Tác giả: LinLiLing
Nhóm Dịch: Team Gấu Ngủ Đông Novel
Lơ lửng
Không trọng lượng
Trống rỗng
Đó là những gì cậu bắt đầu cảm nhận khi vừa mới tỉnh lại, như thể toàn bộ cảm giác nặng nề trong cơ thể dần tan biến, giống như anh đang tan chảy và hòa làm một với khoảng không vô tận không có điểm bắt đầu này.
[“Xin chúc mừng, Host đã tử vong rồi!”]
Giọng nói trong trẻo của người đàn ông tràn đầy sinh khí vang lên bên cậu rõ ràng, đến mức khó hiểu.
Tôi bị chai rượu đập vào đầu đến mơ hồ rồi sao? Sao lại nghe thấy ai đó nói rằng tôi đã chết rồi chứ?
Mặc dù Raffa vẫn chưa thể cử động hoàn toàn, nhưng một số cảm giác bắt đầu dần dần trở lại từng phần. Mí mắt anh giật nhẹ rồi từ từ mở ra, cái mí nặng trĩu mở chậm rãi.
Chàng trai chớp mắt liên tục vài lần, rồi ánh nhìn dừng lại vào một vật tròn màu trắng nổi phình ngay trước mặt, đồng thời nhận ra mình đang lơ lửng giữa một không gian tối tăm mênh mông, xung quanh đầy ánh sáng lấp lánh, sáng rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm mà cậu thường xem trên mạng.
Cơ thể cậu không chạm vào vật gì cả. Không có mặt đất để đứng, không có lực hấp dẫn nào kéo nghiêng về một hướng. Cậu như một hạt bụi trôi bồng bềnh, trôi dạt yên vị giữa không gian.
Khi ý thức trở lại đầy đủ và nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ bao quanh, chàng trai không nhịn được mà thốt ra:
“Cái quái gì thế này?”
[“Hiện tại, Host đang bước vào hệ thống xuyên không, để nhập vai thành nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà Host đã đọc gần đây nhất.”]
“Khoan đã, lúc nãy là mày nói tao chết hả?” Raffa giơ tay ra như muốn ngăn ai đó nói tiếp, rồi hỏi lại đầy hoang mang với khuôn mặt ngơ ngác.
[“Đúng vậy ạ, Host đã tử vong lúc 19:06 theo giờ thế giới của Host.”]
“Tại sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao tao lại ở đây? Mày cũng thế nữa.” Anh chàng vẫn chưa thể hiểu tình hình trước mắt, đặc biệt là cái bóng trắng tròn như bông này đang nói chuyện với mình.
Bóng tròn? Quả bóng tennis màu trắng? Đám lông mèo tụ lại? Giờ tôi đang nói chuyện với cái gì đây?
[Do sự biến động của hệ thống khiến một thế giới gặp trục trặc, chúng tôi buộc phải kéo host vào để bịt kín lỗ hổng do biến động đó gây ra.]
“Tôi là đất sét mà hệ thống mày có thể nắn, bóp, rồi bịt lỗ thủng tùy thích sao?”
[Chắc chắn host không phải đất sét đâu ạ. Còn nguyên nhân khiến host chết là do bị vật cứng đập vào đầu.]
Lũ chết tiệt đó chính là nguyên nhân khiến tao phải chết. Giờ thành ma rồi, tao còn định đi hù doạ tụi nó trước khi xuống địa ngục cho bõ tức. Thật tiếc là chưa kịp ăn món mực nướng yêu thích, tao còn mua hẳn con to để ăn cho đã mà.
Tiếc thật, mắc tiền nữa chứ...
[Hiện tại host không thể trở về thế giới cũ để trả thù được.]
“Sao mày biết? Hay mày đọc được suy nghĩ tao!?” Raffa giật mình khi nghe câu nói từ quả cầu tròn trước mặt.
[Chỉ nhìn sắc mặt là biết hết lời chửi rồi, host ạ.]
“Haiz, thôi kệ, coi như đen đủi. Sao lại phải là tao? Cho tao chết yên bình chút được không?” Chàng trai thở dài, chấp nhận số phận hiện tại, đồng thời vò rối mái tóc mình.
Dù sao thì tao cũng chẳng còn người thân nào, không có mục tiêu sống, cũng chẳng có mơ ước gì. Sống hay chết cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ tiếc là không được thấy mặt đứa cháu trong tương lai, con của em trai tao mà thôi.
Thêm nữa, được tận mắt thấy một hệ thống kỳ ảo như trong truyện, game hay manga cũng khiến tao không khỏi hứng thú.
