Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Chương 2

Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần

Chương 2
 
Vấn đề là những video người lớn.
 
Người lớn cấm trẻ con xem không phải không có lý do của nó. Những đoạn phim khai thác tình dục một cách tàn nhẫn và vô nhân tính có thể gieo rắc những nhận thức lệch lạc cho bọn trẻ ở tuổi mới lớn. 
 
Đáng ra hồi cấp hai, lúc thằng Kim Cheol-min khoe rằng khó khăn lắm mới kiếm được một cái đĩa, anh nên đạp cho nó một phát mới phải.
 
Joohwan đã nhiều lần hối hận về chuyện đó, nỗi hối hận day dứt không buông.
 
Lần đầu tiên xem người khác làm tình… Khi ấy anh chỉ là một học sinh cấp hai phát triển sớm… Joohwan như bao đứa bạn cùng trang lứa, thấy hứng thú. Nhưng khác ở chỗ: khi đám bạn mải mê nhìn người phụ nữ trong video, cậu lại tưởng tượng mình bị đánh, bị hành hạ bởi người đàn ông trong video ấy.
 
Ngay cả loài vật không biết cái bình hoa là gì, nếu lỡ làm vỡ, cũng sẽ biết lùi lại đầy cảnh giác trước những mảnh thủy tinh ấy.
 
Joohwan theo bản năng hiểu rằng: ‘bản thân đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.’
 
Để giấu đi cái bình vỡ, anh đành giẫm lên những mảnh vỡ. Joohwan nghĩ: ‘Chịu đau mà không hé răng có lẽ là cách tốt nhất.’
 
‘Tôi không muốn trở thành kẻ khác người. Tôi chỉ muốn sống như bao người bình thường. Cưới một người phụ nữ có thể sẻ chia, xây dựng gia đình, rồi dành cả đời để bảo vệ gia đình nhỏ ấy. Chỉ vậy thôi… Không hơn, không kém.’
 
…Giờ nhớ lại mọi thứ cũng đã mờ nhạt mất rồi.
 
— 
 
“Trông cậu càng ngày càng giống kẻ thất nghiệp đấy.”
 
Joohwan ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, tựa lưng vào ghế trong quán cà phê. Khi thấy người vừa đến, anh nở nụ cười tinh quái.
 
“Trông tệ vậy cơ à? Hồi đó chẳng phải chính chị xúi tôi bỏ ngành quảng cáo để làm người mẫu sao?”
 
“Lúc đó Trợ lý trưởng Seo còn là một cậu trai mảnh mai ngoài đôi mươi. Giờ là gã ba mấy lôi thôi rồi, nhé.”
 
Joohwan khẽ lắc đầu, mắt liếc nhìn chiếc máy tính bảng trên bàn rồi bật cười, không phản bác.
 
“Chị đáng lẽ phải cản tôi mới phải. Giờ mà đi gặp khách hàng thì tôi vẫn còn phong độ đấy chứ.”
 
Trưởng phòng Yoon liếc cậu, ánh mắt như muốn nói: "Thế còn tôi thì không phải khách hàng à?"
 
Joohwan nhìn vào cái liếc mắt ấy thì bắt nhịp rất nhanh:
 
“Thôi nào. Chị biết mà, mùa đấu thầu náo loạn, đầu tắt mặt tối. Tôi hứa lần sau sẽ ăn mặc đàng hoàng đón tiếp chị thật tử tế, hôm nay cho tôi xin tha đi.”
 
Cậu đẩy cốc latte đã gọi sẵn về phía chị. Không sữa, dùng sữa yến mạch và chỉ một bơm siro.
 
Khẩu vị vẫn chẳng thay đổi. 
 
Nhấp một ngụm, Trưởng phòng Yoon khẽ gật đầu, giọng cũng nhẹ nhàng lại.
 
“Tôi đùa thôi. Thực ra cậu vẫn đối xử với tôi như sếp cũ dù tôi đã nghỉ bốn tháng rồi. Còn mang sô-cô-la cho con bé Aesoo nhà tôi nữa. Chăm người nghỉ việc như vậy, cậu có bao giờ nghỉ ngơi không vậy?”
 
‘Hiếm khi thấy chị ấy nhún giọng thế. Người từng đứng đầu bộ phận truyền thông tích hợp của một tập đoàn lớn, đến giờ vẫn được các công ty đeo đuổi.’
 
