Cẩm Nang Sống Còn Của NPC - Chương 9

Bản dịch Cẩm Nang Sống Còn Của NPC của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 9

Tác giả: 낱말

Dịch: Yui

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Một đêm đầy sao, những vì tinh tú rực rỡ tỏa sáng trên cao như vẩy bụi bạc lên bầu trời thanh vắng.

Trước túp lều nhỏ nằm trên đỉnh đồi một nơi có thể phóng tầm mắt bao quát cả ngôi làng Elce yên bình phía dưới, lặng lẽ hiện diện ba nhân vật mang sắc trắng, đỏ và đen, rải rác đứng trong ánh sáng mờ dịu của màn đêm.

Ba người bọn họ, sau một hồi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép chặt, mái tóc bất chợt bị làn gió lùa qua, tung bay phấp phới. Mang theo những dáng vẻ muôn hình vạn trạng, cả ba lúc này đều đã ngồi bệt xuống đất, mông đập mạnh khiến tiếng động vang lên lốp bốp giữa khoảng không tĩnh lặng.

Cơn gió mang theo lá úa một lần nữa cuốn qua họ, và chỉ đến khi ấy, người đàn ông tóc đỏ mới khẽ mở miệng.

“Này… vừa rồi là cái gì vậy?”

Người đàn ông ấy gây ấn tượng với đôi mắt đờ đẫn, người đàn ông chỉ vào cánh cửa đang đóng, đôi tai động vật nhô ra rõ rệt giữa mái tóc rối bù.

Trong chốn nhân gian, người ấy mang danh hiệu Nucksal. Từ đôi môi của người ấy, thấp thoáng lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn, minh chứng cho việc cậu đã dung nạp huyết quản của loài sói đỏ vào hình hài của mình, tựa như một món trang sức được tôi luyện từ tạo hóa.

“Cái này là thứ gì vậy? Bị lỗi gì thế?”

Theo sau người đàn ông ấy, chính là kỵ sĩ Camellia, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt trắng toát, khoác trên mình bộ giáp khổng lồ vượt xa kích thước cơ thể của cô, chợt cất lời.

“...Này hội trưởng. Lẽ nào anh đã gây ra sự cố gì rồi à?”

Ánh mắt Camellia đượm nét trầm tư, hướng về người đàn ông toàn thân như nhuộm mực đen.

“Sự cố?”

Trước lời hỏi của Camellia, giữa đôi mày của Jinon vô tình hiện lên nếp nhăn.

Jinon ngồi xếp bằng trên nền nhà, hai tay khoanh lại, đăm chiêu nhìn cánh cửa khép kín một hồi lâu. Nét mặt hắn lộ ra dáng vẻ bối rối, như thể chẳng tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy đến với bản thân.

Phải một lúc lâu sau, Jinon mới chậm rãi đứng dậy. Hắn khẽ phủi đi lớp bụi cát mịn bám mờ trên những chỗ từng chạm đất, khiến bộ y phục đen tuyền thoáng chốc đã lấy lại vẻ tinh tươm như chưa từng vương chút hại bụi bẩn nào.

Jinon, đang lặng lẽ ngắm nhìn Nucksal và Camellia thì thầm trò chuyện, đưa mắt nhìn vào trong căn lều tranh, bỗng nét mặt lộ vẻ quả quyết, bước đến đứng sừng sững trước cửa nhà vị trưởng làng.

Giữa cánh cửa và hắn, dường như có một luồng căng thẳng khó hiểu thoảng qua.

Khoảnh khắc Jinon nắm chặt tay nắm tròn trên cánh cửa và đẩy cửa, cánh cửa vẫn trơ trơ bất động, thì trên đó hiện lên một dòng thông điệp lạ lẫm lần đầu hắn trông thấy.

[Hệ thống: Do đang kiểm tra hệ thống, nhà của trưởng làng sẽ bị đóng cửa.]

“Mấy đứa này khốn kiếp này?”

Trò chơi thực tế ảo <The Frontier> áp dụng hệ thống thời gian 24 giờ của thực tại, khiến thời gian bên trong và bên ngoài trò chơi trôi chảy đồng nhất. Do đặc tính phản ánh thời gian thực, người chơi trở nên cực kỳ nhạy cảm, dù chỉ là khoảng trống một hay hai giờ.