[Hệ thống lựa chọn dựa trên tính cách của host.]
“Cái gì?”
[Do tính cách của host rất giống với nam phụ trong tiểu thuyết, đến cả tên cũng giống, đặc biệt là sự mềm lòng, hay thương xót, lịch sự nhẹ nhàng và tấm lòng trong sáng như cánh đồng cỏ xanh mướt,, có thể trở thành chỗ dựa thích hợp cho nam chính]
“Khoan đã, nói lại lần nữa.”
[Host có tâm hồn đẹp…]
“Không, ý tao là chỗ nói tao lịch sự, nhẹ nhàng và tốt bụng ấy.”
[Chính xác ạ.]
"Hệ thống chắc chắn bị lỗi rồi! Đi tìm người khác đi. Bao nhiêu bạn bè đều nói tao là thằng lắm mồm, chẳng ai từng bảo tao lịch sự cả." Raffa bật cười khẩy, chỉ tay vào mình đầy khó hiểu, không tin rằng người mà hệ thống nói đến là mình.
Hệ thống im lặng một lúc như đang xử lý dữ liệu, rồi đáp lại với giọng điệu điềm tĩnh:
[Qua quá trình kiểm tra, hệ thống xác nhận là chính xác, thưa host.]
Được rồi, mặc kệ nó. Dù sao tôi cũng đã chết, chắc hệ thống này chẳng còn lựa chọn nào khác.
"Vậy cho tao hỏi chút, cái nhân vật nam phụ đó có giàu không?" Sau khi nhanh chóng chấp nhận thực tại, cậu hỏi điều quan trọng nhất.
Nếu đã vào đó mà nam phụ lại nghèo thì chẳng hay chút nào. Đã mệt mỏi ở thế giới cũ rồi, sang thế giới truyện mà vẫn phải khổ kiếm tiền thì chẳng khác gì.
[Giàu ạ, host. Vì thu nhập của hướng dẫn viên cấp A là 20 triệu mỗi năm, cao hơn người bình thường nhiều lần.]
“Wow, giàu quá! Giàu hơn cả đời tao làm việc gộp lại.” Đôi mắt Raffa sáng rực khi nghe con số, lẩm bẩm với vẻ không tin nổi.
Nhưng trong lúc Raffa còn đang hí hửng với vận may bất ngờ, hệ thống lại xen vào, làm tan biến ảo mộng ngay lập tức.
[Nhưng host phải tuân theo cốt truyện chính nhé.]
Anh chàng mới chết không lâu khẽ gật đầu theo phản xạ, nhưng rồi sững lại khi bộ não xử lý trọn vẹn câu nói đó.
Khoan đã, cốt truyện chính? Nam phụ?
Ngay khi nhớ ra, đôi mắt cậu mở to như sắp bật ra khỏi hốc mắt.
Chết tiệt! Nam phụ của truyện gần nhất tôi đọc bị đâm chết thay cho nam chính ở gần cuối truyện! Thế chẳng phải tôi lại phải chết thêm lần nữa sao!?
“Này! Không được! Tao không làm đâu! Tìm người khác đi!” Raffa vội vàng vung tay từ chối.
[Không kịp nữa rồi, host. Nếu có thắc mắc gì thêm, cứ hỏi tôi sau nhé.]
“Không, không, không!” Chưa kịp nói hết câu, xung quanh cậu đột nhiên đảo lộn, không gian xoay chuyển dữ dội.
Mùi tai họa nồng nặc từ xa bay tới, chết tiệt!
Thế giới tràn ngập tiếng thét gào.
Thế giới nơi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Thế giới mà dù có giàu có đến đâu cũng không thể sống sót.
Thế giới mà dù bất kỳ tổ chức nào cũng không thể cứu nhân loại thoát khỏi sự tàn khốc của các Gate nữa.
Thế giới mà đôi khi cái chết có lẽ là lựa chọn tốt hơn việc tiếp tục sống.
Đúng vậy, cách đây hai trăm năm, mọi người trên thế giới đều từng nghĩ như vậy. Nhưng vào lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, một tia sáng hy vọng mới đã xuất hiện. Một nhóm người bỗng nhiên sở hữu sức mạnh đặc biệt sau sự kiện mưa sao băng nhiều màu trên bầu trời, mà không ai có thể lý giải được nguyên nhân.
Sức mạnh vĩ đại ấy đã khiến loài người - vốn chỉ còn chờ ngày tận thế - có thể đứng lên chống lại lũ quái vật được gọi là "Monster", những kẻ tràn ra từ các Gate, tàn sát hàng trăm triệu người vô tội.
Những người được nhận phúc lành từ Chúa được gọi là "Esper". Không lâu sau khi các Esper xuất hiện, những "Guide" - người chữa lành được tự nhiên ban tặng - cũng ra đời, cùng Esper vượt qua thế giới khắc nghiệt này.
Từ những Gate từng là nỗi khiếp sợ của nhân loại, giờ đã trở thành nguồn tài nguyên khổng lồ mới của loài người.
Ánh sáng mặt trời gay gắt giữa trưa chói chang đến mức người đàn ông đang ngủ trên chiếc giường lớn cũng bị đánh thức.
"Anh, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Làm em lo mãi."
Một giọng nói nhẹ nhàng, đầy lo lắng vang lên bên tai khiến đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra. Không lâu sau, Raffa đã nhìn rõ khuôn mặt của người vừa cất tiếng gọi mình.
À, đây chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết. Chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhận ra ngay từ hào quang xung quanh. Đúng là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kết hợp giả tưởng có khác. Màu tóc của cậu ta đúng là màu hồng đào, y như trong mô tả.
Phải rồi, nam phụ trong tiểu thuyết là đứa trẻ được gia đình nam chính giúp đỡ, lo toàn bộ học phí vì bố mẹ của Raffa là bạn của bố mẹ nam chính. Nếu tôi là nam phụ, tôi cũng sẽ yêu nam chính thôi.
Nhìn gương mặt dễ thương như thỏ nhưng lại phảng phất sự quyến rũ kia kìa. Giọng nói trong veo đến mức này nữa. Trời ạ, đúng là hoàn hảo, xứng đáng làm nhân vật chính thật.
"Anh? Anh Raffa?" Chủ nhân của mái tóc hồng đào tiến lại gần hơn, cất tiếng gọi người đang ngẩn ngơ.
"Lewis phải không?" Raffa cất giọng hơi thiếu chắc chắn, liếc nhìn cửa sổ xanh trong vừa bật lên thông báo.
[Xin hãy cẩn thận OOC]
Ôi trời ơi, biết rồi mà cứ phải nhắc lại hoài. Nam phụ này nói chuyện lịch sự thật đấy, chắc phải cố gắng không để lỡ lời thốt tục mất thôi.
“Thì em mới được hỏi chứ, anh mới tỉnh dậy đã đùa rồi à?” Người sở hữu khuôn mặt dễ thương cười tươi, đồng thời tiến lại giúp đỡ đỡ lưng người lớn tuổi hơn để tựa vào gối.
“Vì thấy lo cho anh.”
“Làm sao em không lo được chứ? Anh hôn mê suốt ba ngày liền, bác sĩ đến khám mà cũng chưa rõ nguyên nhân, em nóng ruột lắm.”
Raffa nuốt nước bọt rồi cố gắng làm người đàn ông lịch sự, tử tế như trong tiểu thuyết.
“Anh xin lỗi vì đã làm cậu lo nhé.”
“Cậu?” Lewis nghiêng đầu ngạc nhiên khi người anh thân thiết gọi mình một cách xa cách.
[OOC!]
[Nam phụ trong truyện không bao giờ gọi nam chính là ‘cậu’]
Sao không nói sớm đi chứ, hệ thống vô dụng! Dù tôi đã đọc gần hết truyện thì ai mà nhớ nổi.
“À... à Lewis.”
“Anh có sao không? Nếu đau chỗ nào thì phải nói em ngay nhé, vì anh luôn giấu mà không chịu nói đấy.” Lewis phồng má ra như đang giận dỗi, khiến người xuyên không khỏi mỉm cười.
Ok, bây giờ tôi hiểu tại sao nam phụ trong truyện lại sẵn sàng chết thay cho nam chính rồi — nhìn cái thái độ dễ thương như thỏ con kia kìa!
“Hiểu rồi, nếu anh đau chỗ nào tôi sẽ nói ngay cho Lewis nhé?”
“Được, hứa đấy nhé.”
“Anh hứa.” Đôi môi mỏng cong lên, đồng thời đưa tay vuốt đầu tóc bù xù như từng đọc trong truyện.
Người nhỏ tuổi hơn vòng tay ôm lấy eo chàng trai, đặt đầu sát vào đùi người bệnh như thường làm, nhắm mắt thảnh thơi để người anh thân mật vuốt đầu thoải mái.
Raffa giật mình, tay chùng lại một lúc, toàn thân căng cứng vì lâu rồi không thân thiết với ai như thế.
Bốp!
[Nhiệm vụ mở khóa OOC: Vuốt đầu nam chính trong truyện cho đến khi anh ấy hài lòng.]
Sau khi chớp mắt lia lịa, nhìn vào cửa sổ hệ thống bỗng nhiên bật lên, không lâu sau đôi mắt xanh sáng quắc liếc nhìn nam chính của truyện một cách do dự, rồi quyết định vuốt mái tóc mềm mại đó theo lệnh của hệ thống.
Lúc đầu chỉ là “tạm hiểu” thôi, giờ thì tôi hiểu rõ ràng rồi. Gặp người dễ thương, hay mè nheo như thế này ai mà không yêu cho được. Nhưng nam phụ thì sao, sao lại để người dễ thương đến vậy cho nam chính “cờ đỏ” chiếm mất được?
Cả căn phòng với tông màu nhẹ nhàng rơi vào im lặng tạm thời, khác hẳn với trong đầu Raffa đang rối tung lên, suy nghĩ lung tung không ngừng, lại còn xen lẫn chút nghi hoặc rằng tất cả những gì đang xảy ra là sự thật hay chỉ là mơ mà thôi.
[Đây là sự thật, host ạ. Nếu host chết trong thế giới này, linh hồn host sẽ biến mất vĩnh viễn. Hãy cẩn thận.]
Khi tôi đọc dòng chữ trên cửa sổ màu xanh bật lên đó xong, nếu không phải nam chính đang nằm trên đùi tôi ngay đây, tôi chắc muốn ôm đầu ngồi khóc cho rồi.
Nhưng đây là tôi xuyên vào ở giai đoạn nào của tiểu thuyết thế này? Nhìn vết bầm trên cổ nam chính chắc truyện đã bắt đầu rồi nhỉ? Vết thương kiểu này trên người nam chính làm sao có thể có nếu không phải do nam chính “cờ đỏ” kia gây ra.
“Vết thương này… Lewis có từ khi nào vậy?” Khi nhận ra mình vô tình hỏi một chuyện không nên, Raffa lập tức lấy tay bịt miệng lại, suýt chút nữa thì không kịp.
Khi bị “hướng dẫn viên” nhắc, cậu ta bật dậy ngồi ngay lập tức, dùng tay che đi vết thương ở sau gáy với vẻ ngại ngùng.
“À... ờ, cách đây mấy ngày, lúc ra ngoài gần cửa soát vé.”
“Em lo cái đó làm gì? Chỉ cần anh khỏe lại, có thể cùng em làm nhiệm vụ, thì em sẽ chẳng bao giờ bị thương nữa.”
Ôi, trông có vẻ nam phụ tốt bụng chăm sóc cậu em trai chu đáo thật nhỉ. Không phải vì cậu ta chết trước khi kết thúc truyện rồi hệ thống mới gọi tôi đến nhập vai mới đâu nhỉ?
Nhưng chuyện đó chắc không thể xảy ra.
“Chắc chắn rồi.” Anh chàng gật đầu.
Ai mà chẳng thích ngắm người đẹp trai xinh gái, đúng không nào? Tất nhiên là tôi cũng vậy. Nhưng mà tôi không nhìn cậu ấy vì sức hút hay tình cảm gì đâu. Cảm giác của tôi lúc này giống như đang yêu thương một cậu em trai hơn. Nên đừng lo tôi sẽ tranh giành nam chính của truyện với anh chàng “cờ đỏ” kia đâu.
Nhưng mà nếu bảo tôi bế cậu ấy chạy trốn thì... cũng chưa chắc đâu nhé!
Khi Raffa đang đắm chìm trong sự đáng yêu chữa lành tâm hồn của người trước mặt, tiếng điện thoại chói tai đột ngột vang lên, phá tan không khí ấm áp.
Lewis rút điện thoại di động trong túi quần ra xem, rồi thoáng lúng túng như không dám nghe máy trước mặt người lớn tuổi hơn, trông giống như một đứa trẻ sợ bị thầy cô bắt lỗi.
Raffa liếc nhìn tên trên số điện thoại đó mà Lewis nhỏ bé của cậu đã lưu, dù nhìn không rõ lắm nhưng vẫn kịp thấy chữ “Kloss” nổi bật.
À, nhà họ Kloss — dòng họ của gã Esper hạng S ghen tuông điên cuồng trong chuyện đó. Chỉ cần nhìn thấy tên thôi đã khiến tôi hình dung ngay cảnh bản thân ngồi uống thuốc giảm đau vì đau đầu khi phải đối phó với cả hai rồi, mà hình ảnh ấy hiện lên rất rõ ràng.