đến.
Ngày hôm sau, Louis được giao nhiệm vụ dọn bỏ những bụi cây khô héo trong vườn và trồng hoa lily cùng hoa diên vĩ.
“Khá đấy. Đối với một đứa trẻ gầy gò, cậu làm việc khá tốt. Tôi không nghĩ hai người có thể làm hết được việc này, nhưng chắc không thành vấn đề.”
Ông Irving, người làm vườn kiêm quản lý chuồng ngựa, cười nói khi Louis làm việc hiệu quả.
Lớn lên trong rừng, Louis đã quen với việc làm bẩn tay. Cậu rất vui khi nghe lời khen và làm việc chăm chỉ hơn để hoàn thành nhiệm vụ.
Các hầu gái khác đang bận chuẩn bị bàn trà của Bá tước trong vườn. Người ta nói uống trà và đọc sách trong vườn là thú vui duy nhất của hắn ta. Bà Thompson, người kỹ tính với công việc của hắn, đang chỉ đạo họ với ánh mắt nghiêm nghị.
May mắn thay, bóng mát của cây sồi nơi đặt bàn trà cách khá xa chỗ Louis đang làm việc. Cậu cố quên đi những cơn run rẩy mà mình cảm thấy đêm qua.
“Mình không được đến gần ngài hôm nay.”
Nhưng quyết tâm đó nhanh chóng lung lay. Giữa trưa, Bá tước bước ra vườn cùng cuốn sách. Louis biết mình không nên nhìn, nhưng không thể ngừng liếc mắt về phía bóng mát của cây sồi.
Nó thơm ngào ngạt, pha trộn giữa mùi thức ăn nhẹ mặn, hương trà đen, và nước hoa của Bá tước lan tỏa trong không khí. Elliot ngả người tựa ghế ở một góc, đang đọc sách.
Louis vẫn chăm chú ấn đất khi đang trồng củ hoa. Khi hoàn thành, ông Irving bất ngờ chỉ về phía bên kia vườn.
“Xong rồi đó. Cần tưới nước, cậu đi lấy nước từ máy bơm nhé.”
“Tôi? Ở đằng kia ạ?”
“Còn đâu nữa?”
Máy bơm nằm gần gốc cây sồi. Louis không thích, nhưng không còn lựa chọn. Cậu lấy xô nước và cẩn thận tiến về phía máy bơm, không thể kiểm soát được nhịp tim đập nhanh.
‘Không được nhìn nhiều quá. Chắc ngài ấy chưa nhìn thấy mình đâu...’
Cậu định lấy nước nhanh rồi đi, nhưng máy bơm không chịu hoạt động. Khi đang loay hoay với tay cầm máy bơm, Louis lén liếc nhìn Elliot.
Hắn không mặc bộ đồ thường ngày mà khoác áo choàng màu đỏ đậm. Dáng người mềm mại và màu đỏ khiến hắn trông thư thái. Những ngón tay đeo găng trắng của hắn lướt nhẹ nhàng khi lật từng trang sách.
Có thể vì ánh mắt cậu dừng lại quá lâu. Cuối cùng, Bá tước ngẩng đầu lên và liếc nhìn Louis. Bị bất ngờ, Louis vội quay đi khi ánh mắt họ chạm nhau, nhưng có vẻ như Bá tước đã kịp phát hiện ra cậu đang nhìn mình. Rồi chuyện đó xảy ra.
“Á...!”
Khi cậu nắm chặt tay cầm quá mạnh, nước bỗng phun ra từ máy bơm. Một dòng nước mạnh tạt tung tóe khắp nơi. Một vài cô hầu gái vội chạy lại để ngắt máy bơm, nhưng Louis thì đã bị ướt sũng trong tích tắc.
Khi quay lại để xem Bá tước có bị vấy nước không, Louis thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt hoàn toàn khác với cái nhìn tinh tế tối qua; ánh mắt này lạnh lùng và như thiêu đốt.
Bá tước có lý do để ghét Louis. Hôm qua cậu như con chuột gầy trong đống tro, hôm nay lại như con chuột ướt. Bộ đồng phục hầu gái ướt sũng dính lấy cơ thể, nước còn nhỏ giọt trên tóc cậu.
“T-Tôi xin lỗi...”
Nhưng ánh mắt sắc lạnh của Elliot không rời Louis nửa bước. Cái lạnh trong ánh mắt làm Louis run lên, dù dưới ánh nắng. Lời xin lỗi cất lên nhỏ nhẹ, yếu ớt.
“Hmm....”
Sau một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận khi nhìn chằm chằm vào Louis, Elliot thở dài gắt gỏng rồi đứng dậy.
“Ta không chịu nổi nữa. Ta vào trong đây.”
Nói xong, hắn quay người bước vào dinh thự, giọng lạnh như băng. Buổi trà chiều mà ai cũng đã vất vả chuẩn bị kết thúc chóng vánh. Louis thì ướt sũng người và bị bà Thompson mắng cho một trận.
Cậu cố kìm nước mắt đang chực trào ra rồi đi thay đồ. Nếu lên phòng trên tầng hai, cậu sẽ làm ướt hết sàn trong dinh thự, nên cậu đành đến căn phòng kho nhỏ nối với nhà bếp. Nghĩ đến cảnh phải trốn như kẻ trộm và cởi bỏ bộ đồ ướt sũng khiến Louis càng thêm tủi thân.
Trong khi đó, mọi người đều bận rộn vì lịch trình đột ngột thay đổi. Các hầu gái trong bếp vội chuyển bánh trà từ giỏ picnic sang thư phòng.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.