Chương 3
‘Lee Si-hyun là ai?’
Để trả lời câu hỏi đó, phải xé ra một mảnh từ quãng thời gian tăm tối nhất trong đời anh… Seo Joohwan.
Chính xác thì, đó là thời điểm mà bất kỳ người đàn ông nào, kể cả Seo Joohwan, cũng trở nên thảm hại nhất.
—
【Hỏi: Có cách nào để khỏi phải đi nhập ngũ không? Tôi sẽ đưa hết điểm cho người trả lời được, xin đấy.】
【Gấp lắm rồi. Xin hãy nói cách nào không cần đi lính… Trừ việc nhập quốc tịch Mỹ. Nếu tôi tăng cân thật nhanh thì có được miễn không? Tỷ lệ thống nhất đất nước là bao nhiêu phần trăm?】
【Mấy trò lừa đảo sẽ bị báo cáo.】
【Chủ đề: Quân ngũ | #tân binh #quân đội #miễn nghĩa vụ】
Trả lời từ người dùng cấp “Thần Mặt Trời”:
【Không đời nào có vụ thống nhất trước khi cậu xuất ngũ đâu. Đi đi, tôi nghiêm túc đấy.】
—
Cũng như vô số lời than vãn tuyệt vọng rải rác khắp các diễn đàn, Joohwan từng tuyệt đối không muốn nhập ngũ. Anh phát điên vì cảm giác lãng phí tuổi trẻ, bị tước đoạt quyền tự do tối thiểu… Nhưng thật ra, điều khiến anh lo nhất lại là chuyện khác.
‘Nếu ai đó phát hiện thì sao?’
‘Việc chấp nhận bản thân là người đồng tính vốn đã khó khăn. Giờ lại phải vào quân đội? Quá nhiều thứ… Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Khốn thật.’
‘Mình có thể sống sót qua hơn một năm khi ở nơi chỉ toàn đàn ông mà không xảy ra chuyện gì sao?... Nhỡ đâu, trời cấm… Có gì xảy ra trong phòng tắm thì sao? Không ai có thể kiểm soát hoàn toàn ham muốn của mình được cả.’
Nhưng khi thực sự nhập ngũ, những nỗi sợ ám ảnh anh, vốn xuất phát từ định kiến và tưởng tượng lại hoàn toàn là điều vô căn cứ.
Không phải vì Joohwan giác ngộ điều gì hay bỗng dưng kiểm soát được bản thân. Mà là nhờ mấy người cùng phòng với cấp trên, ai nấy đều trông như củ khoai bị nhốt trong hầm tối mấy tháng. Nhờ vậy, dù có tắm chung hay nghe thấy tiếng ai đó "tự xử" sau khi tắt đèn, Joohwan vẫn thấy vô cùng bình thường.
Điều đó dần trở nên bình thường đến mức, anh bắt đầu nghĩ:
‘Khoan đã… Có khi nào mình không thực sự là gay? Mình đâu có cảm giác gì với đàn ông.’
Niềm hy vọng mơ hồ đó bắt đầu nhen nhóm bên trong tâm trí khi anh lên cấp Binh Nhất.
“Ê, Seo Joohwan. Sắp có lính mới rồi hả? Sướng nha.”
Một tiền bối ở phòng hành chính lên tiếng khi anh đang lau giày. Và đúng như vậy, không lâu sau, một chiếc xe tải quân đội từ ngoài vào tới doanh trại, kéo theo cả đám bụi mù mịt.
Joohwan chẳng suy nghĩ gì nhiều. Chỉ hy vọng đừng gặp lính mới quá phiền phức. Nghĩ vậy, anh tiếp tục cắm cúi đánh giày.
Dù vậy, một chút tò mò vẫn khiến anh liếc nhìn sang chiếc xe khi đám lính mới bắt đầu từng người một bước xuống.
‘Hm… Ai trong số đó sẽ là lính của mình đây?’
‘Là một củ khoai, một củ khoai bị cháy, một củ khoai mốc hay một củ khoai sắp hói.
Ánh mắt anh lướt qua dàn "củ khoai tây" vô hồn ấy như xem hàng tồn kho… Và rồi cho đến khi ánh mắt anh bất giác dừng lại trước một người.
Lời nói vô thức thoát ra khỏi miệng mà anh không kịp nhận ra.
“…Ồ, trông cậu ta cũng được đấy chứ.”
Giữa bãi khoai, một đóa bách hợp lặng lẽ nở rộ. Không phải khoai lang, càng không phải củ cải mà là một đóa bách hợp thực thụ.
Nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhất là khi tả một người da ngăm mặc quân phục, nhưng thực sự không có cách nào miêu tả người con trai ấy chính xác hơn nữa.
Cậu chàng đó… Đẹp một cách khác thường. Gần như không thuộc về thế giới này.
‘Cạo trọc đầu, mặc bộ quân phục như bao người, nhưng vẫn toát lên nét cao quý, thanh nhã đến khó tin. Ai mà mặc đồ lính trông ra thế được chứ?’
Joohwan đứng sững, tay vẫn cầm chiếc giày. Đã năm tháng kể từ ngày anh nhập ngũ… Năm tháng sống trong cảnh hạn hán cơn mưa nhan sắc, khiến con mắt thẩm mỹ được anh mài giũa từ thời đại học đều phai mờ trước những “củ khoai tây” ở đây.
Giữa cơn khô hạn ấy, gương mặt sạch sẽ kia như một trận mưa xuân… Một gương mặt đẹp như thế khiến anh không thể rời mắt. Anh thậm chí còn nhớ lại lần suýt thắng cuộc thi quảng cáo cho nước thể thao hồi đại học.
‘Nếu người này làm mẫu hôm đó, đội mình chắc chắn thắng… Cho dù cậu ta chỉ đứng yên mà không làm gì. Tại sao trường mình hồi đó lại không có người như vậy chứ?’
Joohwan cố tình nán lại lâu hơn sau khi đánh giày xong. Quay về phòng để nhìn mấy bộ mặt "ủ dột" kia làm gì, khi ở đây có thể chiêm ngưỡng một tuyệt sắc giai nhân ngoài đời thực?
“Đây là lính mới. Tôi đích thân đưa đến để đảm bảo không ai được phép bắt nạt cậu ta. Nắm rõ chưa? Cậu này, báo danh đi.”
“Binh nhì, Lee Si-hyun.”
Khi đó, anh chẳng thể ngờ chỉ một tiếng sau sẽ lại gặp lại cậu chàng ấy. Lúc ấy, bản thân anh còn đang bận suy nghĩ mấy chuyện ngớ ngẩn kiểu:
‘Người đẹp đó thật sự là lính của mình à?’
Không thể tin được. Nửa ngạc nhiên, nửa thấy có gì đó hứng thú, Joohwan cứ nhìn cậu ta mãi, không rời mắt… Cho đến khi bị một đàn anh huých nhẹ vào vai và chỉ vào chiếc ba lô mà trung đội trưởng vừa ném sang.
“Joohwan, đứng đực ra làm gì đấy? Nhanh đi nhận lính mới đi.”
“Binh nhất, Seo Joohwan!”
Joohwan vội vàng đứng nghiêm, gương mặt anh vừa cố nghiêm chỉnh vừa có chút ngờ nghệch, xưng danh.
“Huấn luyện thằng nhóc đó đàng hoàng vào đấy. Nó mà có vấn đề gì, cậu là người bị lôi đầu trước đấy. Giờ cậu là đàn anh của nó rồi.”
Dù có phần vui mừng khi gặp lại cậu ta, nhưng cảm giác “phụ trách” này chẳng khiến Joohwan dễ chịu hơn chút nào. Ngắm một con mèo dễ thương trong hình thì thích thật… Nhưng nuôi nó ngoài đời là chuyện hoàn toàn khác.
Joohwan liếc nhìn Lee Si-hyun lần nữa. Ở khoảng cách gần, cậu ta đúng là có khí chất kiểu thiếu gia: ‘Không bối rối, không vụng về, chỉ có ánh mắt lười nhác thoáng chút lạnh lùng.’
“Cậu là người chịu trách nhiệm khiến cậu ta thành lính thật sự.”
“Rõ.”
Tiền bối vỗ vai anh, nhắc lại, giọng đầy ẩn ý. Joohwan thì chỉ lặng lẽ tặc lưỡi trong lòng.
‘Mình còn chưa lo nổi bản thân, thì lấy gì mà rèn người khác được?’
Và đúng như vậy, Joohwan hoàn toàn thất bại trong việc biến Lee Si-hyun thành một người lính thật sự.
“Người huấn luyện cho Lee Si-hyun là ai?”
“Binh nhất, Seo Joohwan! Tôi… Xin lỗi…”
“Ồ, thảo nào giỏi thế… Là đàn em của Seo Joohwan mà! Ha ha! Xuất sắc sinh ra xuất sắc ha!”
“Cậu huấn luyện tốt thật đấy!”
“Cảm… Cảm ơn ạ!”
‘Làm sao “huấn luyện” được một người đã hoàn hảo ngay từ đầu? Đó mới là vấn đề thực sự.’
Lee Si-hyun hoàn hảo đến mức đáng sợ. Không cần ai nhắc nhở điều gì. Thể lực vượt trội. Mới hai tháng mà đã như sinh ra để cầm súng K2, chẳng khác gì lính chuyên nghiệp.
Còn Joohwan? Đôi khi anh không giống người. Chỉ như một con thú hoang đã khoác lên mình bộ quân phục.
—
Ầmmmm…
Từ sáng sớm tinh mơ… Cái quái gì vậy!…
Cảm giác như bị đấm thẳng vào mặt giữa lúc ngủ. Đầu óc thì mơ màng, không biết đang ở đâu. Dù tay vẫn đang vò quần áo bằng nước lạnh buốt, anh vẫn chưa thật sự tỉnh táo.
“Mẹ kiếp…”
May mà anh dậy trước tiếng kèn báo thức… Nếu không thì anh phải chạy bộ buổi sáng trong cái quần ướt sũng tinh dịch rồi.
Đó là lý do anh luôn bắt bản thân “giải quyết” mỗi đêm như một thói quen bắt buộc, dù mệt rã rời. Nhưng dạo gần đây chẳng có gì khiến anh hứng thú, nên đâm ra lơ là…Và bây giờ thì hậu quả rõ rành rành. Mà cái giấc mơ vừa rồi…
Từ trước đến nay, Joohwan chỉ dùng “tài liệu” có phụ nữ khi tự xử. Dù chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng anh vẫn cương quyết không đụng đến phim đồng tính. Có người chắc chắn sẽ hỏi: Hai cái đó khác gì nhau?
Nhưng với anh, sự khác biệt rất rõ ràng. Anh sợ… Sợ rằng một khi vượt qua ranh giới đó, sẽ không thể quay lại được nữa. Nên anh tránh, như thể đó là điều cấm kỵ. Kể cả khi chẳng có gì để xem, anh vẫn chỉ dùng trí tưởng tượng để giải quyết.
Ngay cả khi thủ dâm, anh vẫn cố chấp. Dù đang tưởng tượng cảnh ai đó bị “làm tới bến”, anh vẫn bắt bản thân phải hình dung mặt trước. Chỉ cần xoa chỗ đầu nấm đủ lâu là được, anh chẳng buồn thử cách khác.
‘Có lẽ vì quá lâu rồi vậy nên mới sinh ra giấc mơ quái đản kia.’
“Không, tôi không… Aa, ừm… Ư…”
Trong khung cảnh mơ hồ như đang tan chảy, một người phụ nữ đang quằn quại dưới thân một người đàn ông. Cô cố vùng vẫy trong chốc lát, nhưng rồi bị giữ chặt cổ tay.
‘Thấy chưa, kiểu này mới là đồng thuận mà.’
Joohwan nhắm mắt trán lấm tấm mồ hôi, thầm nghĩ. Vẫn là kịch bản cũ rích.
‘Bắt đầu sẽ là “Không… Đừng…”, rồi “Ư… Aa…”, sau đó lại là “Thật ra… tôi thích…” và cứ như thế đến khi kết thúc.’
‘Nhưng lần này, có gì đó không đúng… Thật sự rất không đúng.’
Những cơ thể quấn lấy nhau không còn mang lại cảm giác kích thích, chỉ thấy một nỗi bất an mơ hồ… Như thể có điều gì rất sai đang xảy ra mà chưa ai nhận ra.
Joohwan bắt đầu thấy kỳ lạ, anh cảm thấy có gì đó đang thay đổi.
“Muốn tôi đút vào lắm à?”
“…Ừm… Đúng vậy…”
Ngay khoảnh khắc người đàn ông chuẩn bị tiến vào… Thì đập vào mắt chính hình ảnh anh lại đang dạng chân ra.
Không phải người phụ nữ như mọi khi. Mà là chính bản thân anh trong vai những người phụ nữ mà anh từng tưởng tượng ra.
Rồi… Anh từ từ hạ thấp người, đón lấy dương vật đang cương cứng đỏ ửng phía dưới đang từ từ đi sâu vào trong.
‘…Khoan.’
Joohwan chết sững, đôi mắt anh mở to kinh ngạc, hai tay ôm đầu, gương mặt anh trắng bệch.
‘Tại sao lại có thêm một “cái kia”?’
‘Chẳng lẽ… Cả hai người này đều là đàn ông?’
Lý trí như bị xé toạc, Joohwan như rơi vào một vòng xoáy tối tăm.
Rồi gương mặt người đàn ông, lúc đầu mờ ảo như phủ sương… Bỗng trở nên rõ ràng. Rõ đến mức Joohwan không kịp phản ứng.
Và đó là cú sốc tinh thần thứ hai ập tới như muốn nhấn chìm anh lần nữa.
‘Cậu ta… Đang xưng hô trống không?’
Joohwan chết lặng, gương mặt anh đờ đẫn liếc mắt về phía người ở phía trên.
Gương mặt đó… Là gương mặt mà Joohwan nhìn thấy mỗi ngày trong gương… Lại là chính bản thân anh.
Chính Seo Joohwan đang ở phía trên, chuyển động liên hồi. Mỗi cú thúc khiến đầu dương vật căng cứng ở phía dưới lại bị ép xuống… Rồi lại bật ngược lên, đầy ướt át và ám muội.
Người nằm dưới khẽ nhíu mày, đầu hơi ngửa ra sau, khuôn mặt người đó đỏ ửng, lấm tấm mồ hôi, như không chịu nổi kích thích. Mái tóc đen trượt xuống, để lộ gương mặt phía dưới một cách rõ ràng.
“…Xin anh… Đưa sâu vào đi.”
Một gương mặt quen thuộc đến mức không thể nhầm lẫn. Cậu ta khẩn thiết van xin… Với cái ánh mắt chưa từng lộ ra cảm xúc nào như thế trước đây. Vẻ lãnh đạm thường ngày dường như tan chảy thành thứ gì đó mềm yếu, dễ vỡ. Đôi môi run rẩy, phát ra những tiếng thở nặng nề, ánh mắt ngập ngừng, tất cả như đang cầu khẩn anh một điều duy nhất.
“Chết tiệt…!”
Rầm!
—
Và rồi, kể từ ngày hôm đó có một tin đồn đã bắt đầu lan ra khắp doanh trại.
Rằng Seo Joohwan rất ghét Lee Si-hyun.
Chẳng ai thấy điều đó bất thường. Một người luôn hòa đồng, dễ gần như Joohwan, vậy mà mỗi lần gặp Lee Si-hyun lại tỏ vẻ khó chịu ra mặt… Điều đó đủ để bất kì ai cũng nhìn ra.
Còn Joohwan? Anh chẳng buồn phủ nhận. Ngược lại, anh lại càng giữ khoảng cách với Lee Si-hyun.
‘Thân thiết với Lee Si-hyun thì được ích gì chứ, khi điều duy nhất cậu ta mang tới cho mình là một mớ suy nghĩ rối ren và cảm giác bất an?’
Tránh xa cậu ta vẫn tốt hơn. Thế nên thay vì giải thích, anh lựa chọn im lặng, giữ khoảng cách và tránh mặt Lee Si-hyun bằng mọi giá.
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Sẻ
—