Joohwan xua tay, ánh mắt nhìn cô có phần muốn lấy lòng.
 
“Chăm người nghỉ việc gì chứ. Tôi chỉ quan tâm người tôi quý thôi, với cả vẫn còn thời gian.”
 
“Ngọt thật đấy.”
 
“Chị nói thế tôi ngại thật đấy. Lúc chị còn làm, tôi còn chưa đãi chị được bữa ra hồn.”
 
“Biết tôi dị ứng cái văn hóa xã giao rượu chè mà.”
 
“Vậy nên làm việc với chị tôi mới thấy thoải mái.”
 
Trưởng phòng Yoon đặt cốc xuống, đôi mày cô khẽ nhướn lên, giọng cô có phần hạ xuống.
 
“Dạo này chắc tôi già thật rồi. Nghe chuyện vòng vo mệt lắm, có gì thì cứ thẳng thắn vẫn tốt hơn.”
 
Joohwan thoáng quan sát, thấy ánh mắt cô dịu lại, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần. 
 
“Vậy nên... Sao cậu lại mò đến khu tôi ở đúng mùa đấu thầu thế này?”
 
Khi con người đủ tin tưởng, giọng nói sẽ nhỏ lại, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Trưởng phòng Yoon cũng không ngoại lệ.
 
Joohwan giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng biết rõ: ‘Mọi nỗ lực cuối cùng cũng có kết quả.’
 
“À, vụ trưởng phòng marketing bên Greeners. Chị từng nói người đó là đàn em của chị.”
 
Và từ đó, mọi chuyện tiến triển rất nhanh, theo đúng kế hoạch mà anh đã định sẵn.
 
— 
 
Trong thế giới của các marketing, chẳng ai có thời gian để làm nên những sản phẩm thật sự chỉn chu.
 
Khi bản đề xuất bị đánh giá là hời hợt, nguyên nhân thường bắt nguồn từ chính bản thảo đầu vào quá sơ sài. Vì không có đủ chất liệu để phát triển, nên sản phẩm cuối cùng buộc phải làm ra trong vội vã. Và kết cục là, thứ duy nhất còn lại… chỉ là một vài mẩu thông tin.
 
Vùng miền, trường lớp, gia đình, tôn giáo, sở thích hút thuốc… Joohwan đều khai thác. Anh từng đùa rằng: tin cả Công giáo, lẫn Phật giáo, nhưng thật ra chẳng theo đạo nào. Anh nhậu, bắt tay, vỗ vai, và nhặt nhạnh từng mẩu tin, từng nội dung,ý tưởng.
 
Khi người khác còn loay hoay dò đường trong bóng tối, Joohwan đã ung dung bước đi, như thể trong tay luôn có sẵn một chiếc đèn pin. Anh không sợ bóng tối bởi anh nhìn thấy thứ mình cần, kể cả khi người khác còn đang chật vật đi tìm lối.
 
Có người bảo anh: “Anh mạnh về chiến lược và các mối quan hệ, chứ ý tưởng thì không có gì nổi bật.” Joohwan chưa từng phản bác. 
 
Anh cũng không cần vì kết quả vẫn luôn rõ ràng về phần thắng thường nằm về phía anh.
 
— 
 
“Sáng tạo có sự đột phá? Nghe thì hay.”
 
Trên sân thượng cằn cỗi của Jin Planning, công ty quảng cáo đang nổi nhờ loạt giải thưởng, Joohwan tựa vào kính chắn gió khu hút thuốc, trầm giọng nói:
 
“Cậu có biết vì sao một thứ bị gọi là sáo rỗng không? Vì khách hàng không thực sự muốn điều mới. Họ chỉ muốn mọi thứ gần như quen thuộc nhưng đủ tinh chỉnh để trông mới mẻ. Thứ quá sáng tạo… Thì họ sẽ không chọn đâu.”
 
Biên kịch Kim ngẩng lên khỏi điếu thuốc, liếc nhìn anh khó hiểu.
 
“Gì vậy? Lại bị Phó giám đốc Choi chọc tức à?”
 
“Giá mà chỉ có vậy.”
 