May mắn thay, công ty <Rise> điều hành The Frontier là một doanh nghiệp hiếm hoi luôn đề cao giao tiếp cởi mở với người chơi, bởi vậy, trong mọi việc, họ luôn đặt sự tiện nghi của người chơi lên hàng đầu.

Dẫu chẳng màng đến chuyện khác, song về thời gian bảo trì, cho đến nay vẫn chưa từng có điều gì đáng phàn nàn…

“À….”

Theo như thường lệ, các đợt bảo trì định kỳ lẫn bất thường đều được thông báo trước ít nhất một tuần. Vậy mà lần bảo trì nhắm đến nhà trưởng làng này, nói theo lối dân dã, quả là một hành xử thiếu tinh tế.

“Ôi, đám người Rise này thật đáng trách…”

Tiếng gầm gừ vang vọng, lan tỏa trong không gian.

Bọn họ nào có hay biết, để được nhìn thấy người ấy chỉ thêm 1 phút ngắn ngủi, mà hắn đã không tiếc thân làm đủ mọi điều tại nơi làm việc. Ấy thế mà bọn họ lại dám tước đoạt niềm an ủi duy nhất trong một ngày dài mỏi mệt của hắn ta, đám người vong ân phụ nghĩa không hơn không kém.

Bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa siết chặt đến mức nổi gân, như thể cố kìm nén một điều gì sắp bùng nổ. Kẽo kẹt, một âm thanh tưởng chừng vang lên, khi Jinon quay đầu một cách gấp gáp, ánh mắt lặng lẽ quét qua khung cửa sổ nhỏ cạnh cánh cửa.

Ý nghĩ vừa vụt qua, thân thể đã hành động trước cả lý trí. Jinon không ngần ngại giáng một cú đấm mạnh mẽ xuống tấm kính trông mong manh đến độ tưởng như chỉ cần chạm khẽ cũng đủ khiến nó vỡ vụn.

Leng keng!

Âm thanh kính vỡ vang rền, xé toạc không khí một cách dữ dội. Sức mạnh ấy đủ để nghiền nát đầu một con quái vật khổng lồ, song trái ngược với tiếng động inh ỏi, khung cửa sổ trông yếu ớt ấy vẫn nguyên vẹn không hề một vết nứt nhỏ nào.

Không thể xông vào qua cánh cửa, Jinon nghĩ rằng dù sao cũng phải thử qua khung cửa sổ, nhưng thật vô lý khi có thể xuyên thủng cả một bức tường vững chãi như thế.

“Anh định hành động như thế này sao?”

Cơn tức giận làm cho đôi mắt hắn như ngập tràn sắc đỏ chói lọi. Hắn vung tay đánh mạnh một lần vào bức tường ngoài tòa nhà mà không biết vì sao, rồi quay bước đi. Đến lúc ấy, Jinon tiếp tục đá mạnh vào chiếc cột nhỏ của hộp thư, vật gì đó vốn đã khiến hắn khó chịu và vướng víu từ trước.

Chiếc hộp thư hình ngôi nhà với mái ngói đỏ rực, như muốn trêu ngươi, bỗng phát ra tiếng kêu “ting dong” vang vọng rồi rung rinh liên hồi, khiến lòng người thêm phần bối rối không yên.

Người tên Nucksal đứng bên cạnh Camellia chứng kiến cảnh tượng tréo ngoe ấy liền phá lên cười vang đầy thích thú.

“Hahaha! Này, Woo Jin Heon, thành thật mà nói thì mày làm gì thế?”

“Tao làm sao.”

“Lúc nãy mày cho cái gì thế?”

“Không có gì hết.”

“Ha, vừa mới đưa cái gì đó xong mà còn bị đuổi khỏi chỗ chơi, chắc chắn không phải chuyện bình thường rồi. Mày cứ thế này thì bị cấm chơi thật đấy à? Vậy tao biết phải chơi với ai đây!”

Âm thanh ồn ào, ầm ĩ của kẻ to giọng rên rỉ khiến đầu óc hắn như chấn động, ù đi không ngớt. Trên trán Jinon, xuất hiện một vết nhăn sâu kéo dài, in hằn rõ sự khó chịu không thể giấu giếm.

Dù suy nghĩ kỹ đến đâu, thì hắn cũng không thấy mình làm gì đến mức bị đuổi. Chỉ đơn giản là trao cho người ta một món đồ mà thôi.

Chỉ là viên ngọc nhỏ bé thu được sau khi xử lý một con quỷ mà tên cũng chẳng nhớ rõ. Kẻ đã nhờ hắn trông nom đôi mắt ấy bảo đó là vật duy nhất trên đời, nhưng hắn nào có biết đâu. Chỉ thấy nó đẹp và lấp lánh, nên đã trao tặng. Đơn giản vì nó đẹp.

“Tao chỉ tặng một món đồ vụn vặt mà thôi.”

“Làm gì có chuyện đó. Nhìn thứ trong tay cậu ấy, sáng lấp lánh như kim cương vậy đó.”

Có lẽ vì bản chất của một tay lính canh, Nucksal sở hữu tầm nhìn nhạy bén tuyệt đỉnh. Camellia, đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Nucksal, tiến đến gần Jinon rồi hỏi.

“Nếu như trưởng bang bị cấm thì tôi cũng bị sa thải hay sao?”

“Sao cơ?”

“Vì không phải công việc chính thức nên chắc chắn sẽ không có tiền trợ cấp thất nghiệp đâu mà đúng không?”

Camellia mang nét mặt lo lắng, ánh mắt dõi về phía xa dưới chân đồi. Trong đôi mắt ấy như chứa đựng sự đoán định mong manh về tương lai bấp bênh đang chờ đợi điều gì đó.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Jinon khẽ bật ra một tiếng cười khẩy. Kẻ này hay kẻ kia, chẳng ai trong số họ là người bình thường cả.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hắn ta lướt qua khung cửa sổ nhà trưởng làng, tấm kính mờ mờ hé lộ đôi chút nội thất bên trong thì ở rìa tầm nhìn, một tia sáng lấp lánh khẽ thoáng qua.

“…….”

Vì đã quá quen với những tưởng tượng kiểu này, nên ban đầu hắn cứ ngỡ mình lại đang nhìn nhầm lần nữa. Thế nhưng, lần này không phải là ảo giác. Ở một góc của giao diện, nơi bấy lâu nay vẫn trống trơn, không chút biến động, dòng chữ đỏ trong mục nhiệm vụ khẽ bật lên, như nhảy múa trong tầm mắt.

Trước khi bị buộc phải thoát ra, hắn đã kịp nhìn thấy khung lỗi đỏ rực hiện lên một thông báo rằng sự kiện đặc biệt đã được kích hoạt, hệ thống buộc phải khẩn cấp phong tỏa. Khóe môi Jinon khẽ cong lên, như thể đang nuốt lấy một nụ cười chẳng hề lành lặn.

“Chừng ấy thôi cũng đủ để hiểu, chắc hẳn phải là một nhiệm vụ phi thường đến mức chẳng thể xem nhẹ.”

Lũ điều hành ngu xuẩn kia. Trước giờ cứ tưởng chỉ toàn bọn đầu đất cứng nhắc, nào ngờ lại có gan giấu một nhiệm vụ đáng yêu đến thế. Cũng khéo nghĩ ra trò hay đấy chứ.

Ngay khoảnh khắc Jinon định mở khung nhiệm vụ để xem chi tiết, một khối bông mềm rực sắc bất ngờ lù lù chắn ngang trước mặt hắn.

“Này… Người chơi ơi!”

“Sao nào.”

Ánh mắt vừa hạ xuống, liền trông thấy một sinh vật nhỏ nhắn đang đứng đó, hai tay chắp lại một cách ngay ngắn, đầy cung kính. Rõ ràng là nó đang đứng thẳng, vậy mà đỉnh đầu cũng chỉ vừa chạm tới ngang hông của Jinon, thậm chí có khi còn chưa tới.

Nhân vật ấy, có vóc dáng còn thấp hơn cả người chơi — lại chính là một trong những quản trị viên của <The Frontier>. Trên mái tóc xoăn tít, màu xanh lục óng ánh, nổi bật một dòng chữ sáng rực: ‘[GM] Lime’ — biệt danh của kẻ điều hành thế giới này.

Jinon nghiêng đầu sang một bên. Dùng ngón trỏ chỉ vào nhân vật nhỏ bé ấy, và quay người lại rồi lên tiếng.

“Này hai người, vật này lại biết chuyển động sao? Tôi cứ tưởng nó chỉ là bức tượng gỗ đứng yên trước giờ.”

Dẫu rằng cả So Geum lẫn Jinon đều không hề hay biết, nhưng Lime vốn nổi danh là NPC thứ 3 trong nhà trưởng làng, người kế thừa vị trí của Jinon với những biệt danh như “Kẻ mê muội So Geum” hay “Chó săn bảo vệ So Geum.”

Khác với những kẻ khác, những kẻ tự do rong ruổi khắp bản đồ để giúp đỡ người chơi, Lime lại suốt 365 ngày trong năm, 24 giờ mỗi ngày, không hề rời khỏi vị trí trước nhà trưởng làng, chẳng khác nào một bức tượng gỗ canh giữ hay một chiếc CCTV hình người.

Thế rồi, lần đầu tiên nó chuyển động. Thậm chí còn lên tiếng nói nữa.

“Ồ? Vật này lại biết chuyển động sao? Tôi cứ tưởng chỉ là pho tượng nhân vật mà thôi.”

“Vậy hả?”

Trước cảnh tượng bất ngờ ấy, Nucksal cùng với Camellia vội vã chạy đến, rồi nhanh chóng đứng chầu hai bên hông của Jinon.

“Mọi người cũng mới thấy lần đầu sao?”

Trước câu hỏi của Jinon, Nucksal và Camellia đều gật đầu một cách mãnh liệt. Ánh mắt của ba người cùng hướng về phía Lime, trong khi đứa trẻ, vẫn ngước nhìn những người chơi đang trố mắt ngạc nhiên về mình, lại cất tiếng lên lần nữa.

“Người tiên phong! Chẳng hay bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cái gì vậy, giọng nói thật dễ thương làm sao…”

Nhân vật mang hình dạng một đứa trẻ cũng nói chuyện y hệt như một đứa trẻ thật sự. Khi nghe tiếng nói lắp bắp ấy, nét mặt Camellia dần trở nên dịu dàng, mềm mại hơn.

Lime thở dài sâu một tiếng khi nhìn vào đôi mắt Camellia đang ngồi xổm trước mặt mình, rồi ngước lên nhìn người chơi to lớn nhất. Và rồi lại đặt ra câu hỏi mà chẳng ai từng đáp lời.

“Tôi đã chứng kiến cảnh tất cả mọi người đều bị dịch chuyển ra ngoài cánh cửa. Có phải bên trong đã xảy ra chuyện gì chăng?”

Đứa trẻ nhỏ xíu đọc rõ ràng từng câu từng chữ. Trên khuôn mặt của Nucksal và Camellia đứng bên cạnh, nụ cười trìu mến hiện lên nhẹ nhàng như thể họ rất đỗi tự hào.

Thế nhưng Jinon vẫn giữ im lặng không đáp lại. Có chuyện gì rối rắm chăng? Đôi mắt của Lime đảo liên hồi, và trên trán lấm tấm mồ hôi bắt đầu đổ xuống.

Jinon chậm rãi mở miệng, ánh mắt vẫn dõi theo đứa trẻ đang lắc lia lịa đôi mắt trước mặt mình.

Câu hỏi của Lime không có gì sai, nhưng đáng tiếc thay, Jinon lại đang mang một vấn đề riêng.

“Nhóc định làm gì với chuyện gì đó à?”

Đó là thái độ vô lễ, đôi khi hoàn toàn thiếu sót một cách có chọn lọc.

“Tên đó lại bắt đầu rồi kìa.”

Nucksal, người đứng sau Jinon, liếc về phía Lime với ánh mắt đầy thương cảm.

Jinon cằn nhằn chật lưỡi một cách khó chịu, khoanh tay đầy thái độ nghi hoặc. Trước dáng vẻ vừa phòng thủ vừa công kích ấy, Lime bối rối lí nhí đáp.

“Đ-Đây chỉ là yêu cầu chia sẻ thông tin trong phạm vi thu thập dữ liệu thôi ạ!”

“Ý tôi là nhóc định dùng nó vào việc gì?”

“Chuyện đó…!”

“Nếu người vận hành không biết chuyện xảy ra trong game thì sao? Tôi cũng tò mò đến phát điên đây này, người chơi thì biết hỏi ai bây giờ? Lại còn phí thời gian nữa, thật nực cười.”

“Đó là…!”

Khi những lời chỉ trích sắc bén từ người chơi trút xuống, Lime dùng đôi tay nhỏ bé che lấy đôi tai mình.

Đôi mắt đỏ hoe của y thật khiến người ta thương cảm, nhưng dù sao thì một quản trị viên vẫn là quản trị viên. Ẩn bên trong đó chắc hẳn là một nhân viên công sở đã trải qua không ít cay đắng của xã hội.

Đừng có mà giả bộ thương hại. Nét mặt Jinon, đang tưởng tượng về con người thật trong chiếc viên nang, ngày càng trở nên dữ tợn hơn.

Dù trong lúc hỗn loạn, trong đầu Nucksal chỉ toàn nghĩ về trận đột kích bang hội hôm nay, cậu vẫn gửi lời mời tham gia nhóm tới Jinon. Nhìn thấy tin nhắn mời hiện lên dưới giao diện, Jinon chấp nhận rồi quay sang nhìn Nucksal.

“Sao lại là mày nữa.”

“Dù sao thì cũng đã đóng cửa rồi, chẳng thể nào vào được.”

“Mày cũng định gây chuyện nữa hay sao?”

“Nào có gây chuyện gì đâu chứ.”

Nucksal cười khẩy, rút chiếc đá di chuyển nhóm nhỏ gọn từ túi bên hông, rồi mím môi nói rằng:

“Bắt cóc đấy, tên kia.”

***

“Ơ.”

“Thủ lĩnh bang đến rồi à?”

Khi đốm sáng trắng tan biến, trước mắt họ hiện ra phòng bang hội <Liên Hoàn> được trang trí ấm cúng.

Ngay khi vừa đặt chân đến không gian đó, các thành viên bang hội đang ngồi thành hàng dài bên bàn đã nhận ra Jinon và đồng loạt lên tiếng ồn ào.

“Cứ bảo là không đến được… Vậy mà thật sự bị bắt từ Elce đến đây sao?”

“Ôi trời, thật là còn dám lừa cả bọn mình nữa hả? Đúng là huyền thoại.”

Jinon - người chỉ đơn giản muốn tạo ra bang hội đứng đầu bảng xếp hạng, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến các hoạt động thực tế của bang, theo thói quen đã vào mục cài đặt và chuyển chế độ chat sang dạng văn bản.

Dù chỉ có hơn hai mươi thành viên ít ỏi, nhưng Jinon vẫn chưa quen thuộc với giọng nói của họ. Muốn biết ai nói gì, đây là cách duy nhất.

[Kênh chung] Water Neunself: Thủ lĩnh ơi, nhanh xin lỗi đi, Aqua bị tổn thương rồi, hức hức.ㅠ^ㅠ

[Kênh chung] Bánh Bao Dẹt: Đúng rồi, đúng rồi. Ít nhất thì tôi nghĩ cậu sẽ thành thật với chúng tôi…

[Kênh chung] Water Neunself: Tôi sẽ đăng video tố cáo lên YouTube.ㅠ^ㅠ

Những thành viên trong bang, tức giận trước thái độ bỏ mặc bọn họ để mê mải với sở thích otaku của thủ lĩnh, bắt đầu ngồi không yên trên ghế.

[Kênh chung] Jinyeong-kun: Wow, Mellia thật sự xuất sắc! Đã bắt cóc thành công rồi!!!

Khi Jinyeong-kun vỗ tay hướng về phía Camellia, Nucksal nhăn mày rồi chen ngang vào khoảng không giữa họ.

[Kênh chung] Nucksal: Ủa ủa? Lần này là bắt được đấy à?

[Kênh chung] po tiểu đoàn trưởng wer: Kkkkkkkkkkkkkk khoe khoang làm gì kia kìa kkkkkkkkkk

[Kênh chung] Hội nghi JjuJju: Đại ca à, kiểm chứng sự thật gắt quá đó~~~

[Kênh chung] Mèo đen 2: Kkkkkkkkkkkkkkkkkkkk

[Kênh chung] Tuyết trắng: Hihihihihihi

[Bang hội] Hội nghị JjuJju: @Thủ@lĩnh@bang@ xuất hiện tại phòng bang rồi! Ai còn vắng mặt thì mau chạy về ngay~!

TIP! Bạn rơi vào vùng đầm lầy rồi sao? Nếu luống cuống, rất dễ trở thành mồi ngon trong chớp mắt. Trong những lúc như vậy thì… Xem thêm

Bản dịch Cẩm Nang Sống Còn Của NPC của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo