Bản dịch Cẩm Nang Sống Còn Của NPC của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 10
Tác giả: 낱말
Dịch: Yui
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Trong tiếng cười đan xen không ngớt, Hội nghị JjuJju đã gửi một thông báo chung vào phòng trò chuyện của bang hội. Hóa ra những chiếc ghế trống lác đác kia là vì có người chẳng thể chịu nổi phút giây rảnh rỗi, nên đã vội vã lên đường đi săn.
Ngay khi thông báo được đăng lên, các thành viên bang hội từng rời khỏi chỗ liền lần lượt quay trở lại. Giữa họ, một nhân vật mang vẻ trầm tĩnh, vốn đã ngồi sẵn trên ghế từ trước, lặng lẽ dõi mắt về phía Jinon rồi cất lời.
[Kênh thường] Chủ nhân: Vậy là, cậu cũng sẽ cùng chúng tôi tham gia cuộc đột kích chứ?
[Kênh thường] Nucksal: Ấy chà, tất nhiên rồi. Còn phải hỏi sao nữa…
“Không. Tôi không có đi.”
[Kênh thường] Nucksal: Cái gì?????
“Bởi vì tôi nhận được một nhiệm vụ ẩn.”
[Kênh thường] Water Neunself : ?????????????
[Kênh thường] Jinyeong-kun: Nhiệm vụ ẩn ư???????
[Kênh thường] Camellia: ?
[Kênh thường] Norite Keep Going: Điên rồi
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tự lo liệu lấy đi.”
[Kênh thường] Hội nghị JjuJju: Nhiệm vụ ẩn đó rốt cuộc là gì chứ!!!!!! Nói rồi hẵng đi!!!!!
[Kênh thường] Water Neunself: Hm hm hm hm nhiệm vụ nghề nghiệp? Hay là kỹ năng? Hay danh hiệu???
“Tôi vẫn chưa rõ, nên sẽ đi tìm hiểu rồi trở về. Thế nên, mọi người chờ một chút đi.”
[Kênh thường] Nucksal : Này!!!!!!
Người ấy đã rời đi từ lâu, không còn nơi này nữa. Tiếng hét vang của Nucksal văng vẳng tan vào khoảng không vô định.
Nơi Jinon mở mắt trở lại là một căn phòng u tối, trong đó chỉ đặt duy nhất chiếc ghế sofa đơn lẻ một mình.
Jinon, dựa vào ánh trăng lẻn qua khung cửa sổ, bước từng bước chậm rãi. Ngay sau khi quăng mình lên chiếc sofa, hắn vội vàng mở tab nhiệm vụ ra xem xét.
Trên nền những nhiệm vụ đã được hoàn thành từ lâu, nhiệm vụ ẩn mới nhận được tại nhà trưởng làng bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh, như một ngọn đèn dẫn đường giữa màn đêm u tối.
[Hidden Quest : Niềm tin vững bền của So Geum]
Chỉ riêng cái danh hiệu cũng đã khiến trái tim rạo rực, một cảm giác mà từ trước đến nay Jinon chưa từng trải qua. Lấy lại nhịp thở cho đều đặn, hắn mở ra trang chi tiết của nhiệm vụ.
——————————————————
[Hidden Quest : Niềm tin vững bền của So Geum]
Hãy lấy được tín nhiệm của So Geum, trở thành trợ thủ đắc lực của cậu ấy!
[Điều tất yếu]
Đạt đến mức thiện cảm tối đa (999) với Trưởng làng Elce, “NPC So Geum.”
[Tiến trình hiện tại]
Jinon (903/999)
[Phần thưởng]
Niềm tin của “NPC So Geum”
——————————————————
Jinon thong thả đọc từng dòng nhiệm vụ, rồi khẽ mấp máy môi những từ ngữ khiến hắn đặc biệt chú ý.
Tín nhiệm, trợ thủ, niềm tin.
Ánh mắt Jinon dừng lại lâu hơn trên từ cuối cùng, trong lúc vẫn lướt qua những âm tiết tròn trịa nơi đầu lưỡi.
“Niềm tin sao….”
Xưa nay người ta vẫn nói, trong ba điều: niềm tin, hy vọng và tình yêu — thì điều cao quý nhất chính là tình yêu. Nếu đã giành được niềm tin của So Geum, rồi thêm vào đó khát vọng đã sớm dâng đầy tràn, ắt hẳn điều cuối cùng sẽ đơm hoa kết trái thành tình yêu đích thực.
Jinon đã từng linh cảm rằng một ngày như thế này rồi sẽ đến. Cơ hội đến như một món quà trời ban, như minh chứng cho một điều rằng quãng thời gian mà hắn đã đổ dồn bao nhiêu tâm sức vào không hề uổng phí. Trong khoảnh khắc ấy, hạnh phúc trào dâng đến mức tưởng chừng có thể ngất lịm đi được.
Một tia sáng le lói trong bóng tối khẽ rọi xuống, trải nhẹ như tơ lên gương mặt của Jinon.
***
Một hành tinh thống nhất dưới trướng một vương quốc duy nhất. Một thế giới thanh bình, nơi không chỉ có những cuộc chiến tranh biến mất, mà đến cả những tranh cãi nhỏ nhặt giữa con người với nhau cũng không còn tồn tại.
Gió nhẹ lướt qua bầu trời xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ tỏa ấm nhân gian, những hạt mưa rơi lấp lánh như ngọc và những bông tuyết đáp xuống dịu dàng như lời ru mẹ của hiền, vạn vật làm nên thế giới này đều chan chứa tình thương vô tận dành cho loài người.
Nơi tận cùng của thế giới tươi đẹp ấy, dù chẳng một ai hay biết vẫn có một người, âm thầm hy sinh cả một đời chỉ để bảo vệ họ.
Suốt 365 ngày trong một năm, khi hoàng hôn buông xuống, người ấy phải lặng lẽ bước lên đỉnh tòa tháp ma thuật, canh giữ cánh cổng nơi lũ ác ma chen chúc gào thét trong ngục tối. Một con người đáng thương, một kẻ gác cổng duy nhất của tòa tháp, toàn thân bị bóng đen phủ trùm, như thể chính mình đã hòa làm một với màn đêm.
Vào một đêm nọ, giữa muôn vàn đêm dài cô quạnh đã từng lặng lẽ trôi qua, người gác cổng bỗng tìm thấy một chiếc kính viễn vọng cũ kỹ và bụi mờ được cất giữ nơi tầng hầm của tòa tháp ma thuật. Một phát hiện tưởng chừng nhỏ nhoi, nhưng đủ khiến lòng dâng lên niềm vui khôn tả.
<Mình được nghe đâu phía bên kia khu rừng là chỗ con người sống cùng nhau phải không nhỉ?>
Người gác cổng, trong lòng tò mò không nguôi về dáng vẻ của những con người đó, đã vác trên vai chiếc kính viễn vọng lớn bằng cả thân của mình, chật vật trèo lên đỉnh tòa tháp ma thuật.
Rồi khoảng thời gian đã trôi qua một trăm năm nữa.
Người gác cổng ngồi nơi đỉnh tòa tháp, vẫn lặng lẽ quan sát làng mạc của con người, bỗng nhiên từ phía sau vang lên những tiếng thì thầm nhẹ nhàng, nhỏ bé.
<Hừ hừ hừ, này tên kia. Ngươi nghĩ những kẻ đó có biết ơn sự hy sinh vĩ đại và cao cả của ngươi hay sao? Đừng có mơ nhé. Khì khì.>
<Ư hích hích. Con người là vậy đấy, biết mà giả vờ như không biết, không biết lại giả vờ biết. Ngươi nghĩ có phải vì họ không tìm đến ngươi nên ngươi cũng biết mà làm ngơ chăng?>
<Hừ hừ hực, đồ ngốc ngếch. Nếu là ta, ta đã trả thù rồi đấy.>
<Kẻ nhát gan không có dũng khí để làm điều đó. Đồ ngốc tội nghiệp. Ư hích hích.>
Trong lòng người gác cổng vốn bình lặng, nay bỗng nổi lên những làn sóng còn sót lại. Những ác ma tinh ranh, nhanh nhạy, không ngừng thổi vào đó luồng khí u ám của sự phủ định.
<Dù ngươi có trụ lại nơi đây cho đến khi trở thành bộ xương khô, bọn họ cũng chẳng bao giờ nhận ra ngươi đâu. Hừ hừ hực. Ngươi thật sự nỗ lực làm việc vô nghĩa mà chẳng ai nhớ đến đấy!>
<Loài người chỉ biết đến bọn họ mà thôi!>
<Họ không hề biết đến sự biết ơn!>
Những lời thì thầm của ác ma như ngọn lửa châm ngòi, gieo mầm cho những hạt giống bất mãn nhỏ bé đã được chôn sâu trong lòng người gác cổng, nhanh chóng lớn lên mạnh mẽ trong phút chốc.
Khoảnh khắc chứa đựng nỗi buồn, oán hận và ý niệm trả thù trong lòng, đôi mắt người gác cổng, cậu ta đã bội ước với thần linh bỗng trào ra những giọt lệ máu rơi lả chả.
<Ta đau đớn đến thế này, sao bọn họ lại chỉ biết hạnh phúc, tại sao chứ? Oán giận, oán giận, oán giận!>
Cuối cùng, trong cơn phẫn nộ dâng trào, người gác cổng đã ném chiếc kính viễn vọng xuống tận dưới chân tháp, rồi cắm chìa khóa vào ổ khóa để khóa chặt cánh cửa lại.
Ngay khi cánh cửa mở tung, bảy mươi hai con ác ma như đã chờ sẵn, ào ra ngoài và mỗi đứa một hướng, chúng thiêu rụi rừng xanh, cắt nát đất đai, giáng xuống những cơn mưa máu đỏ tươi. Có con ác ma còn làm cho dòng sông tràn bờ, gây ra hạn hán, khiến con người lâm vào cảnh đói khát và nghi kỵ lẫn nhau.
<Hahaha, Ahahaha.>
Người gác cổng, đứng nhìn thế giới hóa thành đống đổ nát, lần đầu tiên trong đời bật lên nụ cười vang rền.
Giữa thế giới nhuốm màu hỗn loạn, loài ác ma không ngừng lớn mạnh, chúng tràn vào các làng mạc, chiếm lấy những hòn đảo, thậm chí thôn tính cả đại lục rộng lớn.
Cuộc chiến giữa ác ma và con người, cùng với những xung đột lẫn nhau, đã khiến nhân loại suy giảm nghiêm trọng về số lượng. Những người còn sống sót, chưa bị bóng ma xâm chiếm, cuối cùng quy tụ về hòn đảo cuối cùng mang tên Eure, một vùng đất chưa bị nhuốm bẩn và tại nơi ấy, họ dựng nên những cụm dân cư nhỏ bé, cố gắng sinh tồn từng ngày.
Vào một ngày nọ, giữa xã hội tràn ngập sự hoài nghi và tuyệt vọng, khi cuộc sống chỉ còn là chuỗi ngày gắng gượng, vị tư tế Louise, trong cơn cầu nguyện tha thiết dưới mái vòm thánh điện đã chứng kiến một điều kỳ diệu giáng thế: trước mắt nàng, một trăm vị Bất Tử giả, những người mang vận mệnh cứu rỗi thế gian, đã xuất hiện…
[Pháo đài cuối cùng của nhân loại, hỡi những nhà khai phá bất tử. Hãy phong ấn lũ ác ma đang tung hoành dưới bầu trời chẳng thuộc về chúng, và cứu lấy thế giới.]
Hãy ghi danh trở thành một trong 100 người thử nghiệm <The Frontier> cho tựa game MMORPG thực tế ảo !
***
Ngay khoảnh khắc ngôi nhà của trưởng làng bị phong tỏa, So Geum liền mất đi tri giác.
Giống như cái ngày bị giam hãm trong chốn này, cậu lại lần nữa chìm vào cõi tối tăm không bờ bến. Mãi cho đến khi bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra nơi mình đang nằm chính là chiếc giường ấm cúng quen thuộc, So Geum mới dần thả lỏng đôi vai căng cứng vì lo sợ.
Bầu trời ngoài khung cửa sổ vẫn nhuộm sắc lam nhàn nhạt, có vẻ như bình minh còn chưa lên. Nhìn thấy Hwin Dung đang ngồi gật gù thiếp đi trên giá đậu cạnh cửa, So Geum khẽ khàng mở bảng nhiệm vụ ra.
Những ngón tay thon dài của So Geum khẽ gõ nhẹ lên tấm chăn phủ, từng nhịp, từng nhịp, khi cậu chăm chú đọc lấy nội dung trước mắt.
“…Nhiệm vụ ẩn à.”
So Geum khẽ lặp lại, giọng trầm ngâm, rồi chậm rãi nhớ lại khoảnh khắc mình từng đăng ký tham gia với tư cách người thử nghiệm trong giai đoạn closed beta.
Tiết trời se lạnh của mùa đông năm ấy, cũng chính là ngày diễn ra lễ tốt nghiệp trung học phổ thông. Để giết thời gian cho đến tận khuya, So Geum — hay đúng hơn là Lee Yun đã tìm đến quán net quen thuộc, nơi cậu vẫn thường lui tới, và ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc như mọi khi.
Tựa game mà cậu sẽ chơi, đương nhiên, chính là <Fantasy Project>. Đây là trò chơi mà Lee Yun đã gắn bó suốt từ những năm trung học cơ sở, đều đặn không gián đoạn cho tới tận bây giờ.
Trong lúc chờ màn hình tải, cậu đang chọn bài hát sẽ nghe hôm nay thì bỗng từ phía đối diện, một nhóm nam sinh trạc tuổi cậu đồng loạt hét lên một tiếng “Aaa!”, vang dội cả khoảng không.
Ban đầu cậu định phớt lờ cho xong, nhưng tiếng ồn quá lớn khiến tai chẳng thể không hướng về phía ấy. Trong dòng câu chữ lộn xộn được ném ra từ miệng họ, Lee Yun đã kịp nhặt lấy vài từ khóa có vẻ trọng yếu.
Rise, trò chơi, người chơi thử bản beta, The Frontier, thể loại MMORPG.
Oái oăm thay, đó lại chính là thể loại game giống hệt như Fantasy Project — tựa game mà cậu đang chơi.
Nếu trò chơi đó thực sự chiếm được một phần thị phần của Panp, thì với cậu — kẻ thỉnh thoảng vẫn bán vật phẩm và vàng để kiếm chút tiền tiêu vặt, đó có thể trở thành mối đe dọa đáng ngại.
Lee Yun lập tức gõ “The Frontier” vào cổng tìm kiếm. Vừa truy cập vào trang chủ chính thức, một đoạn video phủ kín màn hình lập tức phát tự động.
‘Wow….’
Chẳng bao lâu sau, Lee Yun đã hiểu vì sao đám học sinh ngồi ghế trước lại náo loạn đến thế.
Một trò chơi thực tế ảo sao…Thứ mà suốt thế kỷ 20 người ta tranh cãi không ngớt rằng liệu có thể phát triển được hay không, rốt cuộc cũng đã xuất hiện giữa thế gian này.
Sau khi xem đoạn trailer giới thiệu, Lee Yun như bị mê hoặc, đã viết tên mình vào trang đăng ký thử nghiệm beta mà không chút do dự.
Hơn nữa, nếu may mắn được chọn làm tester, người ta còn hỗ trợ cả khoang vận hành trị giá đến cả chục triệu won, vậy thì chẳng có lý do gì để không thử đăng ký cả.
Tựa game The Frontier, ngay khi vừa ra mắt công chúng, đã nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ sự chú ý của giới game thủ nhờ vào quy mô choáng ngợp cùng chất lượng đồ họa điên rồ, lập tức tạo nên cơn sốt. Hơn mười triệu người đã nộp đơn xin tham gia đợt thử nghiệm kín, một kỷ lục chưa từng có.
Và Lee Yun, vượt qua xác suất một phần mười vạn, đã trở thành một trong đúng một trăm người được chọn để bước vào thế giới beta kín ấy.
Trước khi bắt đầu giai đoạn thử nghiệm, dù đã thiết lập biệt danh và tùy chỉnh ngoại hình, nhưng để ngăn việc các tester trở nên nổi tiếng hay gây chú ý, công ty phát hành đã áp dụng một biện pháp đặc biệt: đồng loạt phủ lên họ cùng một diện mạo và thay thế biệt danh bằng một mã số thứ tự, từ 001 đến 100.
Và số hiệu của cậu là 012.
Số 012 chính là So Geum – cùng với chín mươi chín người beta tester còn lại, đã bắt đầu trò chơi với thân phận được định sẵn: những bất tử giả được gửi tới thế gian này để cứu rỗi thế giới.
TIP! Hãy thử trang hoàng nhân vật của bạn thật độc đáo bằng hộp trang phục đang được bày bán tại Cửa Hàng Tiền Mặt.
Bản dịch Cẩm Nang Sống Còn Của NPC của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.