“Sao trông cậu tự nhiên trầm ngâm thế? Vụ Greeners thì cậu đã chốt xong, lại còn ép đối thủ một cú đau, Giám đốc Kim cũng nghỉ rồi… Tôi tưởng cậu sẽ vui chứ, ít nhất là được đề cử lên trưởng nhóm?”
 
Joohwan cũng tưởng vậy, nhưng đời mà ai biết trước được gì.
 
Đã hai tuần kể từ khi Giám đốc Kim nghỉ vì lý do sức khỏe, việc bàn giao còn chưa kịp xong. Joohwan chắp vá đội ngũ, lèo lái cả nhóm trong một công ty vốn thiếu nhân sự. Nếu không định tuyển thêm người, ít nhất cũng nên chính thức hóa vai trò của anh.
 
Anh và Phó giám đốc Choi vốn quan hệ tốt. Có tài chốt deal, lại khéo miệng, Choi chẳng có lý gì ghét anh… Còn có vẻ khá quý là đằng khác. Mới tháng trước, tiệc công ty anh còn được xếp ngồi cùng bàn lãnh đạo.
 
Nhưng… Đó là chuyện của tháng trước.
 
— 
 
“Đề xuất của Trợ lý trưởng Jin vẫn tốt hơn. Thành thật mà nói, bản của anh Seo vẫn luôn thiếu một thứ gì đó. Không có 'chất riêng'.”
 
— 
 
Joohwan rít nhẹ một hơi từ thuốc lá điện tử, thở ra làn khói mỏng như muốn trút hết mọi muộn phiền.
 
“Ý là tôi tệ tới mức bị đàn em vượt mặt trong buổi thuyết trình nội bộ à?”
 
“Đừng tự dìm mình nữa. Không giống cậu chút nào.” 
 
Kim làm một hơi trước khi cất giọng nói tiếp. 
 
“Jin vốn mạnh phần cảm xúc. Dự án cậu ta phụ trách nhắm vào hình tượng ‘chàng trai lần đầu biết yêu’ còn gì.”
 
Kim dụi điếu thuốc, bật cười khẽ trêu chọc.
 
“Ý tưởng liên quan đến tình cảm, cậu đuối lắm. Làm sao mà thắng nổi người ta?”
 
Joohwan nhăn mặt không cam lòng trước sự thật đó.
 
“Có phim tình cảm nào hay không, chia sẻ tôi cái đi… Để tôi cải thiện.”
 
Kim bật cười, đảo mắt trước câu nói đùa của anh.
 
“Chuyện đó cứ để người có khiếu lo. Cậu chỉ cần làm tốt thứ mình giỏi là được rồi. Còn mấy chuyện tình cảm lãng mạn ấy hả? Người như cậu… mặt mũi thì ổn, miệng mồm cũng khéo lại còn là tên đào hoa, nhưng để chạm đúng tông cảm xúc á? Khó lắm. Làm cả đời chưa chắc mò ra nổi.”
 
“Lại cái biệt danh đào hoa chết tiệt ấy nữa…”
 
Nếu thật sự là dân đào hoa, nghe vậy có khi còn thấy vui, nhưng anh đây thì không.
 
Từ thời đại học, người ta đã phán xét cậu qua gương mặt, “trông gian gian,”... “chắc đào hoa,”... “chắc hay hút thuốc uống rượu?”. Vào công ty cũng chẳng khác mấy là bao.
 
Biệt danh đó chẳng ai cố tình gán… mà nó vẫn tự đến bên anh như một lời nguyền.
 
…Mà nghĩ lại, điều đó cũng không hoàn toàn vô cớ.
 
— 
 
“Sao Trợ lý trưởng Seo Joohwan không hẹn hò nhỉ? Người như cậu ấy chắc nhiều người thích lắm.”
 
“Thiếu gì đâu, mà chắc thích độc thân thôi. Tự do, thoải mái chọn lựa.”
 
“Nghe bảo cậu ấy từng qua lại với cô bên Nhóm Sản xuất 2, giờ lại tới cô mới vào Nhóm 3 hả? Đúng là… Chuẩn đàn ông đào hoa rồi.”
 
“…Chúng tôi chỉ làm chung dự án thực phẩm chức năng thôi.”
 
“Ôi dào, ai bắt cậu giữ thể diện đâu. Nói thật đi, cậu tán cô ấy kiểu gì vậy?”
 
— 
 
Ở một đất nước thiếu trai đẹp, đẹp trai đôi khi cũng là cái tội. Những câu đùa tưởng như vô hại ấy, luôn lẫn chút ghen tị. Nghe riết rồi Joohwan cũng học cách đối phó.
 
Anh rút tay khỏi túi, nhíu mày thở dài.
 
“Kim à, cậu đùa đấy à? Trong đời tôi, chỉ có So-jeong thôi. Vậy mà còn gọi tôi là đào hoa nữa?”
 
Cùng lúc đó, Kim liếc anh bằng ánh nhìn khó hiểu… Chính xác hơn là ánh nhìn dừng lại ở chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay trái của Joohwan.
 
“Thật luôn đấy à? Cậu nói mấy câu kiểu đó mà không thấy ngượng sao…”
 
“Ngượng gì chứ? Cậu mới cưới còn gì, chắc cũng hiểu mà. Chỉ cần một người thôi là đủ hạnh phúc cả ngày rồi.”
 
“…Thế thì thử dùng cái năng lượng đó cho bài thuyết trình xem sao.”
 
“Tôi đang cố đây nhưng cảm xúc của tôi không phải kiểu bay bổng hay lãng mạn cho vui. Nó nặng… Và nghiêm túc mà chắc cũng do chẳng hợp thời.”
 
Trong mắt đàn ông, việc thể hiện sự si tình đôi khi chẳng khác nào một món đồ bày biện, vô dụng nhưng không nỡ vứt.
 
Như dự đoán, đôi mắt từng sáng bừng như khám phá thế giới tự nhiên của Kim, vị biên kịch đầy nhiệt huyết… Lập tức lụi tàn. Nhưng nếu Joohwan thực sự muốn chấm dứt mọi lời bàn tán về chuyện đào hoa, thì đây là bước không thể thiếu.
 
“Cậu biết không? Đến giờ tôi vẫn vậy, chỉ cần nghĩ tới cái tên So-jeong là…”
 
Joohwan bắt đầu thả trôi vào vai diễn một kẻ đang ngập chìm trong yêu đương thì Kim cau mày, vội chen ngang.
 
“Thôi chết, muộn rồi. Họp nhóm sắp bắt đầu, tôi xuống trước đây.”
 
“Còn chuyện phim…”
 
“Phim tình cảm hả? Biết rồi, để trưa nay tôi gửi vài cái tên.”
 
Kim lảng tránh nhanh như thể sợ bị cuốn vào một kịch bản tệ hại, để lại Joohwan đứng đó bật cười nhè nhẹ.
 
“Mình đáng lẽ nên tạo nhân vật ‘bạn gái’ này sớm hơn. Dễ thở hơn rồi…”
 
Anh thở ra câu nói như một tiếng thở dài, rồi nhét chiếc e-cig vào túi áo khoác, rời khỏi phòng hút.
 
Bước chân đưa anh về phía lan can sân thượng. Với chiều cao trung bình, anh dễ dàng chống khuỷu tay lên lan can, tựa cằm lên mu bàn tay. Chiếc nhẫn áp vào má, giờ đã trở thành một phần quen thuộc như lớp da thứ hai.
 
“…Nhưng là Min So-jeong hay Kim So-jeong nhỉ?”
 
Những lời nói dối nhỏ nhặt, khi lặp lại đủ nhiều, sẽ dần biến thành sự thật trong tâm trí. Nhìn vào gương, cũng chỉ thấy một phiên bản chắp vá, còn bản thể ban đầu mờ dần như bức ảnh bị làm nhoè bởi những giọt nước.
 
“Tôi có bạn gái rồi.”
 
“Tôi dự định kết hôn trong vài năm tới.”
 
“Không sao, vì tôi muốn sống kiểu không con cái. Mơ ước của cả hai chúng tôi là một cuộc sống bình yên, chỉ có hai người.”
 
Sống như thế trong nhiều năm, Joohwan không còn chắc đâu là sở thích thật sự, đâu là trải nghiệm mình từng sống, đâu là những giá trị do chính mình dựng lên để bán cho người khác.
 
Ánh sáng ban mai le lói phía dưới tầng mái như xa vời hơn mọi ngày. Anh lặng lẽ nhìn xuống trong vài giây, rồi vươn vai, như để rũ bỏ dư âm còn sót lại.
 
Giờ thì lo lắng để làm gì nữa? Phân tích bản chất của mọi thứ có thay đổi được gì? Làm cho một sản phẩm tầm thường trông có giá trị và xây dựng ảo ảnh cho người khác…Đó là nghề của Seo Joohwan. Nghề mà anh đã chọn.
 
Anh mỉm cười, sẵn sàng bước vào ngày mới. Một nụ cười như lớp giấy gói rẻ tiền, gọn gàng bọc lên gương mặt đã quá quen với diễn xuất.
 
— 
 
— Alo, cậu Seo đấy à? Hôm nay thấy ổn chứ? Cậu tới trụ sở Hanseong rồi phải không?”
 
“Tôi tới từ sớm rồi. Cũng đã chuẩn bị lại toàn bộ danh sách.”
 
Joohwan đáp lại Phó Tổng Giám đốc Choi, tay không ngừng chỉnh lại cổ áo và cúc tay sơ mi.
 
Lạ thật… Sao vẫn chưa quen được cảm giác này?
 
Dù đã đứng thuyết trình không biết bao nhiêu lần, cảm giác hồi hộp nặng nề vẫn bám riết lấy anh chẳng buông. Có lẽ vì những lần thất bại trước… 
 
Những buổi lao lực đến cạn sức, rồi cuối cùng trắng tay. Mỗi lần như thế… lại để lại một dư vị đắng nghẹn nơi cổ họng rất lâu mới tan.
 
Một buổi thuyết trình cạnh tranh là cuộc đấu thầu để giành “hợp đồng quảng cáo.” Và chỉ có một người thắng. Còn bên thua? Như người nông dân chăm ruộng quanh năm nhưng mùa thu lại chẳng gặt được gì.
 
Công ty Joohwan… Jin Planning, không phải đơn vị nội bộ được rót ngân sách từ công ty mẹ. Từng hợp đồng giành được hay đánh mất đều ảnh hưởng trực tiếp đến lợi nhuận.
 
— Lần này không có Trưởng phòng Kim, chắc cậu phải gồng gánh một mình rồi. Nhưng dù thế nào cũng phải thắng. Tất cả trông cậy vào cậu đấy, cậu Seo.”
 
Hàng loạt phản ứng vụt qua trong đầu Joohwan. 
 
‘Thật sao? Giao nguyên quy mô thế này cho một quản lý cấp trung? Ai nghĩ ra điều đó vậy?’
 
“Vâng, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ làm được.”
 
Khi mệnh lệnh đã được giao từ trên xuống, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu. Giọng Joohwan bình thản, chắc nịch.
 
Dù không ai thấy vẻ mặt anh lúc đó, nhưng giọng của Phó Tổng Choi chợt dịu đi, như thể vừa được xoa dịu bằng chính điều mà ông ta muốn nghe.
 
— Tôi luôn tin cậu mà, Seo à. À mà… Gần đây tôi có hơi nghiêm khắc quá đúng không? Nhất là hôm báo cáo dự án.
 
Joohwan không phải kiểu sẽ vấp vào bẫy mớm lời đó. Anh phản hồi với sự điềm tĩnh quen thuộc.
 
“Tôi không để bụng đâu, anh là tiền bối mà. Được anh góp ý kỹ lưỡng như vậy khiến tôi cảm thấy mình rất may mắn. Thật sự tôi đã học được rất nhiều điều.”
 
Câu trả lời vừa đủ độ lễ phép, vừa đúng nhịp để kéo được thiện cảm. Giọng bên kia tiếp tục dịu đi, như thể hài lòng.
 
— Tôi không có ý làm khó cậu đâu. Tôi chỉ muốn cậu tiến xa hơn thôi.
 
Một tràng “diễn văn” không cần thiết cất lên. Joohwan lắng nghe như một cái máy, rồi để nó trôi đi.
 
— Cậu Seo, cậu đã cố gắng nhiều rồi. Sau gian khó sẽ là trái ngọt. Thực sự, với năng lực hiện tại, tôi thấy cậu hoàn toàn đủ sức dẫn dắt Nhóm 2, đúng không?
 
Joohwan không bỏ qua gợi ý đó. Anh giả vờ ngạc nhiên nhằm moi thêm thông tin:
 
“Ơ… Tôi chưa rõ ý anh lắm. Tôi chỉ là trợ lý trưởng phòng, không biết có đủ khả năng để dẫn dắt cả nhóm không.”
 
— Chức danh thì có nghĩa lý gì? Điều quan trọng là năng lực. Khi chứng minh được năng lực, thăng chức chỉ là vấn đề thời gian. Thôi, cứ làm tốt buổi kí hợp đồng hôm nay nhé.
 
Cuộc gọi kết thúc bằng một tràng cười đầy hào hứng và gương mặt gượng cười của Joohwan.
 
Trên đường tới phòng họp, Lim Yoon-hee… Trợ lý trưởng phòng, quay đầu lại, bắt gặp cảnh Joohwan đang đứng yên, miệng khẽ nhếch lên như vừa thoáng nghĩ gì vui vẻ.
 
“…Anh Seo, sao tự nhiên đứng cười vậy? Làm tôi nổi da gà luôn á.”
 
Joohwan lập tức lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày, trả lời bằng giọng đều đều.
 
“Không có gì đâu. Trợ lý trưởng Park Yosep đâu rồi?”
 
“Anh ấy đi trước để kiểm tra bản trình chiếu rồi. Anh cũng biết mà… Anh Park vốn rất nhạy cảm, lại hay ngại. Trước khi ảnh bắt đầu vẽ dấu thánh giá giữa phòng họp thì tốt hơn hết là mình nên xuống xem ngay đi.”
 
Theo lời nhắc nhở của Lim Yoon-hee, Joohwan lập tức sải bước nhanh hơn, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập dồn trong lồng ngực.
 
‘Thăng chức à? Quên đi, không có gì chắc chắn cả. Mọi chuyện thế này từng xảy ra rồi nên đừng để mấy lời có cánh của Giám đốc Choi khiến mình mơ mộng. Có khi cũng chỉ là xã giao thôi, không hơn không kém.’
 
‘Mình đâu còn là lính mới. Sáu năm trong nghề rồi. Phải tỉnh táo lên.’
 
“Anh Seo?”
 
“Vâng? Có chuyện gì sao?”
 
Joohwan đáp lại bằng giọng điềm đạm, nhưng Lim Yoon-hee lại khẽ cau mày, như thể vừa thấy điều gì đó không ổn.
 
“Anh cứ cười... Nhìn anh lạ lắm. Thật đấy, tôi nổi hết da gà rồi đây này.”
 
— 
 
Anh bước vào phòng họp. Bầu không khí khá thuận lợi. Người phụ trách bên Hanseong Construction vốn là người quen với Joohwan ở sân tập golf. Trong các mối quan hệ xã giao, golf đúng là món đầu tư không bao giờ lỗ. Những buổi chen lịch ra sân xem ra đã có giá trị.
 
Joohwan bước tới, mỉm cười chào Trưởng phòng Lee, người cũng gật đầu đáp lễ.
 
“Cảm ơn anh đã đến. Trước khi nghe đề xuất từ Jin Planning, tôi muốn giới thiệu sơ qua về quá trình chuẩn bị cho đợt tái khai trương Helio Resort.”
 
Hanseong Construction là công ty xây dựng tầm trung, tài chính ổn định. Gần đây họ thu hút sự chú ý khi mua lại một khu nghỉ dưỡng đang tái cơ cấu ở đảo Jeju, bước đi đánh dấu sự mở rộng sang lĩnh vực kinh doanh du lịch nghỉ dưỡng.
 
Việc cải tạo kéo dài hơn một năm. Sau giai đoạn thi công, khu nghỉ dưỡng cao cấp mang tên Helio Resort đã sẵn sàng cho ngày khai trương.
 
Chiến lược tiếp thị cũng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, định giá sản phẩm khác biệt ngay từ đầu.
 
Nếu kết quả khả quan, họ sẽ cân nhắc chuyển thành hợp đồng dài hạn, kèm theo chuỗi quảng bá liên tục, điều chắc chắn khiến Giám đốc Choi không thể làm ngơ.
 
“Dự án nghỉ dưỡng lần này…”
 
Mọi người đang chăm chú lắng nghe thì cạch… Tiếng mở khóa cửa vang lên từ phía sau. Âm thanh quen thuộc ấy khiến Joohwan thoáng nghĩ:
 
‘Có người đến muộn.’
 
Chuyện thường. Dù cuộc họp quan trọng đến mấy, vẫn sẽ có người trễ giờ. Joohwan không lấy làm lạ. Chỉ cần đội mình có mặt đúng giờ là được. Với tâm thế ấy, anh thậm chí còn chẳng quay đầu lại.
 
“...Trưởng phòng? Sao anh lại ở đây?”
 
Thế nhưng, khi người đứng trên bục thuyết trình bỗng khựng lại, gương mặt cứng đờ như bị đóng băng, thì cả căn phòng cũng lặng đi trong chớp mắt.
 
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi một giọng nói trầm ấm, rõ ràng:
 
“Có vẻ tôi vào nhầm phòng rồi.”
 
Trưởng phòng Lee toát mồ hôi vội vã lên tiếng:
 
“Kh… Không phải vậy! Tôi chỉ... Tôi tưởng hôm nay anh có lịch họp ngoài?”
 
“Bên đó hủy rồi. Có thể sắp xếp cho tôi một chỗ ngồi được không?”
 
“…À, vâng…”
 
“Gì vậy? Tôi chỉ đề nghị cho tôi một cái ghế, có gì mà phải hành xử khó khăn vậy.”
 
Ngay lập tức, nhân viên phía Hanseong di chuyển. Một chỗ ngồi mới được dọn dẹp và bố trí… Thậm chí còn trang trọng hơn cả chỗ của Trưởng phòng Lee.
 
‘Là ai vậy?’
 
Joohwan quay đầu muộn, cố nheo mắt nhìn. Nhưng dưới ánh sáng chói ngược từ máy chiếu, gương mặt người ấy vẫn chìm trong bóng tối.
 
‘Quản lý cấp cao à? Nhưng sao lại đến mà không báo trước?’
 
Trong những buổi thuyết trình trực tiếp, chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể làm lệch cán cân. Là cơ hội hay biến số, Joohwan lập tức đặt mình vào trạng thái quan sát.
 
“…”
 
Người đàn ông ấy chậm rãi bước tới chiếc ghế ở vị trí trung tâm.
 
Mỗi bước chân như kéo ánh sáng lại gần. Bóng tối trên gương mặt cậu ta dần rút xuống qua hàng lông mày, lướt qua sống mũi, rồi tan vào ánh sáng như một làn khói mờ.
 
“Đang đến phần nào rồi?”
 
Cậu ta hơi nghiêng đầu. Và lúc đó, gương mặt trắng sáng ấy hiện ra hoàn toàn dưới ánh đèn.
 
Joohwan khẽ nín thở, đầu anh giờ trống rỗng.
 
“Anh Seo Joohwan, phụ trách quảng bá từ Jin Planning, đang chuẩn bị bắt đầu phần trình bày.”
 
Trưởng phòng Lee nhanh chóng đáp lời, như một phản xạ.
 
“Bên Jin Planning…”
 
Vừa nghe đến cái tên ấy, người đàn ông kia mới quay đầu nhìn về phía Joohwan.
 
“Seo Joohwan… là anh?”
 
Ánh mắt chạm nhau, thời gian như chậm lại.
 
Ánh nhìn ấy tựa như đã dõi theo Joohwan suốt năm mươi năm, mỉm cười suốt ba tháng. Đôi mắt dài khẽ cong lên theo một đường mềm mại, chậm rãi kéo theo cả một trăm hai mươi năm nữa trôi qua.
 
Joohwan bất động. Mắt anh dán chặt vào đôi môi đỏ sẫm đang cong lên thành nụ cười.
 
“Vâng… Đúng vậy. Anh Lee, đây là người phụ trách chính mảng tiếp thị dự án nghỉ dưỡng.”
 
Giọng nói của Trưởng phòng Lee như vọng lại từ một nơi xa xôi, lẫn trong tiếng ù tai và khoảng không méo mó của khoảnh khắc.
 
Đâu đó, một tiếng chuông ngân lên… Vang rõ, trong trẻo và lạnh buốt.
 
Joohwan hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì.
 
Anh nhìn thẳng vào gương mặt không thay đổi kia, chậm rãi nói:
 
“Đây là Trưởng phòng Lee Si-hyun.”
 
Và đó chính là khoảnh khắc… Tiếng chuông định mệnh của cuộc đời anh vang lên.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Edit: Lynx
Trans: Sẻ


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo